===o0o===
Trịnh Bân lúc này không ở trong phòng. Cậu đang men theo cầu thang đi xuống tầng một sảnh chính. Hẳn mọi người đang thắc một người mắc chứng chướng ngại giao tiếp như Trịnh Bân sao lúc này lại đi ra ngoài, không lẽ cậu ấy dùng đến kỹ năng phối hợp rồi? Nhưng nếu dùng kỹ năng rồi thì kì thi ngày mai phải làm sao. Sự tình như thế nào thì chúng ta cùng quay lại mười lăm phút trước.
“Cái gì! Cậu muốn tôi đi ra ngoài?” Trịnh Bân hoảng hốt hô lớn.
“Đúng vậy, cậu phải ra ngoài. Tiết mục tặng lễ vật của Trịnh lão không thể thiếu phần chúng ta được.”
“Nhưng như thế tôi phải dùng kỹ năng phối hợp hay sao? Dùng rồi thì mai không đi thi được a?” Còn nghĩ Tiểu Bảo Bối có kế hoạch gì chứ, thế mà vẫn vẫn bắt cậu ra ngoài. Không có kỹ năng cậu không thể gặp người đâu, sẽ doạ người khác cũng như doạ cả bản thân luôn đấy.
“Ai bảo cậu dùng kỹ năng đâu. Tôi có cách khiến cậu không cần xài kỹ năng mà vẫn có thể đi ra ngoài. Cậu phải tin tôi chứ? Hơn nữa nếu tặng xong lễ vật cho Trịnh lão sẽ được thưởng ít thứ hay ho nha. Cậu không muốn sao?” Những lúc như thế này chỉ có phần thưởng mới dụ được kí chủ đà điểu của nó thôi. Tiểu Bảo Bối nó làm một hệ thống xứng chức thật không dễ dàng.
“Vậy phải làm thế nào?” Trịnh Bân nghe vậy thì đành thoả hiệp. Phần thưởng của hệ thống gần như đều là đồ tốt, cậu không muốn lỡ mất phần thường này.
“Trịnh Bân, cậu nhớ nguyên nhân gây nên chứng bệnh của mình chứ? Cậu quá để ý cái nhìn của người khác đối với mình, cậu sợ ánh mắt của họ bất cứ lúc nào cũng có thể biến thành dao găm làm tổn thương cậu. Bởi vậy chỉ cần cái nhìn của họ không hướng về cậu nữa là được rồi đúng chứ?” Tiểu Bảo Bối lúc đầu trầm ngâm phân tích, lúc sau lại đắc ý khoe khoang “Bốn hệ thống có một chức năng đặc biệt nhằm bảo vệ kí chủ. Kỹ năng này tự động triển khai khi kí chủ gặp nguy hiểm. Lần này bổn hệ thống tự chủ trương mở kỹ năng cho cậu, lần sau sợ rằng không thể tuỳ ý như vậy.”
Tiểu Bảo Bối nói xong liền triển khai kỹ năng bảo vệ lên người Trịnh Bân. Trịnh Bân cảm nhận một hồi nhưng chẳng có gì thay đổi, trong lòng còn lấy làm lạ hỏi lại hệ thống “Tiểu Bảo Bối cậu dùng kỹ năng chưa vậy? Tôi không thấy thay đổi gì cả.”
Nhưng hệ thống chỉ cười hắc hắc rồi bảo cậu đến gần chỗ robot sinh hoạt Thập Tứ rồi gọi nó thử xem. Trịnh Bân đi ra gọi nó thật. Và chuyện kì lạ cũng bắt đầu xảy ra.
“Thập Tứ”
Robot Thập Tứ đang trong thời gian nạp năng lượng nghe thấy chủ nhân gọi liền mở mắt ra, nhưng kì lạ là nó không thấy chủ nhân đâu hết. Chẳng lẽ một robot như nó cũng gặp ảo giác sao?
Trịnh Bân thấy Thập Tứ mở mắt nhưng không phản ứng mình thì lấy làm kinh ngạc, này là sao? Trịnh Bân không xác định nên gọi nó một lần nữa.
“Thập Tứ, mau đến đây nào.”
A, lại là giọng của chủ nhân. Thập Tứ lần này dùng đến cả hệ thống quét hình trong phòng ngủ. Nó cho rằng giọng chủ nhân hẳn phát ra từ thiết bị nào đó hoặc chủ nhân đang nấp ở đâu đấy rồi gọi nó. Nhưng nó vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường cả. Trí não của Thập Tứ bắt đầu vận hành không ngừng. Ôi ôi, tình huống này không có trong thiết lập của nó, Thập Tứ không biết phải xử lý thế nào nữa.
Lần này Trịnh Bân có thể khẳng định rằng Thập Tứ không nhìn thấy mình. Tiểu Bảo Bối thấy cậu phát hiện ra tác dụng của kỹ năng bảo vệ rồi nên hí hửng hỏi cậu “Thế nào, Trịnh Bân cậu trở nên vô hình thì sẽ không ai nhìn thấy cậu, càng không cần lo sợ ánh mắt của họ nữa, cậu có thể yên tâm đi ra ngoài. Kỹ năng bảo vệ này còn giúp ngăn mọi sự rò quét của tinh thần lực và các tần sóng khác, nên cậu không cần lo bị người khác phát hiện, chỉ cần cậu không lên tiếng.”
Tiểu Bảo Bối đặc biệt nhấn mạnh mấy chữ cuối cùng. Tuy nó có thể giúp kí chủ ngăn chặn mọi tầm nhìn và sự rà soát của kẻ địch, kẻ địch không rò được vị trí của kí chủ thì kí chủ có thể an toàn chạy trốn, nhưng chỉ cần cậu phát ra tiếng động thì mọi tầng cản kia không còn nhiều tác dụng nữa. Không nên coi thường kẻ mạnh, đây là triết lý sống còn bất thành văn.
“Còn có thể như vậy?” Trịnh Bân bán tính bán nghi đứng trước gương. Thế mà trước gương không có hình ảnh của cậu luôn. Trước kia khi Trịnh Bân mới đi học đại học, lần đầu phải tiếp xúc nhiều người như vậy hơn nữa họ còn luôn nhìn chằm chằm mình khiến Trịnh Bân hận không thể trở nên vô hình để họ không thấy mình. Bây giờ mong muốn đó thành sự thật rồi.
“Đương nhiên có thể, nhưng thời gian kỹ năng kéo dài cũng có hạn, chỉ có ba tiếng mà thôi. Ba tiếng sau cậu phải trở về phòng ngay, nếu không muốn chết ngất giữa sảnh chính.”
Trịnh Bân lòng mang lo lắng nhưng vì sức hút của phần thưởng khiến cậu muốn đánh liều thử một lần. Không cần lo, người ta không thấy mình, mình cứ nhanh chóng làm xong nhiệm vụ rồi trở về là được. Trịnh Bân cứ tự nhủ như vậy.Nhưng cổ nhân có câu người tính không bằng trời tính. Đôi khi nhân duyên cũng có thể nảy sinh từ những sự cố bất ngờ mà.