• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 41: Làm thế nào?


“Duy Nhất…” Âm thanh trầm thấp hơi khàn khàn, anh đang khẽ cắn lên cái cổ trắng bóng của cô, tay theo đó chuyển qua trước ngực cô.


Duy Nhất đoán được anh sắp làm gì, gấp đến mức hô to, “Cởi là được, đừng xé hỏng!”


Thật là giết chết phong cảnh! Anh khẽ chau mày, đôi tay dùng sức, Duy Nhất chỉ có thể thương áo ngủ bị chia làm hai.


Cô giận dữ, đẩy anh ra, hoàn toàn không chú ý tới thân thể mình lộ ra ngoài, “Này, coi như anh có tiền cũng không thể lãng phí như vậy? Anh cuồng xé áo ngủ sao? Lại tiếp tục như thế em không có quần áo ngủ mặc!”


Anh nhìn chằm chằm phong cảnh vô hạn trước ngực cô, buồn cười nhất chính là cô nhóc này còn không biết…


Cười xấu xa một tiếng, cúi người cầm chỗ đẫy đà của cô, khí nóng phun lên vành tai cô, “Không có quần áo ngủ thì đừng mặc, anh thích hơn…”


Mặt Duy Nhất đỏ ửng, đôi tay lập tức bảo vệ trước ngực, nhưng như vậy lại giống như cô lấy tay của anh đặt lên trước ngực, cô cuống cuồng vung tay ra…


Anh chịu hết nổi cười ra tiếng, chụp lên thân thể mềm mại của cô, càng thêm tùy ý làm bậy…


Duy Nhất dần dần mê muội trong lửa nóng của anh, khi anh đẩy mạnh từng đợt sung sướng trong thân thể cô, cô không nhịn được ôm chặt anh, nhẹ nhàng gọi anh, “Lãnh Dực…”


Động tác của anh đột nhiên dừng lại, che môi cô, thì thầm, “Đừng gọi là Lãnh Dực.”


Duy Nhất hơi tỉnh táo, tại sao không thể gọi anh là Lãnh Dực? “Vậy gọi anh là gì?”


Gọi anh là gì? Tới giờ anh vẫn chưa từng nghĩ, một nỗi đau khó tả lướt qua lòng anh, anh không hề trả lời nữa, chỉ ôm chặt cô, dùng cuồng loạn rửa sạch nỗi đau này, rửa sạch những dĩ vãng không chịu nổi kia…


Khi tất cả sóng êm gió lặng, hai cánh tay Duy Nhất vẫn vòng quanh anh, chui vào trước ngực anh, ngủ say sưa.


Anh vuốt tóc của cô, trong lòng lẩm nhẩm tên cô, không nỡ đứng dậy rời đi, nếu như ngày trước, anh nhất định rời đi, bởi vì sợ không chú ý cô sẽ thấy anh…


Tại sao lại thành như vậy? Anh cho rằng trái tim mình đã đóng băng, đồng ý cũng do má Tằng ép buộc không có cách nào, ai ngờ lại động lòng với cô nhóc này.


Khi nào thì bắt đầu đây? Đau lòng khi buổi chiều đầu tiên anh nhìn thấy cô rõ ràng rất đau, lại cắn chặt môi dưới không để cho nước mắt chảy xuống?


Thấy cô và Doãn Tử Nhiên mặc trang phục tình nhân đi vào trong bữa tiệc, trong lòng tự dưng ê ẩm; cô và Doãn Tử Nhiên thân mật như vậy trong thang máy, càng làm cho lửa giận của anh toát ra.


Anh là ông xã của cô! Nhưng lại chàng chàng thiếp thiếp với người đàn ông khác trước mặt anh, coi là gì? Còn nữa, cô lại dám nói ly hôn? Không thể nào! Anh nhất định phải cho cô biết tay, để cho cô nhớ ai mới là ông xã của cô!


Cho nên, mặc dù tối nay không phải Chủ nhật, anh vẫn muốn cô! Ông xã muốn bà xã là thiên kinh địa nghĩa *, còn phân ra Chủ nhật gì?


(*) thiên kinh địa nghĩa: Lý lẽ bất di bất dịch, lý lẽ chính đáng, đạo lý hiển nhiên


Nhưng mà, nhưng mà, anh có quyền lợi yêu cô sao?


Ôm cô thật chặt vào trong ngực, đau đớn lan tràn, Duy Nhất, anh nên làm thế nào?


========


Chương 42: Lãnh Dực, Lãnh Ngạn


Khi tỉnh lại luôn cô đơn một mình, trong chăn chỉ có nhiệt độ của chính cô.


Nhưng mà, lại có mùi vị của anh, tất cả đều là mùi vị của anh, rất quen thuộc, rất mát mẻ, giống như… mùi vị của áo sơ mi, cô không biết tại sao mình lại đưa ra kết luận này.


Duy Nhất mở mắt ra, không biết ai đã tháo mảnh vải che kín cặp mắt của cô xuống.


Rời giường, phát hiện mình mặc áo ngủ của anh, rất rộng rãi, cũng có mùi vị giống vậy.


Là anh mặc vào cho cô sao? Mặt Duy Nhất lúc đỏ lúc trắng, không tự nhiên quấn chặt áo ngủ, giống như… được anh che kín. Ý nghĩ này khiến cho cô đỏ mặt nửa ngày.


Duy Nhất bắt đầu quan sát căn phòng này, đây là lần đầu tiên cô nghiêm túc quan sát căn phòng của anh.


Rộng rãi, đơn giản, sạch sẽ, không hề có chút cảm giác giàu sang quyền thế nào. Nếu coi như giàu có, phòng của anh quý báu nhất chính là sách đầy hai vách tường.


Anh là người thích đọc sách sao? Tiếc nuối lớn nhất của Duy Nhất chính là không lên đại học, nhìn thấy nhiều sách như vậy, trong lòng không tự chủ được sinh ra kính nể ông xã thần bí này.


Tiện tay rút ra vài cuốn sách lật xem, đều là giáo trình mình xem không hiểu, thậm chí còn có văn tự không biết của nước nào đó, chỉ có điều ở giữa vài cuốn sách phát hiện một khung hình.


Trong khung hình là một cô gái mặc váy đầm màu tím nhạt, tóc nâu quăn, quyến rũ động lòng người.


Chua xót trong lòng Duy Nhất dâng lên, cô gái này thật đẹp, là bạn gái trước của anh sao?


Cô lấy tay tỉ mỉ lau vết ố trên thủy tinh, nhưng khung hình hơi cũ rồi, đinh nhỏ phía sau vô ý cào xước ngón tay, cô đau quá, buông lỏng tay ra, khung hình rơi xuống đất, chia năm xẻ bảy…


Hỏng bét! Cô không để ý ngón tay đang chảy máu, nhanh chóng đi thu dọn ảnh chụp trên mặt đất, cũng phát hiện phía sau bức hình có mấy chữ.


Tặng Ngạn:


Thân mến, phải nhớ em cả đời.


Ngạn? Là ai? Tại sao đồ của anh ta lại ở đây? Chẳng lẽ là Lãnh Ngạn?


Lãnh Ngạn? Lãnh Dực? Không lẽ hai người này có quan hệ gì?


Duy Nhất rơi vào trầm tư. Chỉ có điều cũng may, tấm hình này không phải đưa cho Lãnh Dực, cô hơi may mắn.


“Thiếu phu nhân? Thiếu phu nhân? Thức dậy rồi sao?” Ngoài cửa vang lên tiếng gọi của má Tằng.


Duy Nhất vội vàng nhét hình trở lại quyển sách, “Đến đây!”


Má Tằng đi vào nhìn thấy Duy Nhất đang cuống cuồng, âm thầm kỳ quái, “Thiếu phu nhân, cô làm sao vậy?” Rồi sau đó lại phát hiện ngón tay của cô đang rỉ máu, càng thêm chấn động.


“Không có việc gì! Không có việc gì!” Duy Nhất liên tiếp che giấu, “Con… làm vỡ thủy tinh, không cẩn thận cắt đến!”


“Phù!” Má Tằng hở phào nhẹ nhõm, “Tôi tới dọn dẹp!”


Nhìn bóng dáng má Tằng, Duy Nhất thử hỏi một câu, “Má Tằng, Lãnh Dực đâu?”


Thân thể má Tằng hơi cứng lại, nhanh chóng xoay người, “Lãnh Dực? Sao thiếu phu nhân biết tên này?”


Duy Nhất khẽ hé miệng, hơi kinh ngạc, “Anh ấy… kết hôn với con phải ký tên, con đương nhiên là nhìn thấy chữ ký!”


“Cô nói là… Cậu ta…” Má Tằng mở to miệng không khép lại được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK