- A Mickey em đây rồi dạo này chị thất em cũng lớn hơn rồi đó, bộ lông cũng mềm mượt và sáng hơn trước.
- GÂU GÂU
- Haha thật đáng yêu. Vậy em đã làm xong công việc mà quản gia dao chưa.
Chú chó liền tỏ khó chịu bà quản gia Trương luôn ép chú làm những điều vô lí nặng nhọc như là buộc 1 cục đá nặng vào người chú bắt chú chạy nhiều vòng nếu ko chạy sẽ cầm roi đánh có khi là muốn giết luôn chú vì lúc nào bà ta cũng thấy Mickey rất phiền. Thấy Mickey ủ rũ cô liền xoa đầu nó.
- Em đừng buồn nếu có gì chị sẽ bảo vệ em mà.
Mickey luôn yêu quý cô khi thấy quản gia Trương bắt nạt cô nó liền chạy ra sủa lớn giữ dằn ko cho bà ta đụng vào cô. Nên luôn hứng những đòn roi sắt quất vào người mình. Mickey là 1 chú chó thông minh lúc nó còn giúp cô tìm ra đồ hay là kéo hộ cô 1 vật nặng.
- Mà đã đói chưa để chị lấy đồ cho em ăn nha.
- Gâu gâu
Nó vẫy đuôi như thể hiện sự vui thích, ánh mắt long lanh, vui vui chạy lả đả theo cô.
- Đây đồ ăn của em đây này. Ăn đi nha.
Mickey ăn ngon lành. Nhìn chú ăn ngon miệng cô thấy yên tâm và vui hơn Mickey là người bạn của cô mỗi khi cô buồn. Đưa tay xoa đầu Mickey cười hiền hậu. Trương Kiều đi ra thấy cô đang cho Mickey ăn liền tức giận quát tháo.
- Chời ơi cái gì kia sao cô dám cho nó vào đây hả? Bẩn thỉu quá mang nó ra ngoài mau lên.
- Tôi chỉ cho Mickey ăn thôi.
- Mọe nó mau cút ra ngoài cùng với con chó của cô đi.
Cô ta hét lên tay vừa chỉ ra ngoài. Ngay cả Mickey cũng khó chịu ko ưa gì cô ta,nó cũng tỏ thái độ hung dữ khiến cô ta bắt đầu sợ.
- Con chó kia mày nhìn cái gì? Có tin tao xẻ thịt mày ra ko.
Cùng lúc đó bà quản gia Trương cũng chạy liền tỏ thái độ.
- Cái con Nhi Lan kia sao mày lại cho nó vào đây hả? Tao đã dặn sao? Đừng bao giờ mang nó vào đây mà cậu chủ ko thích chó đâu.
- Dạ vậy để tôi mang nó ra ngoài.
Cô nhỏ miệng nói Mickey cũng ra ngoài với mình nhưng nó bắt đầu sủa nhìn về phía 2 mẹ con Trương Kiều.
- Này Mickey đi thôi nhanh lên.
Nó ko nghe theo cô hung dữ chạy về phía Trương Kiều. Cô ta hốt hoảng lùi lại.
- Con..con chó kia đừng qua đây mày...mày nghe tao nói gì ko.
Nó bổ nhào đến cắn xé quần của cô ta.
- Gừ gừ
- Aaaaa mẹ ơi cứu con
- Này con chó kia thả con gái tao ra mau lên
Bà ta dùng cây chổi đập mạnh vào người chú chó nhưng nó vẫn ko ngừng cắn xé quần của Trương Kiều khiến cô ta sợ quá khóc ầm lên.
- Aaaa thả ra con chó điên này thả ra huhu.
Nhi Lan cũng ra can ngăn Mickey lại nhưng sức nó khỏe cô ko kéo ra được.Mickey ko cắn thịt cô ta mà chỉ cắn quần thôi nhanh chóng chiếc quần ấy rách tơi tả. Vụ việc đó khiến đám người giúp việc trong bếp chạy ra cũng hoảng hốt khi thấy vụ việc đó nhưng ko ai ngăn cả vì sợ nó cắn.
- Aaaaa ko đừng cắn nữa con chó này. Các người đứng đó làm gì sao ko ra giúp tôi. Nhi Lan cô khá lắm.
Nhi Lan cô vội ra dùng hết sức đẩy Mickey ra hét lên.
- MAU DỪNG LẠI
Nghe tiếng hét của cô khiến nó dừng lại rôig lùi xuống.
- Trương Kiều tôi...tôi xin lỗi cô có bị thương ko để tôi
Chưa kịp dứt câu bà quản gia đi đến vung tay tát THẲNG mặt cô làm mọi người đứng hình ko ai dám nhúc nhích.
- Mày cố ý đúng ko. Mày thả chó vào đây để nó cắn con gái tao đúng ko nói đi.
Cô ôm 1 bên má đỏ sưng của mình nhìn chằm chằm vào quản gia.
- Tôi tôi ko có đâu.. tôi xin lỗi nếu Mickey nó làm gì sai.
- Giờ này mà còn xin lỗi nữa à? XIN LỖI là xong sao? Tại con chó yêu quý của mày đó xem đi, nó đã cắn con tao ra nông nỗi này mà 1 câu xin lỗi của mày là đủ sao?
Bà ta hét lên dí sát cặp mắt tức giận nhìn vào cô. Cô chỉ biết đứng yên cúi mặt xuống nước mắt bắt đầu lăn trên má.
- Hôm nay tao ko cho mày ăn roi là ko được rồi. Cả con chó của mày nữa chờ đó đi.
Còn Trương Kiều cô ta hét lên.
- Aaa mẹ ơi con đau quá huhu.
Bà Trương chạy đến ôm cô ta vào lòng dỗ.
- Ôi ôi mẹ thương để ta băng bó vết thương cho con nha.
- Hức mẹ ơi đau quá.
Bà Trương vừa ôm, xoa đầu cô ta quay lại lườm cô. Cô vẫn đứng yên mặc cho mọi người xì xào, bàn tán.Mickey cũng thấy có lỗi vì gây ra chuyện làm cô bị liên lụy nó ko làm gì khác nữa chỉ biết đứng yên. Đang chứng kiến sự việc thì đột nhiên Trịnh Thiên xuống thấy cảnh tương đó anh nhíu mày.
- Có chuyện gì? Sao lại có chó ở trong đây?
Thấy anh xuống bà Trương liền chạy ra nói với về vụ việc. Nghe xong anh trừng đôi mắt hung tợn về phía cô cất lên chất giọng trầm đến đánh sợ.
- Thật không.
- ......
- TÔI HỎI LẠI CÔ THẬT KHÔNG
Anh hét lên khiến cô giật mình
- Là là thật nhưng xin hãy tin tôi do nó đói nên tôi mới cho nó ăn thôi tôi.
- Tôi rất ghét chó vậy mà cô vẫn mang nó vào đây ? Cô đang coi thường lời nói của tôi đó sao? HẢ NÓI
Anh quát lên đầy sự tức giận cô vì sọ quá ko nói được nữa. Trương Kiều mặc dù ko bị thương chỉ bị rách quần cũng tỏ vẻ đáng thương, đau đớn.
- A thưa ngài tôi đau quá hức hu.
Ả ta bắt đầy diễn xuất nước mắt cá sấu chảy ra cô tình để anh thương xót.
Anh đưa mắt nhìn Mickey bên cạnh cô.
- Là nó sao? Thật là ko biết điều.
Anh giơ khẩu súng trong túi quần ra chĩa vào Mickey
Hành động đó của anh làm cô hoảng hốt
- Thưa ngài nếu nó làm việc gì sai xin ngài phạt tôi đừng làm hại nó mà
- Hừ chưa giết là may lắm rồi.Haiza thật 1 tình yêu thương động vật nếu... cô đã nói vậy rồi tôi sẽ đáp ứng giúp cô. Người đâu nhốt cô ta vào kho đi trong 2 ngày ko được cho ăn hay uống nếu ai trái lệnh..KHỬ NGAY LẬP TỨC còn con chó kia từ giờ ko được bước chân vào đây nữa.
Lời nó đó giống như mệnh lệnh mọi người liền tuân theo ko ai ho he nửa lời.2 mẹ con Trương Kiều hả hê lắm đấy nhưng cô thì ko trong thâm tâm lại càng thêm căm phẫn và hận anh hơn. Đưa cặp mắt nặng trĩu nước đôi mắt sắc lạnh của anh. Anh vẫn ko hề hứng gì đi lên lầu bỏ cô lại.
- Hahaha Này Nhi Lan cô thấy chưa cái tội dắt chó vào nhà đó haha. Mình đi thôi mẹ.
Mọi người giải tán hết chỉ còn mình cô đứng đó giây sau có 2 người đàn ông đến đưa cô nhốt vào kho cô chỉ đi theo họ đôi mắt vô hồn, nặng trĩu. Còn Mickey thì ủ rũ cũng đi theo cô đôi mắt buồn rầu nhìn bọn họ nhốt cô lại trong căn phòng tối tắm, lạnh lẽo.
≫≫≫➯➱➬