Màn đêm buông xuống, Duy Nhất quan sát mình trước gương.
Một bộ lễ phục màu xanh dương nhạt lộ vai, tóc dài đen nhánh thẳng tắp xõa xuống hai vai, xắc tay cùng màu, chính cô còn có chỗ chưa quen thuộc, thì ra cô có thể mơ mộng như vậy, có thể xinh đẹp giống như công chúa.
Chỉ có điều, cô cảm thấy giống như thiếu một thứ gì đó…
Sờ cổ trống không, nếu như có thể có một sợi dây chuyền thì tốt hơn!
Nhưng mà cô không phải là người có lòng tham, cũng không phải là người tự ti, ngày trước cô mặc áo sơ mi rẻ tiền còn có thể ngẩng cao đầu mà bước đi, bây giờ cô sẽ không vì ăn mặc giống như một công chúa mà kiêu ngạo. Cô chính là cô, cô chỉ là Duy Nhất!
Cô mím mím môi, coi như cho mình lòng tin, liền nhanh nhẹn cất bước xuống tầng dưới.
Vừa đúng lúc điện thoại di động của cô vang lên, móc ra nhìn, thì ra là Doãn Tử Nhiên gọi tới.
“Duy Nhất! Anh chờ rất lâu ở trước cửa hội trường công ty của em! Có phải em định cho anh leo cây không?” Giọng nói vô sỉ của Doãn Tử Nhiên vang lên ở đầu bên kia, giống như rất không vui.
Duy Nhất liền rống với điện thoại, “Em không bảo anh chờ em? Là chính anh đòi sống đòi chết muốn đi party với em!”
Vốn Duy Nhất đang nghĩ có nên mang theo bạn trai đi dự party, Doãn Tử Nhiên lại tự đưa tới cửa, trang trọng ra vẻ nếu không để cho cậu ta đi sẽ chết trước mặt cô…
Đầu bên kia mất đi dáng vẻ kiêu ngạo, có người lẩm bẩm, “Được lắm được lắm, dám hung dữ với anh, anh tiếp tục chờ em!”
Duy Nhất nhìn đồng hồ, quả thật không còn sớm, thật ra thì hôm nay cô đồng ý để Tử Nhiên đi cùng mình là có nguyên nhân, Tử Nhiên thích cô, cô biết, anh ấy đã thổ lộ với cô nhiều lần, không phải cô không có cảm giác với Tử Nhiên, ngày trước bởi vì hoàn cảnh gia đình quá kém, cô không cho phép mình nói chuyện yêu đương, bây giờ cô lại không có tư cách nhắc đến rồi, cho nên hôm nay muốn nói rõ ràng với Tử Nhiên.
— ——Puck.d.đ.l.q.đ—- —–
Ngoài cửa hội trường tập đoàn Doãn thị, Doãn Tử Nhiên – trai đẹp trẻ tuổi, mặc một bộ lễ phục Gianfranco Ferré * màu xanh dương, nơ màu xanh nhạt, khiến cho chỗ anh đứng sinh ra một vòng sáng, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người anh.
(*) Gianfranco Ferré: (1944 – 2007) Là nhà thiết kế thời trang người Ý. Cũng được gọi là “Kiến trúc sư thời trang”, khi đưa kiến trúc và những hình khối vào trang phục.
Mà anh đang không ngừng tìm kiếm bóng dáng một nữ sinh mặc áo sơ mi trong đám người, nhưng tìm khắp nơi không thấy. Cô nhóc đáng chết này! Anh lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện thoại…
“Doãn Tử Nhiên!” Người trước mặt hét lớn dọa anh giật mình.
Ngẩng đầu, anh không dám tin vào hai mắt của mình, yêu tinh trong bóng đêm thật sự là cô sao? “Yêu tinh tiểu Lam! Đừng làm tôi sợ!” Anh nói hơi không mạch lạc.
“Anh mới làm em sợ!” Duy Nhất quan sát trang phục trên người anh, hiển nhiên là bộ có giá tiền xa xỉ, “Anh lừa gạt bộ quần áo này ở đâu?” Ở trong trí nhớ của cô, nhà Doãn Tử Nhiên cũng nghèo khó giống như nhà cô, từ khi học trung học liền bắt đầu làm việc ngoài giờ cùng cô!
Doãn Tử Nhiên không trả lời cô…, chỉ nhìn cô chằm chằm, “Anh nói nhìn kiểu gì cũng thấy là lạ! Xem ra hôm nay hai chúng ta thật sự là tâm ý tương thông!”
=======
Chương 18: Doãn Tử Nhiên (2)
Anh lấy ra một hộp trang sức, một sợi dây chuyền bằng đá ngọc thạch màu xanh đang nằm yên ở đó, mặt dây hình trái tim vô cùng sáng chói.
“Đeo cái này lên là hoàn mỹ!” Anh gỡ dây chuyền tự tay đeo cho cô.
Duy Nhất sờ sợi dây trước ngực, mừng rỡ không thôi, “Tử Nhiên, mặt dây thủy tinh này thật đẹp! Anh rất tinh mắt đó!”
Khóe môi Doãn Tử Nhiên khẽ co rúm, cô nhóc ngốc nghếch, dây chuyền đá quý giá trị triệu bạc biến thành thủy tinh…
Chỉ có điều như vậy cũng tốt, nếu như nói cho cô biết giá trị của sợi dây chuyền này cô sẽ không nhận, coi như nó là… thủy tinh thôi…
“Đi thôi!” Anh tao nhã duỗi tay về phía cánh tay của cô.
Lúc vào trong hội trường, trong nháy mắt tiếng động huyên náo đã yên tĩnh lặng lẽ vì sự xuất hiện của bọn họ, không hẹn mà cùng mặc bộ lễ phục màu xanh dương, người ta không thể nói không nghĩ đến đây là cố tình giả bộ, cộng thêm ngoại hình hai người xuất chúng, không thể nghi ngờ trở thành người được chú ý nhất ở đây.
Vậy mà, Duy Nhất lại không hiểu sao cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, hình như có ngàn vạn cây kim đâm vào trên da rất khó chịu.
Ánh mắt Duy Nhất tìm kiếm chung quanh, rốt cuộc tìm được nguồn gốc của sự sợ hãi —— trong góc, một người đàn ông mặc âu phục màu đen cầm ly rượu lạnh lùng nhìn cô, cặp mắt kia lạnh lùng, sắc bén, giống như kiếm tốt có thể xuyên qua cơ thể cô…
Không hiểu sao cô sợ run cả người, tại sao lại gặp phải khắc tinh này!
Cùng lúc đó, tín hiệu khắc tinh phát ra, một nhân viên phục vụ bưng khay đi qua bên người cô, không cẩn thận va chạm với cô, trọng tâm giày cao gót của cô nghiêng đi…
Cũng may lần này Doãn Tử Nhiên nhanh tay lẹ mắt giữ eo cô, nếu không nhất định lại mất mặt trước mọi người…
“Ổn chứ?” Doãn Tử Nhiên ngồi xổm xuống nâng mắt cá chân của cô lên.
Cô đau đến suýt nữa rơi nước mắt, ngoài miệng lại nói “Không sao”, đồng thời lại tìm kiếm ánh mắt kia, nhưng không thấy bóng dáng. Không nghĩ ra, tại sao mỗi lần gặp người đàn ông này đều không may?
Buổi tiệc sắp bắt đầu, người điều khiển chương trình trên sân khấu bắt đầu nói chuyện, “Các vị khách, các bạn, xin chào buổi tối! Tối nay là lễ chúc mừng của Tập đoàn Doãn thị chúng ta, đồng thời cũng là nghi thức hoan nghênh tổng giám đốc mới nhậm chức của chúng ta trở về nước, cho nên, đầu tiên mời Tổng giám đốc của chúng ta lên nói chuyện với mọi người!”
Doãn Tử Nhiên cười thần bí, đỡ Duy Nhất ngồi lên ghế, liền đi về phía sân khấu.
Duy Nhất hoàn toàn ngẩn người tại chỗ…
“Xin chào mọi người, tôi là Doãn Tử Nhiên, lần này về công ty…” Sau đó Doãn Tử Nhiên còn nói gì, Duy Nhất không nghe được nữa, cô chỉ cảm thấy môi mỏng của Doãn Tử Nhiên khẽ mở ra khẽ khép lại, dù sao cô cũng không tin, siêu cấp ngu ngốc lưu ban khi học tiểu học mới có thể học cùng lớp với cô sẽ là Tổng giám đốc mới của tập đoàn Doãn thị.
Không phải anh xuất thân bần hàn sao? Không phải anh ra nước ngoài vừa học vừa làm sao? Sao vừa đến là thành Tổng giám đốc?