===o0o===
Sau vài lượt tặng lễ nữa là đến lượt Tần gia. Mọi người có mặt trong mừng thọ yến hôm nay đều có chút mong chờ lễ vật Tần gia mang đến sẽ có kinh hỉ gì. Không nói đến quan hệ giữa hai nhà Trịnh Tần rất tốt, chỉ riêng Tần phu nhân là nhà khảo cổ có tiếng từng đưa ra những phát hiện và nghiên cứu gây chấn động tinh tế suốt một thời gian dài, như vật tặng sẽ không tầm thường. Nghe nói gần đây Tần phu nhân lại phát hiện ra di tích mới, hẳn không bao lâu nữa sẽ được công bố ra ngoài.
Tần Liệt lúc này tâm tình có chút không yên. Không biết vì sao hắn cảm nhận được thiếu niên kia đang ở gần đây, bởi tim hắn đột nhiên đập gia tốc. Hắn không thể trải tinh thần lực ra thăm dò, vì nó sẽ kinh động đến người khác, nên đành dùng ánh mắt sắc bén tìm kiếm. Tiếc là hắn vẫn không phát hiện ra cậu. Tần Liệt cũng không cho đây là ảo giác, có lẽ tên nhóc kia đang núp ở góc nào đấy rồi.
Trịnh Bân lúc này đúng là đang trốn trong một góc dưới tác dụng tàng hình bởi kỹ năng bảo vệ của Tiểu Bảo Bối mà rí rách ăn điểm tâm. Ừm, trong lúc chờ mọi người tặng lễ vật xong thì cậu mới được tặng. Thứ hay ho nên để đến cuối cùng. Đây là Tiểu Bảo Bối nói với cậu. Lúc Mạnh gia chưng ra bức tượng kì lân cậu cũng rất chấn động, nhưng nhiều hơn là cảm giác quen thuộc kì lạ. Tiểu Bảo Bối lúc thấy bức tượng kích động hơn cả cậu, còn nói với Trịnh Bân phải mau chóng thu bức tượng kia cho nó. Nhưng Trịnh Bân lập tức lắc đầu. Không nói bức tượng to như vậy cậu không cách nào thu, quan trọng hơn đây là lễ vật mừng thọ của Trịnh lão, sao cậu có thể lấy được chứ. Chỉ là Tiểu Bảo Bối không chịu nghe, còn không ngừng lải nhải bên tai Trịnh Bân. Nó nói bức tượng kia có liên quan đến Huyễn Hình Sư bộ tộc, bản thân nó cũng là một vật môi giới huyễn hình.
“Vật môi giới huyễn hình không phải chỉ được chế tạo từ nguyên liệu bằng giấy thôi sao? Tượng ngọc cũng được à?” Trịnh Bân nghe vậy thì ngạc nhiên, trong lòng không khỏi thắc mắc.
“Thông thường Origami được Huyễn Hình Sư chế tạo bằng giấy, đây là phương thức chế tạo truyền thống. Nhưng đôi khi cũng có một số Huyễn Hình Sư muốn phá đi giới hạn trong con đường chế tạo vật môi giới này. Từng có một Huyễn Hình Sư tạo hình cảm thấy Origami làm bằng giấy cho dù cố gắng đến mấy vẫn chưa đủ hoàn mỹ, hơn nữa nhưng Origami này còn rất dễ bị hư hại và không thể sử dụng nhiều lần, năng lượng tinh thần khi thao khống để huyễn hình cũng rất hao tốn, nến hắn muốn tìm ra một nguyên liệu khác có thể tạo ra vật môi giới hoàn mỹ hơn. Sau nhiều lần thử nghiệm và thất bại, hắn phát hiện ngọc thạch cũng có thể làm vật môi giới huyễn hình. Con kì lân bạch ngọc kia là tác phẩm đắc ý nhất của hắn, không ngờ nó vậy mà lưu lạc đến tay người Mạnh gia.” Tiểu Bảo Bối vừa kể vừa chậc chậc đáng tiếc.
“Còn có chuyện như vậy?” Thật may Trịnh Bân có một hệ thống Tiểu Bảo Bối như cái bách khoa toàn thư bên cạnh, nếu không cậu đã lỡ một món bảo vật giá trị rồi. Nhưng mà làm cách nào lấy được bức tượng đây. Trịnh Bân nhịn không được mà bắt đầu ảo tưởng khung cảnh mình dùng bức tượng này huyễn hình ra thánh thú trong truyền thuyết, nghĩ mà ngầu bá cháy.
“Xin kí chủ bớt ảo tưởng” Tiểu Bảo Bối nhìn thấu suy nghĩ của Trịnh Bân, không ngại hắt gáo nước lạnh dội tỉnh cậu “Với năng lực hiện tại của cậu cả kể có bức tượng trong tay cũng không có năng lực sử dụng. Muốn sử dụng cậu ít nhất phải là Huyễn Hình Sư cấp tám, bởi vậy thỉnh kí chủ cần cố gắng thêm trên con đường tu luyện.”
Ặc, Huyễn Hình Sư cấp tám mới sử dụng được sao? Trịnh Bân thất vọng lè lưỡi. Cũng khó trách, kia là tượng huyễn hình ra thánh thú cấp mười, người thi triển năng lực không thể cấp quá thấp. Trịnh Bân đoán Huyễn Hình Sư cấp tám nếu sử dụng nó cũng sẽ hơi gắng sức đi, khoảng cấp chín cấp mười mới là thích hợp nhất.
“Được rồi” Trịnh Bân rốt cuộc thoả hiệp. Ai bảo bức tượng kia liên quan đến Huyễn Hình Sư chứ, đợi sau này cậu tìm cơ hội xin nó từ Trịnh lão vậy.
Chờ một lúc thấy Ninh gia tặng bộ tranh “Tứ quý” mà bản thân không hề xa lạ, lại nghe Ninh Duật giới thiệu tên của nó là “Mộng Thiên Lâm”, Trịnh Bân không khỏi giật khoé miệng. Quả nhiên là tiểu thuyết a, dù có những yếu tố mới lạ nhưng vẫn có những thứ quen thuộc. Bộ tranh vẽ khá đẹp nhưng không xuất sắc bằng một phần mười tác phẩm mà lão sư trường học Trịnh Bân từng vẽ, vốn cậu không quá chú trọng nhưng Tiểu Bảo Bối lại đột nhiên la lên trong đầu cậu.
“Lại gì nữa thế?” Không phải bộ tranh này lại liên quan đến Huyễn Hình Sư chứ? Nhưng Trịnh Bân không cảm nhận được sự quen thuộc nào cả.
“Bộ tranh có huyền cơ. Cậu có thấy những bức hoạ kia lớp giấy khá dày không?”
“Ý cậu là?” Trịnh Bân trừng lớn mắt, đĩa điểm tâm trên tay suýt rớt xuống. Tuy Trịnh Bân không đi theo chuyên ngành hội hoạ nói chung và hội hoạ cổ điển nói riêng, nhưng ông nội cậu lại là một người mê tranh cổ. Nghe nói người xưa từng có một phương pháp lồng tranh rất nổi tiếng, cũng tức là bên trong một bức tranh là một bức tranh khác. Phương pháp lồng tranh này rất phức tạp, phải đảm bảo bức tranh ẩn giấu không bị hư hại khi được tách ra. Nó thường được dùng như cách thức bảo vệ vật cổ, để người khác không nhìn ra được giá trị thực sự của chúng.
Trịnh Bân không ngờ mình có ngày được nhìn thấy phương thức lồng tranh nổi tiếng này. Nếu vậy, bên dưới “Mộng Thiên Lâm” hẳn chứa thứ không đơn giản.
May mắn trước kia ông nội Trịnh có quen một nghệ nhân biết làm phương pháp lồng tranh, còn cho cậu thấy cách tách tranh mà không làm tranh hư hại, nên Trịnh Bân biết giải huyền cơ bộ tranh kia thế nào. Ha, xem ra mình có cách xin được tượng ngọc kì lân rồi.