Đầu lưỡi…
Sao có thể chứ…
Nghê Thanh cố gắng mở to mắt nhìn miếng thịt đỏ sẫm nổi lềnh bềnh bên trong vại, cảm thấy hình như đầu lưỡi mình cũng đau theo.
“Sao có thể như vậy được!”
Vốn anh em nhà họ Nghiêm đang đứng ngay sau Nghê Thanh, nghe cô nói vậy lập tức vọt về phía trước: “Không thể nào! Lúc chúng tôi vớt đứa trẻ kia ra không hề thấy thứ này bên trong vại rượu!”
Lời nguyền? Có phải… Lời nguyền… không?
Không khí bên trong hầm rượu lập tức đóng băng, thậm chí Nghê Thanh có thể nghe rõ được tiếng hít thở của mọi người, còn có —– Tiếng bước chân dẫm nát thứ gì đó.
Âm thanh lúc nghe được lúc không, từng chút một, từng chút một đánh vào lòng làm Nghê Thanh không nén được căng thẳng.
Không chỉ mình Nghê Thanh bị âm thanh này khiến cho hoảng sợ.
“Cái gì… Tiếng gì vậy?”
Nghe thấy ai đó hỏi một câu như vậy, Nghê Thanh ngẩng đầu nhìn trên trần hầm rượu. Bóng đèn màu vàng treo ở trên đỉnh, ánh sáng chói lọi đến mức làm cho người ta nhìn vào có cảm giác bị viễn thị.
Mà âm thanh kia… Hình như truyền từ bên trên xuống.
“Này!” Một giọng nam không tính là quá to, run rẩy khẽ nói vọng lên: “Phía trên còn có ai… không?”
Không hề có.
Nghê Thanh tinh ý phát hiện những người tụ tập ở khách sạn ban nãy đều tập trung hết ở trong hầm rượu này đây.
Cho nên mới nói, ở phía trên —— đó là tiếng động gì?
Mạnh Như Kiều co rúm lại nhìn cái thang gỗ dẫn xuống hầm rượu, giọng nói run rẩy: “Ở trên đó…Không lẽ có cái gì xuất hiện!”
Không ai nói tiếp. Mà cũng không ai có hành động gì.
Nghê Thanh nhìn bốn phía, chỉ thấy trên khuôn mặt của họ hiện lên vẻ căng thẳng cực độ.
Cần phải làm chút gì đó. Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng tay chân lại cứng ngoắc không thể cử động.
Phải chăng cô đang sợ hãi?
Nghê Thanh nhìn thấy Cao Thăng bước từng bước một tới gần cầu thang gỗ, sau đó anh ta đẩy nó rơi xuống đất.
“Vậy là được chứ gì.” Anh ta nói.
Nhưng Nghê Thanh không để hiện ra vẻ tức giận như những người khác. Cơ thể cô vẫn cứng đờ, không tài nào cử động được, trong lòng tràn ngập một dự cảm bất an.
Mọi thứ ở đây có đơn giản như vậy không?
Tiếng chân dẫm nát thứ gì đó ở bên trên vẫn vang lên không ngừng, không có quy luật gì cả, lại giống như tiếng trống gõ loạn nhịp, khiến cho không khí lúc này trở nên thật sự đáng sợ.
Trong không gian, tiếng nuốt nước bọt, tiếng hít thở rối loạn… Tất cả đều quanh quẩn bên tai Nghê Thanh, tựa như tạo ra một màn đêm đen không chút kẽ hở nuốt chửng cô.
“Chị chị chị có nghe thấy tiếng gì kì quái không?”
Nghê Thanh nghe thấy Nghê Duyệt khẩn trương hỏi cô một câu như vậy.
Không nghe thấy…
Cô muốn mở miệng trả lời câu hỏi của Nghê Duyệt nhưng miệng như bị một lớp băng dính dán chắc lại. Cô muốn xua tay hoặc lắc đầu thì lại bị cơ thể cứng ngoắc không thể điều khiển được bản thân, không thể làm gì được.
Hệt như một kẻ bị hãm sâu vào trong mộng cảnh không tìm thấy đường về, chỉ có thể để mặc cho bóng tối vô tận nuốt chửng chính mình.
Không lẽ đây là một giấc mơ?
Nếu người chết của ngày thứ tư của “lời nguyền” đã xuất hiện trước mắt mọi người, thế thì hẳn bọn họ phải được an toàn rồi… chứ?
Cho nên có thể nói… Đây là một giấc mơ sao?
Nghê Thanh có suy nghĩ như vậy cũng không phải là không có nguyên nhân. Trên thực tế, mỗi khi cô nằm mơ sẽ có ý thức một lúc, sau đó giấc mộng sẽ phát triển theo như mong muốn của bản thân.
Cho nên, đây là một giấc mơ sao? Chính bản thân cô cũng hy vọng đây chỉ là một giấc mơ.
Tiếng bước chân rung lên thêm vài tiếng rồi biến mất hết. Thế nhưng bên trên lại truyền xuống từng tiếng cười biến hóa kì dị, khiến con người ta không rét mà run.
“Bên trên….Có người đúng không?”
“Là ai! Có phải… là chị Ngạn Đình không?” Mạnh Như Kiều vẫn giữ bộ dạng lo lắng đề phòng cao độ. Nhưng nghe lời người khác nói, cô cũng run lập cập mở miệng kêu lên một câu.
Đúng vậy, vì sao bọn họ phải ở yên trong này để mặc cho chút gió thoảng cỏ lay dọa cho khiếp vía?
Có lẽ, ở bên trên là một con người sống thì sao?
Loại suy nghĩ này cắm rễ càng ngày càng sâu trong lòng Nghê Thanh, thế nhưng cô lại không thể động đậy.
“Chị, chị làm sao vậy?”
Nghê Duyệt lay lay cánh tay của Nghê Thanh.
Nhưng Nghê Thanh không hề đáp lại câu nào.
Tiếng bước chân đột nhiên vang lên ngày càng gần chỗ bọn họ. Mà Mạnh Như Kiều nghe được, trên mặt hơi hòa hoãn đôi chút.
Tiếng cười kia lặp đi lặp lại đập vào vách tường đen thẳm.
Sau đó, cô trơ mắt nhìn thấy một bóng đen từ trên cửa hầm rượu nhảy xuống dưới.
Mà khi cái thứ đó rơi xuống còn phát ra âm thanh quỷ dị, quả thật giống với âm thanh của yêu ma thông thường.
Nghê Thanh nhìn rõ hình dạng của nó, cùng lúc đó đứa trẻ đã chết kia hé cái miệng của nó ra.
Không có đầu lưỡi…
Đứa bé này không có đầu lưỡi.
Cô vẫn tin tưởng vụ “cắn lưỡi tự sát” này không phải bỗng dưng mà có. Cho nên không có lưỡi thì sống kiểu gì?
Hay là thật sự kiến thức trong hai mươi năm qua của cô đã sai?
Nghê Thanh nhìn chằm chằm hành động của đứa trẻ. Nếu nó không phải người sống thì chẳng lẽ là xác chết vùng dậy?
Ánh đèn mờ nhạt chiếu vào khuôn mặt trắng bệnh, cứng đờ của đứa trẻ. Ánh mắt trống rỗng vô hồn của nó giống như một tín hiệu nguy hiểm truyền đến Nghê Thanh.
Chạy mau…
Nghê Thanh liều mạng nói với bản thân. Thế nhưng cơ thể không thể lùi lại dù chỉ một bước. Những người khác nháy mắt chạy ùa ra bốn phía, chỉ để lại Nghê Thanh trơ trọi đứng nguyên ở vị trí cũ.
Sau đó cô trơ mắt nhìn đứa bé hệt như dã thú nhằm vào phía Tần Việt.
Nó hé cái mồm to như bồn máu cắn thẳng vào cánh tay anh.
Đừng mà…
Có lẽ các vị thần đã khiến cho cô bùng nổ ra nguồn năng lượng trước nay chưa từng có chăng? Nghê Thanh chỉ cảm thấy toàn thân giống như đang bùng cháy. Máu lại rét lạnh, bóng tối, hơi lạnh của hầm rượu cũng như sôi trào lên.
Nhưng cũng chẳng thể thay đổi điều gì.
Nghê Thanh vẫn không thể động đậy, chỉ có thể nhìn Tần Việt lộ ra vẻ mặt đau khổ, nước mắt thi nhau rơi xuống, yếu ớt vô lực đến vậy.
“Cô đang khóc vì cái gì?”
“Khóc vì sự yếu đuối vô dụng của bản thân hay khóc vì tội ác của chính mình?”
Cái gì?
Hai câu nói hợp sức như muốn đánh ngất Nghê Thanh. Bởi vì người nói chuyện không phải ai khác mà là Tần Việt đang bị tấn công.
Nhưng Nghê Thanh không biết giờ bản thân nên vui vì anh vẫn ổn hay là kinh ngạc vì ý nghĩa kì lạ trong lời nói của anh.
“Tôi nói tôi biết hết rồi.” Anh tiếp tục mở miệng: “Ngày đầu tiên xảy ra chuyện thì tôi đã biết rồi. Buổi tối ngày hôm đó, tôi đã thấy cô theo Lưu Đông đi ra khỏi phòng.”
Làm cách nào… Làm cách nào mà anh biết…
Nghê Thanh còn nhớ rất kĩ, buổi tối ngày hôm đó cô đã xem xét bốn phía xung quanh cẩn thận, hơn nữa cô cũng không phát hiện có bóng dáng ai khác!
Vậy tại sao Tần Việt lại biết được?
“Tôi thật sự không ngờ lại là cô, Nghê Thanh. Tôi đã tin tưởng cô đến vậy.”
Cô cảm thấy Tần Việt ngày càng trở nên xa lạ. Nói tin tưởng gì chứ, càng nói càng khiến cho trái tim cô buốt giá.
Anh chưa bao giờ tin tưởng cô.
Nghê Thanh trợn mắt tới đau, có lẽ bị nước mắt trên mặt cản trở khiến cô không thể nhìn rõ khuôn mặt của người phía trước.
Nhưng cho dù thấy rõ khuôn mặt đó đi chăng nữa thì cô có thể làm gì chứ?
“Chúng tôi đã để Trình Ngạn Đình phối hợp bày ra vở kịch này. Cô cảm thấy sợ hãi sao? Đó có lẽ bởi vì trong lòng cô cảm thấy áy náy. Cô cũng nhận thức được rằng cái chết của Lưu Đông có liên quan đến mình, đúng chứ?”
Không phải. Cô chỉ nhìn thấy hiện trường cái chết của Lưu Đông mà thôi.
Nếu nói người chân chính có liên quan đến cái chết của Lưu Đông, thì phải là Nghê Duyệt mới đúng.
Thế nhưng Nghê Thanh nhớ chính cô đã từng nói sẽ bảo vệ Nghê Duyệt, cho nên giờ phút này cô không nên nói ra tên Nghê Duyệt, đúng không?
“Ngay cả một câu phản bác cô cũng không nói được sao?”
Nghê Thanh cảm thấy sau khi nói những lời này, Tần Việt đã cười một tiếng. Tiếng cười gần gũi này làm tay chân cô trở nên lạnh lẽo.
Rõ ràng người như bị lửa đốt nhưng tay và chân lại lạnh như một tảng băng.
“Cô làm tôi thật sự thất vọng.”
Câu này của Tần Việt như một mũi dao từng chút đâm thẳng vào tim cô, khiến cô cảm thấy đau đớn không thể chịu nổi.
Lúc dao nhỏ đâm vào lòng rất đau, ngay cả khi rút ra cũng rất đau. Lúc miệng vết thương khép lại mang theo đau đớn, lại bị xé rách ra một cách tàn nhẫn thêm lần nữa.
Nghê Thanh vốn tưởng rằng Tần Việt sẽ thấu hiểu cô, không ngờ toàn bộ cũng chỉ là cô tự mình đa tình.
Thì ra anh đã sớm nghi ngờ cô.
Thì ra đêm đó cũng chỉ là hoa trong gương, bóng trăng đáy nước. Chỉ cần chạm nhẹ một cái là vỡ tan.
Tình nghĩa gì chứ, thì ra toàn bộ cũng không đáng nhắc đến. Chỉ sợ tất cả hành động của mình trước mặt anh chỉ giống như một con hề nhảy nhót diễn một vở hài kịch tầm thường.
“Cho tới bây giờ tôi không hề tin tưởng cô. Người mà tôi tin tưởng là Đổng Y Lan.”
Nghe được ba chữ “Đổng Y Lan” từ miệng Tần Việt, cả người Nghê Thanh lập tức run rẩy. Lúc này cô mới chú ý đến bên cạnh Tần Việt vẫn có một người đang đứng… đích thị là Đổng Y Lan.
Nghê Thanh vốn đã chuẩn bị tâm lí tốt. Cô sớm nhận ra Tần Việt không hề tin tưởng mình. Nhưng lúc Tần Việt chính miệng thừa nhận điều đó, cô vẫn không thể ngăn được đâu đớn.
“Những lời mà cô nói với Đổng Y Lan tôi đều biết hết. Ngày đó tôi cũng có mặt ở đó.”
Không thể nào! Rõ ràng ngày đó Tần Việt cùng tất cả đàn ông trong nhóm lên núi!
Anh đang nói dối! Chắc chắn là Đổng Y Lan nói cho anh biết!
Tức điên lên được. Nghê Thanh nghĩ. Nếu bản thân cô là một quả khinh khí cầu thì có lẽ giờ đã bị tức đến nổ tung rồi.
Cô nhìn thấy Đổng Y Lan lặng lẽ nhếch môi.
Từ bé cô và Đổng Y Lan từng quen biết nhau, hai đứa nhỏ thậm chí đánh nhau, cãi nhau như cơm bữa. Nếu như lúc đó là ở trên chiến trường thì có lẽ hai người bọn họ không chết không ngừng.
Mà cô, là một kẻ bại trận trong trận chiến này.
Còn rơi vào một tình cảnh thảm hại đến nực cười.
Nhìn hai người kia không coi ai ra gì mà thân thiết bên nhau, ngay cả một giọt nước mắt Nghê Thanh cũng không rơi nổi nữa.
Cô rất hận. Hận sự yếu đuối của chính mình. Hận Tần Việt vô cùng tàn nhẫn.
Nhìn khuôn mặt của Đổng Y Lan, cô chỉ cảm thấy bản thân mình thật đáng buồn.
Nghê Thanh chợt nhớ tới hai ngày ảo tưởng trước đây của mình, Tần Việt đã nói… em có đồng ý chết vì anh không?
Cô cũng rất muốn hỏi anh thật rõ… anh có đồng ý chết vì em không?
Thế nhưng xem ra lúc này mọi thứ chỉ là một trò cười mà thôi. Tại sao cô còn phải ôm ấp ảo tưởng đó?
Sự thật chứng minh cô chỉ là một kẻ thất bại hoàn toàn.
Vốn cô phải cảm thấy chết lặng rồi chứ, vì sao vẫn đau như vậy? Rõ ràng… Cô đã sớm đoán được sẽ có kết quả này… Vì sao còn khổ sở đến vậy, hận thù đến vậy?
Cả người chẳng còn chút hơi sức nào nữa, ban nãy cơ thể căng cứng gồng mình thì giờ đây đột nhiên trở nên vô lực.
Nghê Thanh ngã ngồi xuống đất, thoáng cái bị bóng đen nuốt chửng.
Ai đến đây cứu tôi với.
Đây là?
Chương 18: Đêm Thứ Năm (1) – Đêm Dài Gặp Ác Mộng
Cuối cùng không ai đến bảo vệ Nghê Thanh.
Chỉ có chính bản thân cô.
Đại khái chờ đến khi Nghê Thanh dần dần tỉnh lại thì cô mới cảm giác được mọi thứ xung quanh mình đều trở nên xa lạ.
Trước mặt cô là ánh lửa bập bùng. Ánh sáng lay động chiếu rọi vào mặt, thứ ánh sáng rực rỡ này khiến Nghê Thanh trong phút chốc tưởng chừng như nhìn thấy buổi liên hoan hát karaoke ngày bọn họ mới tốt nghiệp cấp ba.
Nhưng lúc này đối diện trước mặt cô là Đổng Y Lan đang nhắm mắt dưỡng thần.
Vẫn cái bộ dạng ủ rũ mày chau, nhưng Nghê Thanh có thể xác định chắc chắn rằng cô ta đã chìm vào giấc mộng rồi.
Sự tĩnh lặng xung quanh làm Nghê Thanh cảm thấy hoảng hốt.
Cô xòe bàn tay ướt đẫm mồ hôi ra, nhìn những dấu móng tay trong lòng bàn tay.
Chẳng qua chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.
Giống như các cụ thường nói, ngày nghĩ thế nào đêm mơ vậy. Có lẽ trong tiềm thức do cô đã quá lo lắng nên mới mơ một giấc mơ kì quái đến vậy.
Sau khi thoát khỏi giấc mộng, Nghê Thanh thấy thật kì lạ, một giấc mộng quá khó hiểu. Sao Tần Việt có thể hợp tác với Trình Ngạn Đình được chứ? Vốn hai người chưa từng xuất hiện cùng lúc…
Sợ bóng sợ gió một hồi, trên trán Nghê Thanh đã lấm tấm mồ hôi. Gió đêm chợt thổi qua khiến cô cảm nhận được cơn ớn lạnh thấu xương.
“Em đã đỡ sốt chưa?”
Bỗng có một giọng nói vang lên bên tai dọa Nghê Thanh nhảy dựng. Cô quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện Tần Việt dựa sát vào bên cạnh cô. Ánh mắt anh dịu dàng, có chút ửng đỏ. Anh giơ tay đặt lên trán cô rồi nói: “Hạ sốt rồi…”
Đây là lần đầu tiên Nghê Thanh tiếp xúc với Tần Việt ở khoảng cách gần như vậy.
Nhất là lúc bốn mắt nhìn nhau, cô lập tức hồi hộp quay đi chỗ khác, ánh mắt đảo tròn. Thế nhưng cuối cùng cô đành phải trực tiếp nhìn thẳng vào mắt anh.
Sau đó, cô thấy sự quở trách và lo lắng trong mắt anh, điều đó càng làm cô thêm hoảng loạn.
“Sau phát sốt rồi mà em không nói?”
“Ừm…” Thật ra Nghê Thanh muốn nói bản thân cô cũng không biết mình phát sốt lúc nào, nhưng dưới ánh mắt của Tần Việt, lời vốn phải nói ra lại không cách nào nói thành lời.
Chắc bởi cô đã quá hiểu anh chăng.
Nghê Thanh hoàn toàn có thể tưởng tượng được sau khi mình nói câu này xong, Tần Việt sẽ hoá thành một ông chú liên tục giáo dục cô phải biết yêu thương sức khoẻ của chính mình.
Tuy rằng đối với sự quan tâm của Tần Việt, cô mơ còn chẳng được nhưng giờ Nghê Thanh lại lựa chọn đánh trống lảng.
Cô ho nhẹ một cái, ý đồ làm giọng bớt khàn đi: “Cái áo này là…”
Lúc Nghê Thanh mới tỉnh lại đã cảm thấy mình hơi cồng kềnh, chỉ cần cúi đầu thì có thể nhìn thấy mình đang mặc một cái áo khoác kiểu nam màu đen, bên trong là áo len lông cừu màu vàng nhạt cô để ở trong túi đồ. Tuy nói mặc như vậy rất ấm áp nhưng nhìn vào cứ cảm thấy dị dị kiểu gì.
Không ngờ cô lại nói câu này, trong mắt Tần Việt hiện lên tia trốn tránh, rõ ràng là cảm thấy chột dạ.
“Anh… Chỉ sợ tối lạnh em sẽ bị cảm…. Sau đó cũng không nghĩ nhiều…”
Vốn Nghê Thanh vẫn cho rằng người khoác áo cho mình là Nghê Duyệt, không ngờ cái đống quần áo này là “kiệt tác” của Tần Việt.
Trong phút chốc hai người im lặng không biết nói gì, bầu không khí cũng trở nên có chút vi diệu.
“Nghê Duyệt rất lo lắng cho em.”
Nghe Tần Việt nói vậy, Nghê Thanh quay đầu nhìn người đang ngủ say bên cạnh cô. Chỉ thấy môi Nghê Duyệt hơi mấp máy, có vẻ đang nói mớ.
“Em chính là trụ cột tinh thần của Nghê Duyệt.” Tần Việt hạ giọng nói.
“Cô ấy… Rất lo lắng cho em. Lúc em phát sốt, con bé thật sự lo lắng.”
Vậy… còn anh thì sao?
Nghê Thanh thấy Tần Việt cụp mắt, trái tim như bị một bàn tay bóp chặt.
Khi cô quyết định hỏi cho ra nhẽ, giọng nói cũng không nén được run rẩy: “Tần Việt, có phải anh đã biết gì rồi không?”
Tần Việt không hé răng.
“Trước đây khi anh hỏi hai người rằng buổi tối lúc Lưu Đông chết có nghe thấy tiếng động gì không, em không hề đáp lại…”
Không chỉ là không trả lời.
Anh nhìn thẳng vào mắt Nghê Thanh.
Loại cảm giác sắp bị người ta nhìn thấu này làm Nghê Thanh hoảng hốt.
Có điều lúc này Nghê Thanh không cần câu trả lời của Tần Việt. Cô tự trấn an bản thân rồi nói: “Anh có biết không, khi em… phát sốt, em đã gặp một cơn ác mộng.”
Một giấc mộng hoang đường đến vậy.
Nhưng Nghê Thanh lại cố tình tin nó.
“Em mơ thấy anh, mơ thấy anh không hề tin tưởng tôi, hợp tác với Trình Ngạn Đình doạ em.” Nói tới đây, cô cười lạnh một tiếng. Cười vì sự ngu xuẩn của chính mình, cũng cười vì một giấc mộng hoang đường.
“Em rất sợ, em thật sự sợ anh không tin tưởng tôi.”
“Anh…”
“Anh tin em không?”
Nghê Thanh không chút do dự cắt ngang lời Tần Việt định nói. Thật lòng mà nói, cô biết chắc nếu không chen ngang lúc này, ép buộc nói rõ hết tất cả thì tiếp theo Tần Việt có thể cười ha ha cho qua chuyện và chuyển đề tài sang một vấn đề khác.
Đó không phải kết quả mà Nghê Thanh muốn.
Bởi vì cô sợ chuyện trong mộng sẽ trở thành hiện thực.
Nghê Thanh nhìn Tần Việt vẫn tiếp tục giữ im lặng, không ai nói câu gì.
Cho nên mọi hành động của anh lúc này nhằm mục đích gì?
Tần Việt không trả lời câu hỏi của cô, anh nhìn khuôn mặt dở khóc dở cười của Nghê Thanh, cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng của chính mình.
“Em cười gì?”
“Thật ra tôi đang nghĩ, suy cho cùng đó cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi.” Nghê Thanh giấu đi chút biểu cảm điên cuồng vừa lộ ra của mình, khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh, nói: “Nhưng tôi hy vọng thực tại không phải là một giấc mơ…”
“Nghê Thanh…”
“Tần Việt, tôi chỉ hỏi anh một câu, tôi hỏi anh có tin ở tôi hay không, chỉ hai chữ mà anh cũng không nói ra được sao?”
“Tôi…” Tần Việt cười khổ một tiếng.
“Nghê Thanh, em đang ép buộc tôi sao? Đúng là tôi đã biết hết rồi. Buổi tối Lưu Đông gặp nạn, tôi tận mắt chứng kiến Nghê Duyệt từ trong phòng anh ta cuống cuồng chạy ra, bộ dạng cả người đầy máu của cô ấy cho dù có nhắm mắt lại tôi vẫn có thể tưởng tượng ra được.”
Nghe xong lời Tần Việt nói, Nghê Thanh chỉ cảm thấy bản thân không cách nào thở nổi. Cô đè giọng chói tai của mình lại, nói: “Nghê Duyệt không thể nào là hung thủ được.”
“Tôi chưa nói cô ấy là hung thủ.”
Tần Việt nhìn thẳng vào mắt cô, anh nói tiếp: “Bọn Kiều Anh Tử nói rất đúng, việc này từ đầu đến cuối đều không phù hợp với lẽ thường, sao có thể là do con người gây ra được? Tuy đã nói ‘ chết không nhắc đến ma quỷ’ nhưng tới nước này, tôi… cũng không hẳn là không tin…” Anh cười khẽ một tiếng, dường như tự giễu chính mình.
“Sở dĩ tôi không trả lời em là bởi không muốn em cho rằng tôi vì bị em ép nên mới trả lời như vậy. Nói thật, nếu ban nãy tôi nói với em rằng ‘tôi tin em’ thì em sẽ tin thật sao?”
Nghê Thanh suy nghĩ, đúng thế thật.
Cô sẽ không tin.
“Xin lỗi, quả thật là tôi sẽ không tin nổi.” Cô nói.
Tần Việt thở dài một hơi: “Nghê Thanh… Em không cần phải giải thích.”
“Tôi cảm thấy rằng bản thân mình không thật sự tin tưởng em thật sự có lỗi.”
Nháy mắt cô nhớ tới đêm trăng tròn kia. Rõ ràng lúc đó cô đã tự nhủ với lòng sẽ toàn tâm toàn ý tin tưởng Tần Việt, nhưng hiện tại cô không làm được.
Chỉ mới mấy ngày trôi qua mà Nghê Thanh bắt đầu nảy sinh cảm giác khoảng cách.
Trong phút chốc, cô muốn quay trở lại khoảng thời gian trước đây. Trở lại thời điểm bọn họ còn an toàn, không phải vì những biến cố vớ vẩn sắp xảy ra mà nảy sinh mâu thuẫn, cũng sẽ không phải nửa đêm nửa hôm co ro sợ hãi trong rừng cây lạnh lẽo.
Càng nghĩ, Nghê Thanh lại càng cảm thấy đôi mắt cay cay, hình như nước mắt sắp không kìm được mà tràn ra rồi.
Cô nhanh chóng hít một hơi thật sâu, nháy mắt vài cái, cuối cùng cũng ép được loại cảm xúc này quay ngược trở về.
Sau đó cô thấy Tần Việt hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào mình.
Cô cũng không bối rối. Có lẽ trong tiềm thức, bộ dạng này của Tần Việt cũng không có chuyện gì lớn, cô nghe thấy chính mình đã bình tĩnh lại, dùng giọng điệu thường ngày hỏi: “Bây giờ là mấy giờ?”
“Bây giờ là 1 giờ 18 phút ngày 14.” Tần Việt xem qua màn hình điện thoại rồi trả lời.
Khó trách lúc cô mới tỉnh dậy có cảm giác bầu trời là một khoảng không đen tối.
Nếu không phải trước mặt cô có một đống lửa thì sợ ngay cả một người Nghê Thanh cũng không thể nhìn thấy.
Nhưng cô không ngờ rằng mình vừa tỉnh lại đã qua một ngày một đêm.
Có lẽ là do ma quỷ quấy phá, nếu không cô sao có thể ngủ trong một khoảng thời gian dài như vậy.
Mấy ngày nay đủ loại chuyện rắc rối không ngừng xảy ra làm não cô phải làm việc hết công suất, thậm chí ngay giấc ngủ vào ban đêm cũng quay cuồng, không sâu giấc. Mà nay sau khi ngủ một giấc một ngày một đêm, tinh thần của cô đã hồi phục hoàn toàn.
Có điều ngủ bù nghiều như vậy khiến cô hơi đau đầu. Có lẽ ngoại trừ công chúa ngủ trong rừng ra thì không có một con người bình thường nào có thể ngủ mê man bất tỉnh như vậy.
Vừa vuốt gọn lại mấy lọn tóc rối, trong đầu đủ loại ý nghĩ thoáng qua. Cuối cùng, Nghê Thanh cũng nắm được trọng điểm.
“Ngày 14? Ngày 14 tháng 8?”
“Phải…”
“Nói cách khác hiện tại người thứ năm…” Lúc nói những lời này, Nghê Thanh cảm thấy trái tim đập bang bang như muốn nhảy vọt lên cuống họng. Sau đó cô nhìn xung quanh một vòng, xác nhận chính xác có sáu người tụ tập ở đây mới từ từ thả lỏng.
Tần Việt nhẹ giọng: “Năm người không tính chúng ta…”
“Cho nên mới nói…” Cô không thể nói hết câu. Bởi vì cô sợ rằng mình sẽ nói câu sống sót sau tai nạn là iều may mắn.
Giống như Kiều Anh Tử đã nói… quan trọng là…Có người đã chết và vẫn có người còn sống.
Cô còn sống, vậy có thể có người đã chết.
Cuối cùng, Nghê Thanh dùng đạo đức để trói buộc cảm giác hơn người của bản thân, cô bình tĩnh hỏi lại Tần Việt.
“Vậy anh cũng nghe được tiếng sáo kia đúng không?”
“Nghe được, như em dự đoán, tiếng sáo kia chỉ vang lên vào lúc mười hai giờ.”
Nhưng Nghê Thanh chẳng có tí teo mừng rỡ nào vì đã khám phá ra quy luật của tiếng sáo, cô cứ cảm giác một cơn ớn lạnh ngày càng bao trùm bản thân mình.
Biết được quy luật này thì có gì hay chứ, nó có thể giúp cô thoát khỏi lời nguyền rủa hoang đường này sao?