Nghê Thanh như cắn rách môi mới có thể khiến bản thân mình không bật lên tiếng thét kinh hãi.
Vì sao chứ? Tại sao lại như vậy? Mới ban nãy hay người kia vẫn còn an toàn không gặp phải thứ gì cơ mà? Tống Nguyệt Nguyệt đang làm gì vậy?
Đầu cô như bị đập mạnh vào tường, rõ ràng đã tận mắt nhìn thấy mọi hành động của Tống Nguyệt Nguyệt nhưng cô không tài nào lí giải nổi Tống Nguyệt Nguyệt đang làm gì.
Máu… Đó là máu…
Tống Nguyệt Nguyệt nhìn máu đang thi nhau tuôn trước ngực, Nghê Thanh ở sau lưng cô ta nên không đoán được biểu cảm của Tống Nguyệt Nguyệt lúc này sẽ như thế nào.
Sống lưng Nghê Thanh cứng đờ, trong mắt chỉ thấy cô ta đang cúi đầu, hai vai run rẩy không ngừng…
Sau đó có một thứ gì đó phản xạ ánh sáng rơi xuống.
Mãi cho đến khi Tống Nguyệt Nguyệt đi xa khỏi khách sạn, Nghê Thanh ngồi xổm ở gốc cây vẫn không hề nhúc nhích.
Cũng không phải bỏi vì hai chân bị tê dại không đứng dậy được mà là do cô không dám. Cô sợ Tống Nguyệt Nguyệt đột nhiên quay lại. Phản kháng một “kẻ điên” như vậy, người bình thường như cô căn bản không hề có chút lợi thế nào.
Mà đúng lúc này, vai của Nghê Thanh đột nhiên nặng trĩu!
Ngay lúc tim cô như sắp ngừng đập thì bỗng nghe thấy một giọng nhỏ bên tai —– “Đừng sợ, là anh.”
Giọng của Tần Việt như một luồng sáng khiến Nghê Thanh đang chìm trong băng tuyết dần cảm thấy ấm áp.
Cô gần như tan vỡ, nhào vào lòng Tần Việt. Trải qua sự lo lắng khôn nguôi và loại cảm giác cận kề cái chết, Nghê Thanh không bao giờ… muốn đè nén tình cảm của mình với anh nữa.
Nước mắt của Nghê Thanh thấm ướt quần áo của Tần Việt, thấm vào lòng anh.
Mặc dù cô khóc thút thít nhưng anh vẫn cảm nhận được sự sợ hãi trong cô.
Anh cảm thấy cổ họng mình như nghẹn lại, mọi lời nói gì lúc này cũng trở nên cứng nhắc và vô nghĩa. Anh chỉ có thể dùng sức ôm thật chặt Nghê Thanh đang xụi lơ vào lòng.
Dùng hết sức mình.
“Anh đã chứng kiến hết sao?” Nghê Thanh nhỏ giọng nức nở. Ngón tay của cô bám chặt vào lưng Tần Việt, dùng sức đến mức trắng bệch.
“Anh đã nhìn thấy rồi…”
Anh đã thấy. Anh còn nhìn Cao Thăng ngã xuống mặt đất, hai mắt trợn ngược, vẻ mặt không tài nào tin nổi.
Sau khi quay lại khách sạn, nghe nói Nghê Thanh đi tìm mình, Tần Việt lại ra ngoài tìm mấy chỗ quanh đó. Có điều anh không ngờ đến lúc mình tìm thấy Nghê Thanh thì cô đang bịt chặt lấy miệng mình, nhìn chằm chằm vào thi thể của Cao Thăng.
Trong mắt của cô toát ra sự sợ hãi làm anh vừa tự trách vừa đau lòng. Có lẽ anh không nên vượt quá giới hạn của bản thân thì cô cũng sẽ không gặp phải chuyện này…
“Chúng ta đi khỏi đây trước có được không?”
Nghê Thanh gật đầu, người cô xụi lơ, chẳng cử động nổi, Tần Việt quyết định ôm ngang Nghê Thanh, bế đứng lên.
“Tần Việt, anh không sợ sao?” Nước mắt của Nghê Thanh vẫn không ngừng lăn xuống.
Tận mắt nhìn thấy một sinh mạng mất đi ngay trước mặt mình, Nghê Thanh không ngờ rằng nhân tính có thể đáng ghê tởm đến mức này…
Nếu ngay cả người mình yêu cũng không thể tin tưởng, vậy cuộc sống của con người há chẳng phải là một vở bi kịch ư?
“Anh sợ.” Cánh tay của Tần Việt siết chặt hơn: “Nhưng điều khiến anh sợ hơn cả là em gặp phải chuyện không may…”
“Anh tin em không?”
“Anh tin.” Trên mặt Tần Việt hiện lên rõ vẻ đau đớn khôn nguôi: “Anh vẫn tin em. Vậy nên Nghê Thanh, em cũng có thể tin ở anh.”
Anh ngừng bước, ánh mát sáng rực nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô: “Có lẽ bây giờ không phải thời điểm thích hợp để thổ lộ. Nhưng Nghê Thanh, anh thích em, vẫn luôn thích em nhưng anh không dám nói, anh…”
“Đừng nói nữa, Tần Việt. Anh đừng nói nữa.” Nước mắt của Nghê Thanh dâng trào mãnh liệt hơn, “Em cũng vẫn luôn thích anh, có điều em chưa bao giờ dám chắc chắn trong lòng anh cũng có em.”
Tình cảm thầm mến luôn làm cô lo lắng nhiều năm nay giờ đây như vỡ vụn thành những giọt lệ lăn dài.
“Chúng ta sẽ không như bọn họ…” Tần Việt nói: “Cho nên Nghê Thanh, tin tưởng anh được không?”
“Hãy luôn tin anh. Tin rằng trừ ba mẹ ra thì anh là người chắc chắn sẽ không bao giờ phản bội em.”
Sau đó hai người quay lại khách sạn, Nghê Thanh thoát khỏi lòng Tần Việt. Bấy giờcô đã tìm lại được một chút bình tĩnh ngày thường.
Nghê Thanh lau nước mắt trên mặt đi, hỏi Tần Việt: “Mắt em có đỏ không? Có sưng lắm không?”
Cô không muốn khiến Nghê Duyệt phải lo. Nếu Nghê Duyệt biết cô đã phải trải qua chuyện gì thì nhất định sẽ sợ hãi và tự trách mình…
Cũng chỉ có tự mình trải nghiệm cô mới biết khi đó Nghê Duyệt sợ hãi biết bao. Nếu ban nãy không có Tần Việt xuất hiện bên cạnh giải thoát cô khỏi những cảm xúc đó, thì có lẽ cô sẽ điên mất.
Dẫu sao đó cũng là một mạng người…
“Không sao đâu. Đèn trong khách sạn hơi vàng, chỉ cần không để ý thì sẽ không bị ai phát hiện.”
Tần Việt nhìn chằm chằm vào mặt Nghê Thanh, mãi đến khi cô cảm thấy mình bị anh nhìn đến độ đỏ mặt mới thôi. Không biết anh chợt nghĩ đến điều gì, hỏi cô: “Nếu ác thần có thật, em có định hiến tế linh hồn của mình cho hắn để đạt được nguyện vọng không?”
“Sao anh lại hỏi vấn đề này?”
“Bởi vì anh nghĩ, nếu là anh, nếu có một ngày hai chúng ta đã xảy ra chuyện…Có thể là âm dương cách biệt…”
“Xùy xùy xùy, đừng có nói gở.” Mặt Nghê Thanh nhăn mặt, cô không nghe nổi những lời này nữa.
Không chỉ Tần Việt sợ sẽ mất Nghê Thanh, sao cô có thể không sợ sẽ mất anh được?
Tần Việt nắm bàn tay lạnh ngắt của cô, tựa như muốn truyền toàn bộ hơi ấm của mình vào lòng Nghê Thanh.
Anh nói: “Vậy chúng ta cùng thề nguyện đi, hai ta sinh tử không rời.”
Có những lời này của Tần Việt, đột nhiên Nghê Thanh cảm thấy cơ thể lại dần có sức sống. Cô thật sự rất muốn nhanh chóng, nhanh chóng rời khỏi cái nơi đang giam giữ bọn họ này. Dường như chỉ có vậy, bọn họ mới có thể thoát khỏi bi thương, sau đó không kiêng dè gì mà đến với nhau.
Chờ đến khi Tần Việt và Nghê Thanh quay lại khách sạn, chỉ thấy Nghê Duyệt đang đứng ở cửa nóng lòng đi đi lại lại. Mà phía sau đó là Tần Lam đang đứng với Đổng Y Lan.
“Hai người là đang?” Thấy hai người nắm tay nhau, Tần Lam nhướng mi hỏi.
Nghê Thanh vô thức liếc Đổng Y Lan một cái, muốn rút tay ra thì đột nhiên Tần Việt lại nắm chặt tay cô.
“Anh không muốn để bản thân mình phải hối tiếc.” Anh nói.
Nếu ngày mai phải chết, vậy thì anh càng phải quý trọng từng giây từng phút được ở bên cạnh em…
Đổng Y Lan nhìn thấy Tần Việt nắm chặt tay Nghê Thanh, sắc mặt trở nên ảm đạm hơn.
Tần Lam không tỏ vẻ gì, cậu nói: “Đúng rồi, chúng ta mau quay lại khách sạn đi. Bà lão kia sắp không trụ được nữa rồi…”
Cả hai người có chút kinh ngạc.
Nói thật, sau khi bà cụ bị bệnh ở đây, hai ông bà càng ít khi ra khỏi cửa. Đôi khi bọn họ thậm chí còn quên luôn sự tồn tại của hai người.
“Hơn nữa ông lão luôn chăm sóc bà nhưng không biết tại sao lại bị thương. Cánh tay trái bị một vết cắt chảy máu rất dài.” Nghê Duyệt bổ sung.
“Không hỏi có chuyện gì đã xảy ra sao?” Tần Việt nhíu mày, liên tưởng đến cảnh tượng bọn họ vừa thấy, cảm giác tình huống không đơn giản như vậy….
“Hỏi.” Nghê Duyệt đáp: “Nhưng mà hỏi thế nào thì cụ ông cũng chỉ lắc đầu, không chịu hé răng nói nguyên nhân cho chúng ta.”
Nghê Thanh nghi ngờ nói: “Hai ông bà cụ này thường chỉ ở yên trong nhà, làm sao mọi người biết được?”
“Sau khi em từ nhà vệ sinh quay lại thì phát hiện ra.”
Tần Lam nhớ lại tình hình lúc đó, nói: “Lúc bọn em đi ngang qua thì phát hiện cửa phòng của ông bà lão kia như… như bị người bên trong phá ra…”
“Bọn em nghe thấy bên trong phòng có tiếng động, sau đó có tiếng cãi nhau… Hình như là… Nghiêm Hưng Triết cãi nhau với ông nội… Sau đó chờ hết tiếng động rồi bọn em cũng không dám vào xem…”
Nghê Duyệt nói đến tên Nghiêm Hưng Triết, Nghê Thanh phát hiện sắc mặt cô cực kì khó coi.
Lưu Tông Đạt, Nghiêm Hưng Triết và Nghiêm Thịnh Quang, ba người bọn họ khiến Nghê Duyệt khiếp đảm, mà nỗi sợ đó vẫn còn ảnh hưởng nghiêm trọng đến cô.
“A Duyệt…”
“Em không sao đâu, chỉ là lúc ấy hơi sợ một chút.”
Chính mình cũng mới trải qua sự sợ hãi tột cùng giống vậy, Nghê Thanh không hề tin vào lời nói cậy mạnh của Nghê Duyệt.
Nếu là cô, gặp lại Tống Nguyệt Nguyệt lần nữa chỉ sợ cô không thể không hoảng hốt.
Nghê Thanh không vạch trần lời nói của Nghê Duyệt, cô biết Nghê Duyệt nói vậy để cô không cảm thấy quá lo lắng… Giống với việc Nghê Thanh không định sẽ nói cho Nghê Duyệt biết cô cũng đã gặp phải tình huống tương tự.
Lúc Nghê Thanh tới gặp hai ông bà cụ, cô nhìn một vòng căn phòng lộn xộn của họ. Bà cụ Tiếu nằm ở trên giường thở gấp, dáng vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ cưỡi hạc về trời.
Xem ra Tần Lam không nói quá… bà cụ sắp không trụ nổi nữa rồi.
Mà vẻ mặt ông cụ Nghiêm thì suy sụp ngồi một bên băng bó cánh tay bị thương chảy máu của mình.
Đại khái có thể đoán được tình huống trong phòng lúc này có liên quan đến Nghiêm Hưng Triết nhưng cụ thể thế nào, trong lúc đó bọn họ đã xảy ra những gì thì Nghê Thanh không đoán được.
Nếu đối phương không muốn nói nguyên do cho bọn họ thì bọn họ cũng không tiện hỏi nhiều.
Dù sao đó cũng là chuyện nhà của họ Nghiêm.
Cái gọi là chuyện xấu trong nhà không thể nói với người ngoài. Nào có ai lại lấy nguyên nhân người trong nhà mình cãi nhau ra nói với người dưng?
Nhưng Nghê Thanh cảm thấy bất an. Rốt cuộc là có chuyện gì khiến cho hai người phát sinh tranh chấp trong lúc đó? Hơn nữa nhìn miệng vết thương trên tay ông cụ ___ vừa nhìn đã biết đó là do một thứ sắc nhọn gây thương tích.
Ông cụ Nghiêm chắc chắn không tự lấy dao đâm vào tay mình. Thế nên người có thể khiến ông cụ bị thương chỉ còn một người là Nghiêm Hưng Triết.
Nghê Thanh vừa nghĩ mà sợ, may mà khi đó Nghê Duyệt không ra khỏi cửa can dự vào chuyện bên ngoài.
Nghiêm Hưng Triết kia điên rồi sao? Ngay cả ông nội của mình cũng dám đâm!
Có điều ngay cả việc chủ động đi tấn công Lưu Tông Đạt hắn cũng dám làm thì chứng tỏ nội tâm của hắn rất ghê tởm, bởi vậy chuyện này không phải không thể xảy ra….
Sau đó, bà Tiếu Văn nằm ở trên giường run rẩy nâng cánh tay lên. Có lẽ bà đã dùng hết toàn bộ sức lực cuối cùng của mình để nói ra vài chữ: “Thật sự xin lỗi.”
Ông cụ Nghiêm còn chưa kịp nắm lấy tay bà thì đôi tay ấy đã buông thõng xuống, rơi theo đường vòng cung đập vào giường.
Ông lão đứng ở bên, tay run nhẹ, trong mắt có ngân ngấn lệ.
Không gào khóc.
Ông như mới tỉnh dậy khỏi cơn mơ, kề sát vào mặt của bạn già đã dành cả đời bên mình, môi ngập ngừng mãi rồi cuối cùng nói một câu: “Sang bên kia sống thật tốt…”
Mà cùng lúc bà cụ Tiếu Văn qua đời, “lời nguyền” đêm thứ chín chính thức hạ màn.
Lúc này, mười hai giờ đêm đã điểm…
Chương 34: Đêm Thứ Mười (1) – Tà Ác
Sau khi tiếng sáo đêm thứ chín vang lên, một đêm bình yên hiếm hoi trôi qua tại khách sạn.
Ngoại trừ bà Tiêu Văn đã qua đời lúc nửa đêm thì mọi người trong khách sạn đều không xảy ra chuyện gì.
Nhưng lòng Nghê Thanh lại càng nặng nề hơn.
Tính tất cả những người đã chết vì lời nguyền hoặc bị giết chết, từ hơn hai mươi mấy người ở khách sạn lúc đầu, bây giờ chỉ còn mấy người Nghê Thanh, ba người Nhạc Thanh Nguyên với Tống Nguyệt Nguyệt và Nghiêm Hưng Triết không có mặt ở khách sạn mà cũng chẳng rõ là đã đi đâu.
Mà đêm thứ chín trôi qua, mọi người trong khách sạn đều không sao, cũng có nghĩa là người chết đêm thứ chín nhất định là một trong hai người Tống Nguyệt Nguyệt và Nghiêm Hưng Triết.
Nói thật, cho dù ai trong hai người kia chết đêm thứ chín Nghê Thanh đều sẽ vỗ tay ăn mừng. Loại người như bọn họ nên sớm chầu trời đi.
Có điều nhân số càng giảm bớt, Nghê Thanh càng cảm thấy khả năng cái chết u ám trên đầu bọn họ nhiều hơn.
Người chết đêm thứ chín có lẽ là Tống Nguyệt Nguyệt hoặc Nghiêm Hưng Triết, vậy tối nay…
Còn lại ba ngày, mỗi người trong bọn họ đều có khả năng cao là vật “hiến tế cho lời nguyền”.
Bởi vì quá nhiều biến cố kỳ quái trong chín ngày trước đó nên đến ngày thứ mười, mỗi người trong khách sạn đều rơi vào tình trạng khiếp sợ ở yên trong phòng mình —— bọn họ đều sợ bất thình lình xảy ra một tai nạn nào đó thì mình lại là người chết tiếp theo.
Vì để tồn tại, con người có khả năng làm vô số chuyện.
Bất kể sự phát triển kia là tốt hay xấu, chỉ cần có một tia hy vọng, bọn họ đều cố gắng sống sót.
Nhưng cũng có người không sợ cái chết như vậy.
Có lẽ với những người từng trải, cái chết của bản thân không còn quá đáng sợ với họ, nhưng vẫn không thể xem nhẹ sự bi thương khi đối mặt với cái chết.
Như ông cụ Nghiêm trước cái chết của bà Tiêu Văn. Dù làm bạn nhiều năm, sớm đã đoán được kết cục này, nhưng lúc đối mặt với chuyện đó vẫn không thôi đau khổ.
Tuy Nghê Thanh rất ghét Nghiêm Hưng Triết, nhưng cô lại không mất hảo cảm với ông cụ Nghiêm. Có lẽ là do nhớ đến ông bà đã quá cố của mình nên Nghê Thanh lại rất cảm thông với ông cụ Nghiêm Trung Hoành.
Nếu là cô thì sao? Nghê Thanh không khỏi nghĩ đến cô và Tần Việt.
Sau khi Nghê Thanh bày tỏ nỗi lòng của mình với Tần Việt từ đêm qua, tay hai người họ vẫn luôn nắm chặt lấy nhau. Có lẽ là để an ủi lẫn nhau một chút, để tìm kiếm một chút ấm áp từ đêm dài.
Nhưng cũng hứa, như lời của Tần Việt nói ngày hôm qua —— anh chỉ đang trân trọng, trân trọng từng phút, từng giây của bọn họ…
Bởi vì ngay sau đó, bọn họ sẽ có thể sẽ… Sinh ly tử biệt.
Nghê Thanh không dám tưởng tượng đến kết quả này, nhưng suốt cả đêm, những hình ảnh ấy cứ quanh quẩn trong đầu cô mãi.
Trong mơ, cô thấy Tần Việt ngã vào vũng máu, trên mặt anh be bét máu, khẽ mở đôi mắt ảm đạm không ánh sáng.
Mà dù Nghê Thanh dùng tay để cảm nhận hơi thở của anh bao nhiêu lần, cô cũng không thể cảm nhận được gì…
Giấc mơ kia chân thật đến nỗi Nghê Thanh còn cảm nhận được dòng máu ấm nóng không ngừng chảy ra từ cơ thể anh, cảm giác được cơ thể anh đang lạnh dần.
Cô không biết là do bản thân cô quá lo âu nên tự tưởng tượng ra hay không nữa.
Nghê Thanh rất sợ, sợ mọi chuyện sẽ xảy ra hệt như trong giấc mơ kia. Cô không thể nào chịu đựng những chuyện như thế.
Tần Việt rất lo cho tình trạng của Nghê Thanh, nhưng mặc anh cố gắng dò hỏi như thế nào, Nghê Thanh cũng chỉ nói là cô gặp ác mộng, bị những chuyện tối hôm qua dọa sợ.
Cô biết Tần Việt không tin cái cớ của cô, nhưng Nghê Thanh sẽ phải nói với anh như thế nào?
Chẳng lẽ cô lại nói với anh —— “Em mơ thấy anh chết. Em làm cách nào cũng không cứu được anh, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ra đi?”
Nghê Thanh không làm được.
Dường như nói ra, cảnh trong mơ đó sẽ trở thành sự thật.
Gần nửa đêm, những người còn sót trong khách sạn lại đều đi ra khỏi phòng mình. Ngoại trừ Khúc Nhất, ngay cả ông cụ Nghiêm vẫn luôn lánh mặt cũng xuất hiện dưới lầu.
“Mọi người đều ở đây hết rồi chứ?” Lý Tư hỏi.
“Còn Khúc Nhất…”
Nghe Nghê Thanh nói, Lý Tư khinh thường: “Tôi thấy người này cứ thần thần bí bí suốt ngày, cũng không khác với cái người tên Kiều Anh Tử lắm. Cô nói thử xem, anh ta lánh mặt như thế, có khi nào chết ở trong phòng rồi không.”
Trước giờ Lý Tư vẫn luôn thể hiện thái độ xem thường người khác như vậy, ngay cả nói chuyện cũng rất khó nghe. Cho nên bọn Nghê Thanh nghe anh ta nói vậy cũng không trách móc gì.
Hình như chỉ có cụ già đột nhiên ngẩng đầu lên, liếc Lý Tư một cái bằng đôi mắt đục của mình.
Nghê Thanh cũng không cảm thấy Khúc Nhất sẽ có chuyện gì.
Trong đám bọn họ, Khúc Nhất là người hiểu biết về “Lời nguyền” của trấn Thanh Bình nhất. Tuy là trước hôm phát hiện xác Kiều Anh Tử, anh ta đã giải thích rất nhiều với Nghê Thanh, nhưng cô vẫn cảm thấy anh ta vẫn đang giấu giếm chuyện gì đó.
Theo trực giác của cô, chuyện mà anh ta biết được còn nhiều hơn những gì mà bọn họ có thể tưởng tượng được.
Trừ phi bản thân Khúc Nhất “rủ lòng từ bi” tự nói ra, bọn Nghê Thanh có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được một góc nhỏ trong đó được.
Loại trực giác này không hề có căn cứ, nhưng Nghê Thanh lớn lên dựa vào trực giác này khi còn tấm bé. Đại loại không một ai ngoài cô hiểu được cảm giác trời sinh này.
“Không nên ở sau lưng người khác nói xấu thế chứ?”
Lúc giọng nói của Khúc Nhất vang lên, tất cả mọi người đều quay đầu lại hướng phát ra âm thanh theo phản xạ.
Khóe mắt Nghê Thanh thoáng nhìn thấy sự mất mát chợt lóe lên trong ánh mắt ông cụ…
Nghê Thanh hơi đăm chiêu. Vừa nãy cô còn tưởng là do lời của Lý Tư quá khó nghe nên ông cụ mới nhíu mày nhìn anh ta, bây giờ xem ra không phải như thế.
Cũng không phải là cô không đoán được tâm tư của ông cụ. Mà thật ra là tâm tư của ông cụ quá dễ đoán.
Những người còn ở lại khách sạn lúc này đều tập trung ở sảnh lớn của lầu một, mà bây giờ chỉ còn vài tiếng là rạng sáng rồi…
Thời gian dường như ngừng trôi đối với mọi người trong lúc này, bọn họ gần như ngây ra nhìn chằm chằm cái người đột nhiên xuất hiện này.
Lúc tiếng sáo vang lên, bọn họ giống như bịt hết lỗ tai lại, chẳng nghe thấy gì, chỉ có mặt mày ông cụ run rẩy, tái đi.
Tất cả mọi người ở đây đều bình an vô sự, điều đó cũng nói lên người chết đêm thứ chín và đêm thứ mười đều là hai người không có mặt tại khách sạn—— Tống Nguyệt Nguyệt và Nghiêm Hưng Triết.
Còn chưa kịp chờ những người khác thở phào nhẹ nhõm, mọi người bỗng nghe thấy từng tiếng vật nặng đập vào cửa lớn của khách sạn!
Mọi người đều ở đây, vậy chuyện cái cửa là như thế nào?
“Mọi người có nghe thấy âm thanh gì không?” Nhạc Thanh Nguyên hỏi.
“Chắc là tiếng gió đó. Tối nay gió to mà.” Lý Tư chà chà cánh tay mình, nom lạnh lắm.
“Nhưng tôi lại cảm thấy… Không giống lắm… Không giống tiếng gió gì cả.”
Quả thật, cho dù là tiếng gió rít gào cũng không thể nào tạo ra âm thanh đùng đùng như thế được.
Âm thanh này —— giống như có người đang rất hoảng sợ mà đập cửa.
Tốc độ Lý Tư xoa tay càng nhanh hơn: “Này, này, cô đừng nói vậy, ghê quá đấy.”
Nghê Thanh cũng rất hiểu hành động này của anh ta. Bởi vì bây giờ cô cũng đang nổi da gà, cảm thấy lạnh toát cả sống lưng.
Khúc Nhất hỏi: “Có mở cửa xem thử không?”
Lúc này anh ta đã bước từ trên cầu thang xuống, đứng cách Nghê Thanh khoảng ba bước chân.
Khi Nghê Thanh quay đầu lại, vì ánh đèn trong sảnh lớn quá mờ nên cô không thể thấy rõ nét mặt của anh ta.
Mà dù cô có nhìn rõ được vẻ mặt của Khúc Nhất, Nghê Thanh cũng không phân biệt đó là thói quen của anh ta hay là anh ta làm bộ làm tịch nữa.
Bây giờ, trước đề nghị của Khúc Nhất, Nghê Thanh chẳng hành động gì. Tuy rằng cô không biết những người khác sẽ nghĩ thế nào, nhưng Nghê Thanh nhìn quanh bốn phía cũng không thấy ai có ý định lập tức đi mở cửa.
Ở đây, ngoại trừ kẻ ngốc ra thì bọn họ đều không muốn xung phong đi đầu cả.
Ngay cả người đưa ra đề nghị là Khúc Nhất cũng không chủ động ra mở cửa xem thử có chuyện gì xảy ra mà?
Dù sao bây giờ bọn họ vẫn còn sống sót cũng đã là ông trời ban ơn cho. Nói chung sẽ chẳng có ai lại tự rước họa vào thân cả.
Nhưng ngay lúc này, ông cụ Nghiêm Trung Hoành đột nhiên đứng lên, đi đến cửa.
Nghê Thanh không sao lý giải được hành động lúc này của ông ấy. Mà những người khác cũng đều đứng lên nhìn về phía ông không chớp mắt. Có lẽ cả lũ đều sợ ông ấy mở cửa ra thì sẽ xuất hiện một con quỷ gì đó. Nhưng vừa nãy đang ngồi nên lúc đứng dậy đi lại hơi bất tiện, bây giờ cả bọn đều đứng chỉ vì để chạy kịp nhanh nhất có thể.
Mọi người căng thẳng mở to hai mắt nhìn khoảng khắc ông cụ run rẩy mở cánh cửa kia ra, một bóng dáng cao lớn xuất hiện trong tầm nhìn của họ.
Là Nghiêm Hưng Triết! Với hình dáng kia, Nghê Thanh không thể nào nhầm lẫn được.
Trong lòng cô hoảng hốt, nhưng người hoảng sợ hơn cô lại là Nghê Duyệt. Nghiêm Hưng Triết sao lại xuất hiện ở đây?
Không phải, không phải anh ta hẳn là… Đã chết sao?
Trong giây phút ấy, Nghê Duyệt mất khống chế thét chói bên tai Nghê Thanh.
Tuy rằng trong lòng Nghê Thanh rõ ràng cảm thấy sợ hãi với chuyện từng chứng kiến hiện trường giết người, nhưng cô cũng không phải là Nghê Duyệt, Nghiêm Hưng Triết không mang đến sự sợ hãi về tâm lý như vậy với cô.
Cô chỉ thấy ông cụ lảo đảo ngã xuống mặt đất, như bị mất hết sức lực vậy. Sau đó cô mới thấy rõ, thì ra Nghiêm Hưng Triết bị treo trên cửa!
Cũng không phải anh ta không chết hay là xác chết sống dậy, cũng không phải là lệ quỷ đến đòi mạng. Bất thình lình xuất hiện trước mặt họ là thi thể của Nghiêm Hưng Triết!
“A Duyệt,” Nghê Thanh ôm lấy Nghê Duyệt, nhỏ giọng nói với cô ấy, “Đừng sợ, Nghiêm… Anh ta chết rồi. Kia chỉ là thi thể của anh ta thôi.”
“Thật vậy ư?” Nghê Duyệt vùi đầu vào ngực Nghê Thanh làm đà điểu rụt cổ, không muốn đối diện với hoàn cảnh hiện tại.
Cũng may Nghê Thanh có thể dỗ Nghê Duyệt dần dần bình tĩnh lại.
Mà sau khi Nghê Thanh vỗ về Nghê Duyệt xong cũng mới đi xem tình huống trước mắt.
Không ai chú ý âm thanh hoảng sợ lúc nãy của Nghê Duyệt, bởi vì bọn họ đều đã bị thi thể với khuôn mặt nhuốm đỏ treo trên cửa dọa sợ chết khiếp rồi. Hơn nữa máu lại chảy không ngừng, từ trên mặt anh ta chảy xuống mũi chân rồi nhỏ từng giọt trên mặt đất.
Nghê Thanh chăm chú quan sát thì thấy cái xác kia xuất hiện con mắt thứ ba!
Mà máu trong cơ thể Nghiêm Hưng Triết lại chảy ra từ con mắt thứ ba kia!