• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Liệt còn chưa kịp thở ra vì thấy được thiếu niên thì đã thấy được nam nhân đi cùng cậu. Sao lại là anh ta? Tần Liệt tuy không có địch ý với Ân Vĩnh nhưng vì Tần thượng tướng nên không muốn tiếp xúc với đối phương nhiều. Hắn luôn biết một khi mối liên hệ giữa Liên Bang và Đế Quốc không thể cứu vãn được nữa, đồng nghĩa mình và đối phương sẽ là kẻ địch, một kẻ địch có thiên phú không thua kém mình, lúc này lại nói chuyện với người mà hắn để tâm, trong đầu Tần Liệt lúc này không ngừng vang lên tiếng gào thét phải lập tức cướp lấy thiếu niên, tuyệt đối không để cậu chạy theo người khác.

Nhưng rất nhanh Tần Liệt đã kìm chế được suy nghĩ sai trái này, cùng thở dài nhận thấy sức chịu đựng của mình ngày càng kém, chỉ là hắn không còn thấy đó là việc quan trọng nữa. Cứ cho định mệnh không thể thay đổi, dù hắn không tin vào hai chữ sờ không được này, nhưng nếu là thiếu niên, Tần Liệt cảm thấy không tệ. Ý định muốn tránh xa thiếu niên sớm đã không còn, là kể từ khi nhìn thấy cậu ấy cười vui vẻ nhìn lên bầu trời cao, lúc đó trong lòng của Tần Liệt chỉ còn có một ý nghĩa muốn bảo vệ nụ cười đơn thuần ấy, không để bất cứ một thứ gì nhuốm bẩn nó. Dù sau đó hắn cũng ý thức được mình lại không khống chế được cảm xúc rồi. Nhiều sắc thái trên một con người như vậy dẫu ngắn ngủi nhưng lại làm hắn trầm luân, hắn không biết thế nào là yêu, càng không rõ cảm giác của mình với đối phương là gì. Mới đầu cứ cho rằng là đơn giản thưởng thức, nhưng sau đó lại phủ nhận. Tần Liệt chỉ biết hiện tại hắn rất muốn giữ thiếu niên thật chặt bên mình, tốt nhất không thể để cậu rời khỏi tầm mắt của mình. Nếu cậu muốn, bọn họ lập tức kết hôn cũng được, dù sao trước kia đối với Tần Liệt thì lấy ai cũng được, miễn không ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn, nhưng bây giờ cậu xuất hiện, Tần Liệt lại cảm thấy cậu là lựa chọn không tồi.

Người khác có thể cho rằng hắn quyết định quá vội vàng, nhưng Tần Liệt không cho là thế. Người mình cần ở ngay đó, việc gì phải dây dưa mất thời gian, đương nhiên hắn cũng tôn trọng quyết định của cậu, hắn không muốn ép buộc một ai cả. Và Tần Liệt một khi đã xác định được lòng mình, như thế càng không thể để yên không làm gì như trước, đặc biệt với sự xuất hiện của Ân Vĩnh càng khẳng định ý nghĩ này của hắn hơn. Hừ, người của hắn bất cứ ai cũng không thể thèm muốn.

Tiểu Bảo Bối đang hóng hớt nói chuyện với Trịnh Bân lại phát hiện số liệu trên bảng thuộc tính của kí chủ thay đổi. Ủa ủa, kí chủ đâu có làm nhiệm vụ gì đâu, sao lại có thay đổi được. Thế là Tiểu Bảo Bối đi xem một chút, phát hiện Tiến độ chinh phục Tần Liệt đã tăng lên từ 0 đến 30%, nếu có hai con mắt bây giờ, chắc Tiểu Bảo Bối nó đã trợn trừng thật lớn rồi. Nhiệm vụ thứ hai còn chưa hoàn thành mà, sao tiến độ chinh phục công quân đã tăng nhiều vậy rồi, còn vượt cả phần thưởng nhiệm vụ nữa chứ. Tuy rằng nó rất muốn báo điều này cho kí chủ biết, nhưng bài thi đã bắt đầu rồi, vẫn không nên để cậu ấy phân tâm thì hơn.

Thời gian thi đã bắt đầu, câu hỏi liên tiếp hiện lên trên quang bảng loại nhỏ trước mặt các thí sinh. Vì quang bảng này là thiết bị đặc biệt được sử dụng trong các kì thi, nên nó có phầm mềm chống nhìn trộm, chỉ có thí sinh trực tiếp làm bài mới thấy được bài thi và đáp án bên trong, những người khác dù là giám quan cũng không nhìn được mình đang chọn đáp án nào. Hơn nữa để phòng thí sinh làm điều mờ ám trên quang não cá nhân, ngay khi họ bước qua tầng kết giới, các giám quan đã tạm thu lại quang não của họ, chỉ khi nào thi xong mới được lấy lại. Trịnh Bân mới đầu còn khá lo lắng nhưng ngay khi câu hỏi hiện lên thì cậu lập tức bình tĩnh trở lại, đồng thời vận dụng kiến thức mình có để điền đáp án. Càng làm Trịnh Bân càng thấy thuận tay, cảm thán không nghĩ câu hỏi lại dễ hơn mình tưởng, tuy trong đó cũng có những câu hỏi bẫy, tức là đáp án đưa ra đều có phần đúng, nhưng lại phải chọn ra phương án tối ưu với trường hợp đó nhất, xem ra là người ra đề muốn khảo sát cách ứng biến của thí sinh khi gặp nan đề, nếu ứng biến tốt, thì thí sinh đó xem như qua được một nửa cánh cửa thiết kế sư rồi.

Thời gian đã đi qua một nửa, đa phần thí sinh đều vò đầu bứt tai chọn đáp án, nhưng vẫn có một số nhân tố nổi bật trả lời khá bình tĩnh. Ngoài những thiên chi kiều tử đã từng nổi danh Từ Á tinh hệ về thiên phú thiết kế sư, thì người khiến khán giả có mặt ở đây phải kinh ngạc chính là Trịnh thiếu. Bởi vì không thể biết Trịnh Bân chọn đáp án thế nào nên mọi người không thể phán định được cậu làm đúng hay không, nhưng từ sự tự tin cùng nắm chắc kia của thiếu niên khiến họ trong tích tắc có suy nghĩ cậu cũng giống những thiên tài kia, mấy đề bài đó không thể làm khó được cậu. Nhưng vẫn có người cho rằng thiếu niên chỉ đang cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng thực tế thì đang chọn bừa đáp án, chỉ cần kết quả được đưa lên thì sẽ biết ngay thôi.

Mười phút lại trôi qua, thời gian chỉ còn năm phút là kết thúc. Ninh Duật sau khi điền nốt đáp án cuối cùng thì khoan thai đứng dậy báo với giám quan, sau khi nhận lại quang não cá nhân thì thành người đầu tiên bước ra khỏi khu vực kết giới. Trước khi đi cậu còn liếc qua nhìn Trịnh Thành Hi một chút, trong mắt đầy sự hả hê và ghét bỏ. Hừ, cứ giả bộ đi, người đạt hạng nhất nhất định là Ninh Duật cậu.

Ngay sau đó càng thí sinh khác cũng lần lượt làm xong bài thi của mình, thậm chí thời gian còn mười lăm giây đếm người vẫn còn một người chưa đi ra. Cũng không biết Trịnh Thành Hi còn nán lại lâu như vậy làm gì, nhưng nhìn từ hành động thì thấy cậu cau mày viết gì đó trên quang bảng, không giống đang điền đáp án cho lắm. Xong thời điểm tiếng chuông báo hiện giờ thi kết thúc thì cậu ta cũng đứng dậy, nhận lại quang não rồi đi thẳng về hướng đám người Tần Liệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK