Buổi trưa, Duy Nhất đang chuẩn bị đi nhà ăn nhân viên ăn cơm, Doãn Tử Nhiên xuất hiện trước mặt cô, “Duy Nhất, cùng đi ăn cơm?”
Duy Nhất làm bộ kéo dài thời gian thu dọn đồ đạc, không biết nên cự tuyệt làm sao, dáng vẻ gây sự của Doãn Tử Nhiên khiến cho cô cảm thấy rất khẩn trương.
Đúng lúc ấy, điện thoại di động của cô vang lên, âm nhạc rất quen thuộc, “Baby, em chính là duy nhất của anh…” Âm thanh gọi tới này nhắc nhở tới một người.
Lần đầu tiên khi nghe thấy tiếng chuông reo, cô cảm thấy khủng hoảng, lần thứ hai, lần thứ ba… Hôm nay nghe thấy, cô cảm thấy đây là tiếng cứu mạng.
Cô vội vàng nghe điện thoại, trong chờ mong vẫn là âm thanh trầm thấp dịu dàng, vẫn là câu nói kia, “Duy Nhất, là anh.”
“Em biết là anh.” Duy Nhất cố ý dùng giọng nói dịu dàng để nói, khóe mắt vẫn quan sát phản ứng của Doãn Tử Nhiên.
“Ăn cơm chưa?” Anh hỏi.
“Vẫn chưa! Đang định đi ăn!” Duy Nhất nhìn thấy Doãn Tử Nhiên giận đùng đùng rời đi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Rất xin lỗi Tử Nhiên, em không có tư cách yêu anh nữa…
“À! Vậy đừng đi! Má Tằng làm cơm cho em, chắc sắp tới!”
Duy Nhất ngây ngẩn người, đây là lần đầu tiên cô nhận được hộp cơm tình yêu, từ trước cô luôn tiết kiệm tiền thay mẹ, luôn để dành tiền cơm trưa mẹ cho…
Cô hít mũi một cái, cảm giác mình càng ngày càng yếu đuối…
“Duy Nhất kiên cường biến thành mít ướt rồi hả?” Anh đột nhiên cười trầm thấp một tiếng.
“Em không có… Em chẳng qua là…” Cô ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên là má Tằng đang xách mấy hộp cơm tới, “Má Tằng đến rồi!” Cô vội nói.
“Được! Em ăn cơm trước đi! Không nói nữa!” Đầu bên kia lập tức chỉ còn lại tiếng tút tút.
Má Tằng cười tủm tỉm từng bước từng bước một bày hộp cơm trên bàn, Duy Nhất nhìn ngây người, nói chuyện cũng không lưu loát, “Má Tằng… Con ăn được nhiều như vậy sao?”
“Thiếu phu nhân, bây giờ cô phải ăn nhiều, cô quá gầy! Béo lên một chút để sinh cậu con trai béo tốt cho thiếu gia!” Đôi mắt má Tằng cười đến thành một đường thẳng rồi.
“Má Tằng…” Duy Nhất mắc cỡ đỏ bừng mặt, vùi đầu cắn đùi gà, tóc dài phủ xuống.
Má Tằng trìu mến vén tóc cô ra sau tai, “Ăn ngon không? Thiếu phu nhân?”
Duy Nhất ra sức gật đầu, trong mắt lại dần ướt át, má Tằng để cho cô cảm thấy ấm áp của mẹ.
“Ăn ngon là được rồi! Má Tằng trở về làm nhiều hơn một chút!”
Nước mắt của Duy Nhất liền không nhịn được mà rơi xuống, rơi vào trong chén, thì ra ấm áp càng làm cho người ta rơi lệ hơn là đau khổ.
“Thiếu phu nhân, tại sao khóc? Má Tằng nói sai?” Dáng vẻ má Tằng rất kinh hoảng.
“Không có! Không có!” Duy Nhất nhào vào trong ngực má Tằng, “Con chỉ nhớ mẹ, má Tằng, má thật tốt! Giống như mẹ! Tại sao người đối xử tốt với con như vậy?”
Má Tằng khẽ vuốt tóc cô, “Thiếu phu nhân, má Tằng ở nhà họ Lãnh nhiều năm như vậy, nhìn thiếu gia lớn lên, thiếu gia rất khổ, má Tằng hy vọng co có thể khiến thiếu gia vui vẻ.”
“Con? Con có thể sao?” Duy Nhất ngước đôi mắt đẫm lệ, ông xã chưa từng gặp này, mang lại vui vẻ cho anh ấy như thế nào?
=======
Chương 30: Anh ở đâu
“Cô có thể làm được, lần đầu tiên má Tằng nhìn thấy cô đã biết rõ cô là một cô gái tốt, nhất định có thể!” Má Tằng nói khẳng định.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô là lúc nào nhỉ? Ở cửa văn phòng luật sư, cô gái kiên cường quỳ xuống van xin luật sư, bà liếc nhìn là thích, lúc đó, thiếu gia không dễ gì để tìm một cô gái đồng ý tiếp tục hương khói nhà họ Lãnh, hơn nữa đã đồng ý tất cả đều do bà làm chủ, bà liền chọn trúng cô…
Giờ tan việc, Doãn Tử Nhiên đậu xe trước mặt Duy Nhất, “Duy Nhất, lên xe đi, anh đưa em về!”
Cùng lúc đó, lái xe nhà họ Lãnh cũng lái xe tới, mở cửa xe, “Thiếu phu nhân, mời lên xe.”
Duy Nhất hơi do dự, cuối cùng đi về phía xe nhà họ Lãnh.
Doãn Tử Nhiên gầm thét sau lưng cô, “Duy Nhất, không phải em muốn chính là tiền sao? Anh cũng có tiền, tiền của anh không ít hơn tiền của anh ta!”
Khoảnh khắc đó, Duy Nhất nghe thấy âm thanh cõi lòng tan nát, cô là người phụ nữ yêu tiền sao? Đúng vậy… Chính cô cũng tự khinh bỉ mình…
Xoay người, nụ cười nở rộ dưới trời chiều, “Đúng! Em chính là người phụ nữ ái mộ hư vinh, tham đồ phú quý, sao? Đáng giá để anh thích không? Gặp lại!”
Cô để lại cho Doãn Tử Nhiên vĩnh viễn là nụ cười, nụ cười giả dối, kiên cường giả dối…
Mà khi cô xoay người lần nữa, ai thấy cô đơn trong mắt? Có một câu nói gì nhỉ? Gặp mặt đúng người sai lúc, chỉ đau lòng một trận mà thôi… Cô và Doãn Tử Nhiên cứ bỏ lỡ như vậy…
Lúc này là giờ cao điểm tan ca, ánh mắt nóng bỏng của công nhân viên công ty sau lưng thiêu đốt, cô khẽ mỉm cười, chui vào trong xe thuộc về mình, trong lòng hoàn toàn thản nhiên…
Trở lại nhà họ Lãnh, mới phát hiện mệt mỏi quá, ăn cơm xong liền vội vã ném mình lên giường, lại như thế nào cũng không ngủ được. Đứng dậy mở cửa sổ ra, lá xanh đơn thuần của hoa tulip ngập tràn trong không khí ban đêm, cô hít thở thật sâu, cảm giác thoải mái không ít.
Cúi đầu nhìn xuống phía dưới, lại phát hiện gian phòng ở tầng hai sáng đèn. Tầng hai? Không phải phòng của anh sao? Hôm nay không phải chủ nhật, sao anh lại trở về chứ?
Bên tai quanh quẩn lời má Tằng nói, bà nói thiếu gia rất khổ, nhưng Duy Nhất không hiểu, người có tiền như vậy sẽ khổ sao? Cô chỉ cho rằng chỉ có người sinh hoạt vất vả như cô và mẹ mới khổ.
Đột nhiên rất muốn nói chuyện với anh, thích nghe âm thanh mềm mỏng của anh, nhưng mà, cô cầm điện thoại di động lên cuối cùng lại không dám gọi điện thoại tới, anh có bận không? Có thể quấy rầy anh không?
Nhìn thú nhồi bông khắp giường, cô nghĩ đến một biện pháp.
Lấy giấy bút, viết một câu: anh về nhà? Có ở đây không?
Rồi sau đó cột tờ giấy vào thú nhồi bông, lại buộc cái chuông, dùng sợi dây cột lại chậm rãi thả xuống từ cửa sổ.
Chờ đến khi thú nhồi bông đến cửa sổ tầng hai, Duy Nhất lắc chuông leng keng, tiếng chuông trong trẻo lại hết sức êm tai trong màn đêm yên tĩnh.
Anh sẽ nghe thấy sao? Sẽ để ý đến cô sao? Không hiểu sao Duy Nhất rất căng thẳng.