An Tử Thiên chỉ cảm thấy phía sau lưng của mình hình như bị va vào trên khung cửa vững chắc. Thoáng cái cô bị đau đến mức nước mắt liền rớt xuống, nếu như không phải Trần Tấn Nhiên tay mắt lanh lẹ giữ chặt lấy cô, nói không chừng cả người cô đã chật vật ngã nhào xuống trên mặt đất rồi.
“Tấn Nhiên…” An Tử Thiên cảm thấy hết sức uất ức, chính Trần Tấn Nhiên đã mời cô tới nhà anh để ăn cơm đó chứ. Anh nói là muốn tiết kiệm thời gian, tranh thủ bàn bạc công việc thiết kế bản dự án thế nào cho tốt nhất. Cô là người vô tội, không hiểu vì sao vừa đến liền bị đánh.
Ương Ương cũng có chút ngây ngẩn cả người, cô kinh ngạc nhìn An Tử Thiên, đầu óc tựa như u mê đi mất rồi. Phải một lúc lâu sau cô mới tỉnh táo lại được. Trời đất, cô đã làm cái gì thế này, cô đã vứt hết tất cả những lời mẹ đã dặn dò ra sau đầu rồi sao, thế nào mà cô lại vẫn còn giữ cái tính đùa giỡn cáu kỉnh tiểu thư kia chứ? Cô không hiểu rằng ở trong cái nhà này toàn những người lạ lẫm, sẽ không còn có ai tiếp tục nhân nhượng cô nữa hay sao?
“Ông xã… Em, em, em không hề cố ý…”
Ương Ương còn chưa kịp nói xong hết một câu nói này, đột nhiên trên gương mặt cô bị một cái tát nặng nề giáng vào!
“Đủ rồi!” Trần Tấn Nhiên nổi giận cắt đứt lời nói của cô. Anh lạnh lùng nhìn cô gái bé nhỏ đáng yêu giống như búp bê đang ở trước mặt mình. Ai có thể ngờ được trong lòng của cô lại chứa toàn những điều hèn hạ như vậy! Ra tay đánh người, khóc lóc om sòm ầm ỹ, quả thật, , cô đúng là loại thiên kim tiểu thư kiêu căng giống như trong truyền thuyết đã nói: “Tống Ương Ương! Thật sự là tôi đã nhìn nhận con người cô không hề sai. Cô đúng là loại phụ nữ có lòng dạ rắn rết, hiện tại trong bụng không chứa nổi nữa rồi phải không?” Trần Tấn Nhiên cười lạnh, một tay chỉ vào chóp mũi của cô: “Nhà họ Tống các người đã cương quyết kín đáo nhét cô cho tôi. Vốn dĩ tôi đã không muốn cưới cô rồi, tôi đã không thích cô như vậy, vì sao cô còn mặt dày mày dạn muốn gả cho tôi bằng được chứ?”
“Ông xã… Em…” , Ương Ương bụm lấy gương mặt sưng đỏ, cuối cùng, cô cũng không kìm nổi nữa, cứ để những giọt nước mắt lặng lẽ tuôn chảy xuống dưới…
Trần Tấn Nhiên nhìn thấy vẻ uất ức đến không còn ra cái bộ dạng gì của cô, ngược lại, anh cất tiếng cười lạnh: “Tống Ương Ương, tôi cho cô một tuần lễ để suy nghĩ kỹ càng, cô có muốn đề xuất ly hôn với tôi hay không…”
Trần Tấn Nhiên nói xong, xoay người lại đỡ lấy An Tử Thiên, dịu dàng mở miệng nói: “Tử Thiên, chúng ta đi thôi.”
“Tấn Nhiên…” An Tử Thiên liếc mắt nhìn Tống Ương Ương đang khóc, hiển nhiên cô không nghĩ tới quan hệ giữa Trần Tấn Nhiên và Tống Ương Ương lại đang ở tình trạng bế tắc đến mức độ như thế này.
“Ông xã…” Hiển nhiên hai người bọn họ lại cùng nhau nắm tay nhau đi ra ngoài. Ương Ương chỉ cảm thấy trái tim mình giống như đang bị vạn mũi kiếm đâm vào vậy. Cô lảo đảo đuổi theo, từ phía sau gắt gao ôm lấy eo của Trần Tấn Nhiên: “Ông xã, em đã làm gì sai để khiến anh thấy không yêu thích em như vậy? Anh hãy nói cho Ương Ương biết, hiện tại Ương Ương sẽ sửa chữa…”
Cô đau đớn nước mắt chảy ra chan chứa, tựa như một cô gái nhỏ mở miệng khóc oa oa thành tiếng nức nở. Thời điểm cô còn ở nhà, mỗi một lần cô gặp phải chuyện uất ức, nước mắt của cô còn chưa kịp rơi xuống, ba mẹ rồi cả ba anh trai đã thấy đau lòng, tìm mọi cách để an ủi cô, nói ra muôn vàn lời nịnh nọt rồi. Nhưng bây giờ, cô khóc thành như vậy, bộ dáng người kia cũng vẫn giữ vẻ thờ ơ như không…
“Tống Ương Ương, cô có thấy phiền toái hay không!” Trần Tấn Nhiên lấy tay đẩy cô ra một cái, hừ lạnh lên một tiếng. Anh cũng chẳng muốn lại nhìn cái gương mặt đang bày ra cái vẻ khóc lóc sươt mướt kia đến một cái liếc mắt, quay mặt muốn bỏ đi…
Nhưng không ngờ, cô gái nhỏ vốn dĩ bị anh đẩy ngã ngồi xuống ở trên mặt đất lại tiếp tục bò lên, quật cường đuổi theo anh, một lần nữa lại nhào vào trên người Trần Tấn Nhiên: “Ông xã… Anh đừng bỏ đi, anh đừng bỏ em lại, anh muốn như thế nào cũng được, chỉ xin anh đừng có ly hôn với Ương Ương…”
“Muốn như thế nào cũng có thể sao?” Đột nhiên đáy mắt Trần Tấn Nhiên hiện lên một ý cười tà ác. Anh quay người lại liền bóp mạnh vào cái cằm của Ương Ương, đôi con ngươi lạnh lùng nhìn cô đầy vẻ đe dọa, nói: “Tống Ương Ương, tại sao cô vẫn không biết xấu hổ như vậy được chứ? Tôi không thích cô, chán ghét cô! Vì cái gì mà cô lại vẫn sống chết cứ muốn quấn quít lấy tôi như vậy?”
“Anh là chồng của Ương Ương mà, là người mà Ương Ương cả đời đều phải đi theo…” Ương Ương nghẹn ngào lên tiếng, hai tay cô lại càng ôm chặt lấy eo của anh, cô cũng không để ý đến chiếc cằm đã bị anh siết chặt đến đau nhức, vẫn còn cố gắng nở nụ cười nhìn anh.
Cô không thể bị anh bỏ rơi được, nếu quả thực phải làm theo lời nói của anh, vậy thì nhà họ Tống cũng xong rồi. Huống chi, anh là chồng của cô, từ một khắc cô được gả tới nơi này, cả đời này cô cũng chỉ chấp nhận định anh là người đàn ông duy nhất của mình, sẽ không bao giờ thay đổi nữa.
“Thật không? Cho dù cô có bất kể những ý nghĩ như thế nào, tôi vẫn hoàn toàn không coi cô là vợ của mình, cũng không muốn phải sống cùng với cô cả đời này. Tôi đã có người phụ nữ mà tôi yêu mến, sớm muộn gì tôi cũng sẽ lấy cô ấy. Căn phòng đó của cô, cả đời này tôi cũng sẽ không bước chân vào đó. Nếu như cô là một con người thật sự thông minh, tốt nhất hiện tại thừa dịp bản thân mình còn giữ được trong trắng, cô hãy cút ra khỏi nhà họ Trần chúng tôi. Việc cô tìm lại được một người đàn ông khác, chắc hẳn cũng không phải là việc gì khó!”
Những lời nói độc và và cực kỳ châm chọc của anh, đã làm cho Ương Ương bị hù dọa, cô sợ hãi mở to hai mắt ra nhìn anh. Ương Ương nhìn về phía anh, ra sức lắc đầu, nói: “Không… Ông xã, em sẽ không tìm người đàn ông khác, em đã là vợ của anh rồi… mẹ nói, em chỉ có thể được phép ở cùng với anh một chỗ ở nơi này mà thôi, không thể để cho người khác đụng vào…”
“Cô thật sự là đúng là loại người đê tiienj! Cứ như vậy mà đã nôn nóng muốn để cho tôi đụng vào người cô sao?” Trần Tấn Nhiên không sao nhìn nổi cái bộ dạng lúc này đang làm ra cái vẻ ngây thơ không biết gì của cô. Anh cố ý đưa tay xé toạc luôn vạt áo trước của cô, làm lộ ra thân thể trần trụi trắng nõn của cô: “Như thế nào, tối hôm qua ngủ một mình trong phòng, cô cảm thấy rất cô đơn phải không?”
Ương Ương bị động tác bất ngờ của anh dọa sợ, chân tay trở nên luống cuống. Hai bàn tay nhỏ bé của cô nhanh chóng che lên trước ngực của mình, đôi mắt to trong veo như nước hoảng hốt kinh hãi nhìn lại anh: “Ông xã…”
“Đừng gọi tôi là ông xã!” Trần Tấn Nhiên nghe thấy từ trong miệng cô phát ra câu nói ông xã đầy dịu dàng kia, liền cảm thấy tức giận rống lên một hồi. Cách xưng hô như vậy, vĩnh viễn cũng chỉ có Y Lan của anh mới có thể gọi!
“Tấn, Tấn Nhiên…” Ương Ương bị lời rống giận của anh làm cho sợ hãi, liền gọi tên của anh lên, cô nhìn anh cẩn thận từng ly từng từng tí, run rẩy thay đổi lại cách xưng hô.
“Tên của tôi không phải để cho một người phụ nữ như cô có thể tùy tiện gọi lên như vậy!” Trần Tấn Nhiên nhìn gương mặt giống như một chú nai con vẫn còn lộ rõ vẻ hoảng hốt kinh hãi của Ương Ương, nhưng nơi đáy lòng anh, ngay cả một chút xíu lòng đồng cảm hay thương hại đối với cô không hề nảy sinh ra.
Chính cô đã đoạt mất vị trí của người phụ nữ mà anh yêu mến, chính cô đã làm hại anh không thể không làm tổn thương Y Lan, chính cô… Chính cô đã bức Y Lan của anh phải bỏ đi… bằng không, hiện tại người phụ nữ đang ở bên cạnh anh bây giờ, chính là Y Lan mà anh yêu mến nhất!
Vừa nghĩ tới bộ dạng cô nhóc yêu quý của mình, trước khi lên máy bay đã khóc đến tê tâm liệt phế, nơi đáy lòng của anh liền nhói lên từng hồi từng hồi đầy lo lắng và đau đớn, hận không thể lập tức xé nát người phụ nữ lúc này đang ở trước mặt mình!
An Tử Thiên nhìn đám người hầu trong nhà biết điều, đang lặng lẽ giải tán ra ngoài, lại nhìn bộ dáng của hai người lúc này, có cảm thấy chính bản thân mình giống như một người ngoài, không thể xen vào giữa được, mà nếu tiếp tục đứng lại ở nơi này nữa, cũng không có ý nghĩa gì, vì vậy cũng cô lặng lẽ lui ra ngoài theo…
“Vậy thì bây giờ em phải gọi anh như thế nào, mới có thể làm cho anh được vừa ý đây?” Ương Ương bị bộ dạng lạnh lùng vô tình của anh làm cho sợ hãi. Cô thoáng run rẩy khi cảm nhận được gông cùm xiềng xích của anh đang nhẹ nhàng hạ xuống, tựa như một con chim nhỏ điềm đạm đáng thương khi bị thợ săn bắt được.
“Từ giờ trở đi, cô phải gọi tôi là Trần tiên sinh!” Trần Tấn Nhiên đã có chủ tâm muốn kéo giãn khoảng cách giữa anh và cô ra xa hơn, nếu như có thể, anh cũng không muốn để cho cô gọi đến ngay cả một chữ Trần kia.
“Nhưng mà, chẳng phải cách xưng hô như thế này thường chỉ có người xa lạ mới dùng để gọi anh thôi sao?” Ương Ương không muốn gọi chồng của mình theo cách như vậy, cô là vợ của anh kia mà. Thử hỏi xem, trên đời này có người vợ nào lại đi gọi chồng của mình là X tiên sinh như thế này hay không?
“Chẳng lẽ hai chúng ta không phải là người xa lạ hay sao?” Trần Tấn Nhiên lạnh lùng cười, tay nhéo mạnh một cái ở cái cằm của cô tiếp đó đẩy cô ra một cái mạnh mẽ: “Đừng có giở cái bộ dạng điềm đạm đáng yêu kia của cô ra đây cho tôi xem! Tôi không phải là mẹ của cô, cũng không phải ba người anh trai của cô, tôi tuyệt đối sẽ không chút đồng cảm với cô. Cô phải biết rằng, tất cả những gì thuộc về con người của cô, ở trong mắt tôi đều chỉ có thể làm cho tôi cực kỳ chán ghét mà thôi!”
“Nhưng mà, ngay từ khi em còn nhỏ cho đến khi lớn lên, tất cả mọi người đều khen em là Ương Ương vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, không ai là không yêu thích Ương Ương mà, ông xã… A không phải, Trần tiên sinh, ngươi vì cái gì vừa mới nhìn thấy Ương Ương liền chán ghét Ương Ương?”
Ương Ương cảm thấy khó hiểu, cứ cho là anh không thích cô đi nữa, nhưng anh cũng không có lý do gì để chán ghét cô như vậy chứ! Mà vừa rồi cô cũng không hề làm một chuyện gì sai với anh, cô chỉ một mực nghe theo lời của ba mẹ nói, phải gả cho anh mà thôi.
“Cô nghĩ muốn biết rõ nguyên nhân của chuyện này là gì phải không?” Trần Tấn Nhiên nhìn thấy cô như vậy, chỉ cảm thấy càng thêm chán ghét cô hơn. Y Lan cũng đáng yêu như vậy, nhưng mà Y Lan đáng yêu và tự nhiên hơn, đơn thuần và thiện lương hơn. Mà Ương Ương thì sao chứ, chẳng qua An Tử Thiên cũng mới lần đầu tiên đến nhà của anh, vậy mà lại bị cô ra tay ác độc như vậy, dùng tay đẩy ra ngoài. Còn Y Lan của anh, bất kể như thế nào cũng sẽ không bao giờ làm ra cái chuyện như vậy!
“Vì nguyên nhân gì vậy?” Ương Ương dùng sức gật đầu, ngước mắt nhìn anh.
“Bởi vì trong lòng tôi đã có một người phụ nữ mà tôi yêu mến. Nếu như không phải do những người trong nhà họ Tống của cô ngã vào một cách hèn hạ như vậy, hiện tại người mà tối lấy sẽ chính là cô ấy.” Anh nói như chì chiết, như trách móc cô, sau đó liền hung hăng dùng tay bóp vào cổ của cô, ánh nhìn lạnh lẽo sắc bén nơi đáy mắt của anh, dường như có thể làm cho người ta bị đông cứng lại.
“Em không biết, em không hề hay biết những chuyện này…” Ương Ương bị anh bóp cổ gần như không thở nổi nữa. Cô đưa hai bàn tay nhỏ bé của mình lên, gắng sức cạy những ngón tay của anh ra. Vạt áo trước ngực bị anh xé rách đã không còn bị ngăn trở liền rơi xuống, để lộ ra nội y màu hồng nhạt cô mặc ở bên trong, làn da thịt trắng nõn giống như lớp váng sữa kia, đột nhiên làm cho bụng dưới của anh trở nên căng trướng…
Chương 4: Người đàn ông vô tình
“Người phụ nữ đáng chết!” Anh quát lên một tiếng, dùng tay đẩy cô ra, quay mặt đi không thèm nhìn cô nữa: “Cô cút đi…”
Ương Ương bịt chặt lấy cái cổ của mình đang đau nhức, ho một tràng dài đầy khổ sở. Nhìn thấy anh như sắp bỏ đi, cô cuống lên chỉ sợ không đuổi theo kịp để kéo anh lại, nhưng không ngờ cô lại giẫm luôn vào làn váy dài của chính mình, lập tức trọng tâm thân thể của cô không giữ được sự thăng bằng nữa, cả người liền đổ nhào lên phía trước …
“Chết tiệt!” Theo phản xạ, anh khẽ vươn tay kéo cô lại, cả người cô hoàn toàn bị mất sự kiềm chế, thét lên một tiếng chói tai, lại bổ nhào lên trên người anh đè ép anh xuống…
“Tống Ương Ương!”
Trần Tấn Nhiên bị sự tiếp xúc mạnh mẽ của cô đập vào, cứng rắn ngã ngửa người ra ở trên mặt đất, mà lại còn có chuyện đáng sợ hơn đã xảy ra, bộ ngực của cô thế nào lại vừa vặn đặt ở trên mặt của anh!
Một loại xúc cảm mềm mại ập đến, hơn nữa lúc này tại chóp mũi của anh đang tràn ngập hương vị thiếu nữ ngọt ngào, thoáng cái liền làm cho đầu óc của anh như bị hôn mê. Trần Tấn Nhiên gầm nhẹ lên một tiếng, đột nhiên anh xoay người lại đặt cô ở dưới thân mình, hung hăng hôn lên đôi môi hồng hào đầy đặn đang hé mở…
“Ông… Trần tiên sinh… Anh làm cái gì vậy?” Ương Ương sợ hãi, cô mở to hai mắt nhìn nhìn vào người đàn ông đang gặm môi miệng của cô, giống như một kẻ đã bị phát điên lên vậy.
Mặc dù cô chưa từng hôn ai bao giờ, nhưng mà cô đã từng xem ở trên TV rất nhiều lần. Chỉ có điều, ở trên TV, sau khi bị hôn như vậy, chẳng phải nữ chính đều có biểu lộ hết sức hưởng thụ đó sao, vì sao cô lại cảm thấy đau như vậy …
“Câm miệng!” Trần Tấn Nhiên khàn khàn mở miệng, thoáng cái lại nắm vào cái cằm nhỏ của cô, kéo gương mặt của cô gần thêm gần chút nữa. Đầu lưỡi của anh điên cuồng chui vào trong khoang miệng của cô, không bỏ qua bất cứ một nơi nào, điên cuồng mút lấy hương thơm ngọt ngào thuộc về cô…
Hôn đến cuối cùng, lại cảm thấy vẫn chưa đủ, bàn tay của anh từ nơi vạt áo bị xé rách, tham lam tiến vào bên trong, không chút thương tiếc, nắm lấy nơi mềm mại no đủ kia…
“Ưm…Không nên như vậy, Trần Tấn Nhiên, anh thả em ra… Đừng như vậy!”
Ương Ương chỉ cảm thấy trong đầu mình như bị nổ tung lên vậy, hỗn loạn lung tung một mảnh, anh vậy mà lại sờ vào chỗ đó của cô. Toàn thân của Ương Ương nóng lên, cô chỉ cảm thấy chính mình như sắp ngất đi mất rồi. Cô liều mạng vặn vẹo người, nhưng mà anh lại gắt gao ngăn chận cô lại, làm cho cô hoàn toàn không thể động đậy được nữa. Cô vừa gấp gáp lại vừa sợ hãi, thoáng cái cô liền hung hăng cắn vào nơi đầu lưỡi của anh…
“Tống Ương Ương, cô bị điên rồi!” Trần Tấn Nhiên bị đau, thoáng cái liền buông cô ra, trong miệng anh đã bắt tràn ngập hương vị máu tươi…
“Anh đừng đụng vào tôi, Trần Tấn Nhiên, anh là đồ lưu manh không biết xấu hổ!” Ương Ương vừa túm lại váy áo bị lộn xộn, vừa nói ra những lời tàn nhẫn hung ác của mình, , cô sợ nhất là ngửi thấy mùi tanh của máu, chỉ cần ngửi thấy sẽ muốn nôn ra…
Anh thấy bộ dáng của cô có vẻ căm ghét như vậy, không khỏi càng phát ra tức giận. Rõ ràng là cô ngã vào anh, mặt dày mày dạn quấn quít lấy anh không buông, hiện tại lại còn bày ra bộ dạng có vẻ không tình nguyện! Thật là một người phụ nữ rất giỏi chuyện giả bộ!
“Tống Ương Ương, cô, con mẹ nó, đừng có cái trò đã làm gái đĩ rồi mà còn muốn lập đền thờ. Chẳng phải cô đã nói cô là vợ của tôi đó sao? Chẳng phải cô nói cô muốn theo bên tôi suốt cả đời đó sao? Như thế nào hiện tại tôi vừa đụng vào cô có mấy cái mà cô đã không chịu nổi rồi? Nếu như cô không muốn, hiện tại hãy cút ngay, cô đồng ý ly hôn đi, tôi đây cũng sẽ không thèm liếc nhìn cô thêm một cái!”
Anh hung ác đến dọa người, cả người Ương Ương run lẩy bẩy vì bị anh làm cho sợ hãi. Cô trợn to mắt nhìn anh đang giận dử, trong hôn lễ rõ ràng anh tỏ ra là người tao nhã, nhưng mà bây giờ tại sao lại biến thành một con hung thần ác sát như vậy chứ?
“Không, em không muốn ly hôn…”
“Cô thà rằng bị tôi nhục nhã như vậy, chứ nhất định không chịu ly hôn với tôi?” Trần Tấn Nhiên nhìn thấy cô như vậy, không khỏi càng phát ra tức giận, anh nghiêng người xuống một chút, siết chặt lấy cái cằm của cô, nhìn cô bị đau đến mức hàng lông mày cong đẹp mắt nhíu chặt lại. Nơi đáy lòng anh tựa như thoáng lướt qua vẻ khác thường nhàn nhạt, “Tống Ương Ương, da mặt cô thật là dầy!”
Ương Ương kinh ngạc nhìn anh, bộ dáng khi trưởng thành của anh nhìn đẹp mắt như vậy, cặp lông mày anh tuấn nhìn giống như được vẽ ra vậy. Nhưng mà, sự chán ghét sâu sắc lộ rõ ở sâu trong đáy mắt của anh, lại như đâm thật sâu vào ánh mắt của cô, làm cho cô thấy đau nhói.
Cô không biết mình đã làm sai điều gì, cũng không biết tại sao cô lại bị anh chán ghét như vậy.
Cô học đại học ở nước ngoài còn chưa xong, đã bị gọi về nước để lập gia đình. Cô cũng không hề biết chuyện gì, tại sao cô lại phải hứng chịu những ác cảm của anh như vậy?
“Em không hề làm sai chuyện gì, tại sao anh lại phải đối xử với em như vậy?” Ương Ương run rẩy lên tiếng, cô có cảm giác sự áp bức của anh sắp làm cho cô không thể nào hô hấp nổi nữa rồi. Bàn tay nhỏ bé của cô liều mạng lần đến gần anh mà lắc lắc, nhưng đáy lòng cô lại đang bị từng trận từng trận uất ức bao phủ. Nghĩ đến lần đầu tiên được nhìn thấy anh thì trái tim của cô đập nhanh tựa như trống làng, mừng rỡ vì thấy người chồng của mình thực sự là một người đàn ông hoàn mỹ như vậy, nhưng mà bây giờ, đáy lòng của Ương Ương bắt đầu chùn lại dần…
“Nếu như cô nguyện ý ly hôn, hiện tại tôi sẽ tha cho côi.” Trần Tấn Nhiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tưởng như rất đơn thuần, không chút ác độc kia của cô, lại lập tức nhớ tới Y Lan. Y Lan của anh bây giờ đang ở nước ngoài, không biết đã khóc thành hình dáng thế nào nữa.
Nếu như Tống Ương Ương không thể nhẫn nhịn được, chủ động nói ra chuyện ly hôn, mà ông nội ở bên kia cũng không hề nói năng gì, còn anh lúc này đây, cho dù phải trả giá bằng một cái giá lớn đến bao nhiêu đi nữa, anh cũng chỉ muốn cưới Y Lan!
Sắc mặt của Ương Ương đã trắng bệch một mảnh. Cô mới có mười chín tuổi. Suốt mười chín năm qua, cuộc sống của cô đều giống như một tờ giấy trắng sạch sẽ, cô có thể làm gì đây?
Mẹ nói, bất kể như thế nào cô cũng đều phải ở lại trong nhà họ Trần. Nếu như cô chấp nhận chuyện ly hôn như anh nói, cô sẽ phải trả lời cho mẹ của mình câu gì đây?
“Không…” Ương Ương vừa lắc đầu: “Em sẽ không ly hôn!”
Vừa gả tới liền ly hôn ngay, cô còn sống như thế nào đây?
“Thực là, con mẹ nó, cô đúng là không biết xấu hổ!” Trần Tấn Nhiên liền cười lạnh, anh dứt khoát kéo toàn bộ cái váy công chúa của cô xuống, thoáng cái lại nghiêng thân ép xuống, “Mọi chuyện cho đến bây giờ đều là do cô đã tự tìm lấy, Tống Ương Ương, trong chuyện này cô không thể trách tôi được!”
“Anh muốn làm gì…” Ương Ương bị dọa sợ, cô cảm nhận được rõ ràng thứ nóng rực, cứng rắn như sắt đang chống đỡ trên bụng mềm mại của cô. Cô không khỏi co rụt người lại về phía sau, đôi bàn tay nhỏ bé liều mạng quơ quơ như muốn đẩy anh ra…
“Làm cái gì sao? Cái loại phụ nữ mặt dày mày dạn, không biết xấu hổ, chỉ thích quấn quít lấy người khác giống như cô, mà lại không biết sao?” Trần Tấn Nhiên lập tức giật lớp quần áo trên người cô xuống. Cảm xúc sờ trên lớp da thịt của cô vô cùng tốt, tựa như là sờ lên lớp gấm thượng hạng vậy. Ngón tay của anh lướt qua, bản thân cũng không kiềm chế nổi mà nổi lên một chút rung động. Trên lưng của anh cũng bị cảm giác kích thích làm nổi lên một lớp hơi da gà mỏng…
“Không… Trần Tấn Nhiên, anh không thể đối với em như vậy được! Không phải anh đã nói rằng, anh có người ở trong lòng rồi đó sao? Đã như vậy, anh còn đụng vào em làm cái gì?”
“Cô không rời khỏi nhà họ Trần, thì tôi phải ra tay sử dụng thủ đoạn như vậy. Còn về phần người mà tôi thích, chưa tới lượt cô nhắc lại cho tôi biết!” Anh nổi giận lên tiếng.
Thân thể giống như bị hơi lửa làm cho khó chịu, cô thê thảm thét lên một tiếng kêu đầy đau đớn, nhưng khi nghe vào trong tai của anh lại giống như là đang thôi thúc anh vậy, lại càng làm cho anh thêm phấn khởi. Anh cũng không quan tâm động tác điên cuồng mãnh liệt của mình sẽ làm cho Ương Ương đau đớn khó nhịn. Trong không khí tràn ngập hương vị của máu tươi. Cô có cảm giác như người mình đã bị xé nứt ra rồi, sau đó lại cô bị vứt vào trong chảo dầu đang sôi sùng sục đảo qua đảo lại như đang rang lạc…
Ương Ương càng khước từ, càng làm anh bị chọc giận thêm. Anh dứt khoát tháo chiếc dây lưng ra, chỉ mấy động tác đã gạt bỏ hết lớp vải vóc đang cản trở trên người cô, không chút thương tiếc hung hăng dùng sức đâm xuyên vào một cái…
Đột nhiên sự đau đớn xuất hiện, tựa như một lưỡi dao sắc bén lập tức bổ dọc thân thể Ương Ương…
Ương Ương kêu lên một tiếng thảm thiết vì đau đớn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như sữa đỏ rực lên đầy thống khổ. Cô gắt gao đẩy vào bờ vai của Trần Tấn Nhiên, nhưng vẫn không sao ngăn được động tác thô lỗ của anh…
Hô hấp của Ương Ương càng phát dồn dập, mà ngực của cô cũng càng phập phồng lên xuống thêm mạnh mẽ. Cảm giác bị mềm mại áp sát chặt chẽ như vậy, khiến Trần Tấn Nhiên không sao kiềm chế nổi mà than nhẹ một tiếng. Anh cứng rắn áp chế lên đầu gối của cô, cúi đầu xuống lớp da thịt mềm mại kia, hung hăng hôn lên trên đó…
Lúc này có một mùi vị thật sự làm cô không thể nào chịu nổi. Ương Ương chỉ cảm thấy trước mắt mình là từng mảnh từng mảnh hắc ám. Có lẽ là do thân thể của cô vẫn còn khô khốc, cho nên lúc này sự đau đớn kia dường như đã thẩm thấu vào trong từng cái lỗ chân lông của cô. Rốt cục, trong đầu cô đã như bị chìm trong mộng mị, rối loạn thành một đống, mờ mịt dần, rồi hôn mê bất tỉnh…
Không biết qua bao lâu, Trần Tấn Nhiên bị lửa giận làm cho đến mê man, đến giờ mới nằm ở trên người Ương Ương thở hổn hển kêu thành tiếng ồ ồ. Tìm được nơi phát tiết rồi, anh dần dần bình tĩnh trở lại, nhưng lại không ngăn được từng hồi từng hồi ảo não trong lòng. Hiện tại anh đã va chạm với cô rồi, nếu như mà cô lại càng cứ dính sát lấy anh, vậy thì anh nên làm thế nào bây giờ?
Khi anh kết hôn, bởi vì ông nội lo lắng Y Lan sẽ làm ra những chuyện ầm ĩ, cho nên đã cố ý đưa cô dời bước ra nước ngoài. Anh đã dự định sau buổi hôn lễ, sau khi ông nội đã trở về Singapore sẽ đón Y Lan trở về đây. Nếu như Tống Ương Ương cứ quấn quít chặt lấy anh, hoặc là cô dám làm tổn thương Y Lan…”
Trần Tấn Nhiên không khỏi càng trở nên bực bội hơn. Đột nhiên anh bỗng đứng phắt dậy, chỉnh sửa lại bản thân mình một chút, nghĩ đến chính mình vừa rồi đã phát tiết ở trong cơ thể của cô, mi tâm của anh không khỏi nhíu chặt lại. Người phụ nữ đáng chết này, khi trưởng thành lại có một bộ dạng mềm yếu đến động lòng người là thế, nhưng sao lại có tâm địa lại ác độc như vậy chứ? Ngày mai Y Lan sẽ trở lại, anh quyết định sắp xếp đưa Y Lan về ở trong nhà. Anh cũng không tin, khi anh và Y Lan, cả hai người bọn họ cùng anh anh em em, ân ân ái ái với nhau, liệu cô còn có thể nén nhịn được mãi không?