Beta: Trương Nhuy.
Tần Trọng Hàn ba ngày không đi làm, Tiêu Hà Hà không cần rót coffee cho anh, nhưng mà nghĩ đến đêm đó cô hét với tổng giám đốc, sau cùng cũng có chút không yên.
Ngẫm lại hoàn toàn không quan trọng, không phải là chín mươi chín ngàn sao? Cô từ nơi này kiếm không ra kia chín đồng chín? Cô thật sự là quá xúc động rồi!
Bởi vì Tần Trọng Hàn không có ở đây, tiếp đãi khách chính là công việc của Tằng Ly.
Tiêu Hà Hà cùng Tằng Ly đi đến đại sảnh công ty, tiếp một vị quản lý tiêu thụ, nhìn thấy Tằng Ly vội vàng chào đón, Tằng Ly tựa hồ nhìn người này có chút quen mắt, đoán chừng là một vị quản lí quan trọng nào đó, cũng không nhớ ra được đối phương là người nào, anh ta nhanh chóng mỉm cười nghiêng đầu ở bên tai thấp giọng hỏi Hà Hà: "Biết được người này là người nào sao?"
"Điện thoại hẹn trước khi đó viết chính là quản lí tiêu thụ khu Bắc, Lâm Thanh Nhạc!"
Tằng Ly bước đến hai ba bước, vươn tay phải ra, vui vẻ bắt lấy tay Lâm Thanh Nhạc, tay trái đồng thời vỗ bờ vai của anh ta, giống như ánh mặt trời Hawai nhiệt tình nói: "Lâm giám đốc, gần đây khỏe không?"
Lâm Thanh Nhạc nhìn thấy Tằng Ly nhớ rõ chính mình liền cực kì cao hứng, còn chưa nói mặt liền cười đến giống như đóa hoa hướng dương nở rộ: "Tằng Ly, đã lâu không gặp!"
Tiêu Hà Hà đứng ở một bên nhìn, trong lòng thầm vui vẻ còn không dám biểu lộ ra, chỉ là cười tít mắt mà không ra tiếng, Tằng Ly giả như thật, quá mức nhiệt tình.
Mãi đến Lâm Thanh Nhạc rời đi, Tằng Ly quay lại nhìn Tiêu Hà Hà. "Thấy không, nhìn thấy người không quen cũng cần phải nhiệt tình như thế, đơn đặt hàng làm xong chưa?!"
Tiêu Hà Hà gật gật đầu, từ trong thâm tâm mà bội phục.
"Đi thôi, bữa tối mời cô được không?"
"Cảm ơn Tằng Ly, buổi tối tôi có việc!" Tiêu Hà Hà cười từ chối, cô buổi tối muốn đón Thịnh Thịnh, còn muốn đi bán hàng hóa làm sao có thời gian đi ăn cơm!
"Được rồi! Vậy tối mai?" Tằng Ly lại hỏi, như không muốn bỏ qua.
"Tằng Ly, mỗi buổi tối tôi đều không có đi được!"
"Vậy thì ngày mai giữa trưa, như thế nào?"
"Hấc...c!" Tiêu Hà Hà thấy anh như vậy thật sự bất đắc dĩ thở dài. "Tằng Ly, tôi còn có việc đi trước!"
"Hà Hà, ăn một bữa cơm thì sao vậy? Cũng không phải lên núi đao xuống biển lửa." Tằng Ly thật sự không rõ vì cái gì anh dung chiêu dịu dàng với con gái này trên người Tiêu Hà Hà lại không được.
"Hà Hà, tổng giám đốc nói sáu giờ ba mươi máy bay sẽ hạ cánh, kêu cô tự mình đi đón máy bay, thuận tiện báo cáo tình tình dự án hợp tác gần đây tiến triển thế nào!" Thư kí Cao lúc tan việc liền đến nói cho Tiêu Hà Hà.
Tiêu Hà Hà nhíu mi, mắt nhìn đồng hồ đã năm giờ năm mươi, nói cách khác cô chỉ còn có bốn mươi phút, bắt buột phải ở trong khoảng thời gian này chạy tới sân bay, vội vàng cầm điện thoại lên gọi Mễ Cách, sau đó cầm túi xách rời khỏi.
Hướng Tĩnh có vẻ đăm chiêu nhìn bóng lưng Tiêu Hà Hà, lầm bầm một câu. "Thư kí Cao, tôi như thế nào cảm thấy. . . Tổng giám đốc hình như là đặc biệt để cho Hà Hà đi đó, chẳng lẽ giữa bọn họ thật sự có quan hệ đặc biệt gì?"
"Không có khả năng!" An Xuyến phản bác.
"Tổng giám đốc dần theo Cao Tư Kỳ đi công tác, Tiêu Hà Hà quê mùa như vậy, tổng giám đốc làm sao có thể thích?"
Thứ bảy chủ nhật trôi qua đều rất tốt, không có điện thoại quấy rầy.
Thứ hai.
Tiêu Hà Hà vào công ty, có chút không yên, dù sao ngày đó cô không đi đón tổng giám đốc, không biết anh có tức giận hay không.
" Hà Hà thân yêu, ngây ngốc gì thế?" Tằng Ly lớn giọng lại nhẹ nhàng.
"Tằng Ly, buổi sang vui vẻ!" Tiêu Hà Hà khách sáo chào hỏi, tầm mắt liếc phía sau của anh, tổng giám đốc còn chưa tới sao?
Mà lúc này, điện thoại trên bàn tự nhiên vang lên.
Tiêu Hà Hà sợ tới mức khẽ run rẩy, nghe điện thoại.
"Đem coffee tới!" Một tiếng nói trầm thấp truyền đến, Tiêu Hà Hà kinh ngạc, sao tổng giám đốc đi làm sớm như vậy?
" Hấc...c! Đã tới! Mau đi đi, cũng mang một ly đến phòng làm việc của tôi!"
"Vâng!" Tiêu Hà Hà rót cà phê đưa đến phòng tổng giám đốc.
Gõ cửa, nhìn người đàn ông cúi đầu hút thuốc phía sau bàn làm việc, một mùi khói tràn ngập đến khó chịu, Tiêu Hà Hà đoán rằng anh nhất định đã đến đây lâu rồi, nếu không thì sẽ không có ùi khói dày đặc như vậy.
"Tổng giám đốc, coffee!" Tiêu Hà Hà đem cà phê để ở trên bàn.
Sau khi để xuống, vừa muốn đi, đột nhiên thanh âm của anh truyền đến. "Vì sao không đi đón máy bay?"
Nuốt nước bọt, Tiêu Hà Hà trong lòng kinh ngạc, quay sang không có ý định giải thích chuyện không ai đón con cô, chỉ nói: "Đã tan viêc, công ty không có quy định thời gian tăng ca, không cho tiền tăng ca, tôi cũng không cần phải làm thêm công việc!"
Tần Trọng Hàn hướng một bên gạt tàn thuốc xuống, đột nhiên đứng lên, sau đó đi nhanh về phía cô, Tiêu Hà Hà sợ tới mức co rụt lại, lui về phía sau một bước.
Anh đứng lại trước người cô, bóng dáng cao lớn có tính chèn ép xuất hiện trước mặt cô, mùi thuốc lá lập tức ập vào mặt.
"Tổng giám đốc, nếu anh cảm thấy tôi không thích hợp làm thư ký của anh thì anh có thể sa thải tôi!" Cô nổi lên dũng khí nói.
Anh không nói, Tiêu Hà Hà đã thấy anh chính là đang mang vẻ mặt bí hiểm nhìn mình, thân thể thon dài cũng chầm chậm nhích lại gần cô.
Trong nháy mắt có thể ngửi được trên người anh nồng đậm mùi thuốc lá, trong đó còn kèm theo một mùi thơm nhàn nhạt, cực kỳ tươi mát, dường như là mùi nước hoa, phiêu tán ở trong hơi thở, lại kích hoạt tế bào toàn thân.
"Anh định làm gì?" Tiêu Hà Hà tê cứng toàn thân nhìn Tần Trọng Hàn.
Tần Trọng Hàn biểu tình rất nhạt, trong mắt hiện lên tia trêu đùa, vươn tay vuốt tóc Tiêu Hà Hà, chỉ thấy Tiêu Hà Hà phút chốc trừng thẳng hai mắt, thừ người ra nhìn anh, mặt xuất hiên tia hồng, tựa hồ có thể nhỏ ra máu.
Cô nghĩ đến nụ hôn của anh đêm đó! Anh muốn làm gì?
"Trên tóc cô có một sợi bông!" Cố nén cười, Tần Trọng Hàn đem ngón tay thon dài xẹt qua mặt cô, rơi vào trên sợi tóc, sau đó nhẹ nhàng lấy tay ra, đăm chiêu nhìn Tiêu Hà Hà rồi ngồi trở lại ghế của mình.
Sợi bông? Tiêu Hà Hà chậm rãi đem ánh mắt rơi trên người Tần Trọng Hàn đã trở lại sau bàn mặt tổng giám đốc, hoài nghi nhìn của anh.
Lần đầu tiên Tiêu Hà Hà phát giác Tần Trọng Hàn không phải chỉ có dung mạo lạnh lùng, mặt anh cũng không phải lúc nào cùng băng giá, khóe miệng tựa hồ chứa đựng một loại ý cười lướt qua như hồ li.
Một lát sau, Tiêu Hà Hà đột nhiên hổn hển nói: "Anh là cố ý!"
"Cố ý cái gì?" Chưa nhìn cô, Tần Trọng Hàn khó hiểu hỏi.
"Cố ý. . ." Nói quanh co hồi lâu, thật sự không biết nên nói như thế nào, Tiêu Hà Hà thất bại bĩu môi, hừ lạnh một tiếng cúi đầu, cảm giác không đúng chỗ nào, cũng chưa từng thấy giờ phút này Tần Trọng Hàn tựa hồ mặt trong mắt đều lộ ra ý cười.
"Không đúng!" Cô đột nhiên hô một tiếng.
Tần Trọng Hàn trong mắt ý cười lập tức thu lại, mặt không chút thay đổi nhìn cô: "Cái gì không đúng?"
"Đây là mùa thu, sao lại có sợi bông?" Cô rốt cục nghĩ ra chỗ không đúng.
Tần Trọng Hàn đáy mắt hiện lên tia xảo quyệt, lập tức đổi chủ đề: "Thứ sáu vì lí do gì cô không đi đón máy bay?"
"Không muốn đi!"
"Kế hoạch dự án đã ra rồi sao?" Anh lại hỏi, như không thèm để ý cảm xúc không tốt của cô.
Không tiếp lời cô, không tranh luận với cô, đây là cái tình huống gì? Cô nhiều lần chọc giận anh, vì cái gì anh vẫn còn không tranh luận với cô?
"Tiêu Hà Hà, đưa dự án đây?" Tần Trọng Hàn chuyên chú nghiền ngẫm cười.
"Tôi đang cầm!"
"Trực tiếp lấy dự án của cô, hôm nay mời dự họp hội nghị như thông thường, tôi hi vọng ở hội nghị kế hoạch dự án cô đưa ra có thể cân nhắc!" Tần Trọng Hàn nói xong đứng lên: "Xuống lầu, phòng họp năm mươi tám!"
"Vâng!"
Trong phòng hội nghị, mỗi một quản lí chuyên môn, chủ quản tất cả đều đến đông đủ rồi. Tiêu Hà Hà đã cầm kế hoạch dự án thấp thỏm không yên xuất hiện trong phòng họp, chủ quản quản lí tất cả nghành đều rất tò mò khi cô đến.
Cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, mọi người đứng dậy, cùng kêu lên: "Tổng giám đốc!"
Tần Trọng Hàn trầm ổn đi vào phòng hội nghị, phía sau của anh là Tằng Ly và thư kí Cao.
Tần Trọng Hàn dẫn đầu ngồi xuống, Tiêu Hà Hà đứng cạnh cửa chờ tổng giám đốc dặn dò, trong tay khẩn trương đưa dự án đến.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Hà Hà tham dự hội nghị như vậy, bởi vì một hồi còn phải lên tiếng, cô hơi có chút khẩn trương. Nghiêng đầu nhìn mọi người, tầm mắt trong đám người khẽ quét qua lại phát hiện có người đang nhìn cô.
Tằng Ly nháy nháy mắt, ý bảo cô ngồi xuống, đương nhiên vị trí là bên cạnh Tần Trọng Hàn.
Tiêu Hà Hà sửng sốt, Tằng Ly hướng cô khẽ gật đầu.
Tiêu Hà Hà có chút không yên.
"Thư kí Tiêu, làm việc!" Tần Trọng Hàn nói câu nói đầu tiên.
Nhận được mệnh lệnh, Tiêu Hà Hà lúc này mới dám ngồi xuống.
"Hội nghị bắt đầu đi." Tần Trọng Hàn hai tay đặt hai bên tay ghế dựa, đôi bàn tay hơi hơi giao thoa trước ngực, chờ đợi báo cáo hội nghị. Mỗi người quản lí nghành đâu vào đấy báo cáo tình hình tuần trước.
Cùng đến mọi người báo cáo hoàn tất, Tần Trọng Hàn nói: "Thư kí Tiêu, nói một chút về kế hoạch dự án hợp tác WVL đi!"
Tiêu Hà Hà hít một hơi thật sâu, từ từ đứng dậy đi đến máy chiếu bên cạnh bàn.
Ngẩng đầu lên, trên mặt là mỉm cười chuyên nghiệp, hy vọng có thể mượn nụ cười để che dấu sự khẩn trương của mình. Sau đó cô đem văn kiện đóng dấu lên màn hình máy chiếu, bắt đầu chỉ vào trên màn hình nói: "Mọi người đều biết buổi trình diễn thời trang mùa đông người tổ chức lần này là Tần thị chúng ta, buổi họp báo không giống với truyền hình đài T show catwalk trước đây, bây giờ chúng ta đem đài T đến bên ngoài để cho càng nhiều người tới tham gia buổi họp báo cùng chúng ta. . ."
Cô tận lực nói làm cho người ta cảm thấy được sự tự tin của cô.
Tần Trọng Hàn ánh mắt không tự chủ được quét về phía cô, tầm mắt đang rơi xuống trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn thì mang một cái thâm ý khác. Cái miệng nhỏ kia phun ra những câu nói nối liên tục không ngừng, mà xem ra gương mặt là không có đồ trang điểm gì, môi hồng là nhan sắc tự nhiên, đối với anh bất kì phụ nữ nào cũng như nhau nhưng khi quan sát cô, thần sắc này quả thật là rất thuần khiết. . .
"Sơ bộ dự toán là năm trăm vạn đôla nhưng bên ngoài show catwalk có thể dung nạp năm vạn người người xem, chỗ ngồi khách quý thiết định bồn nghìn người, trong đó hai nghìn người là các quản lí khu tiêu thụ, hai bên ngoài là vị trí cho các phóng viên, nhà báo Đài Truyền Hình, tôi nghĩ muốn đem hiệu ứng quảng cáo này cho công ty của chúng ta ước chừng sẽ mang đến lợi ích một triệu đô la. . ."
"Thư kí Tiêu, cô như thế nào lại xác định có thể mang đến cho chúng ta ích lợi lớn như vậy?" Có người bắt đầu đặt câu hỏi.
"Căn cứ theo số liệu công tác thống kê trước đây, năm trước Tần thị tiêu phí ở trên đài truyền hình và báo chí quảng cáo phí tổn có bốn trăm nghìn, mang đến ích lợi là bao nhiêu tôi nghĩ muốn tất cả mọi người rất rõ ràng rồi! Đây chẳng qua chủ yếu báo chí là mấy nhà Đài Truyền Hình, mà thứ chúng ta muốn chính là Đài Truyền Hình trong nước và một chút lực ảnh hưởng báo chí, nhất là phóng viên tạp chí trang phục, tôi nghĩ Tần thị không cần mời, bọn họ ngửi được thông tin đều sẽ tới, không cần để tổn thất phí tổn, những người này sẽ tranh nhau đưa tin, hai nghìn người như thế, trên trăm nhà Đài Truyền Hình, tòa soạn mang đến lợi ích, còn dùng tính toán sao?" Tiêu Hà Hà tự tin hỏi.
Cô tràn ngập tự tin, mỉm cười nhìn về phía các người phụ trách đang ngồi, cùng đợi vấn đề kế tiếp đến.
Tầm mắt lúc lơ đãng chống lại Tần Trọng Hàn mang ánh mắt thâm thúy, không có tránh né tựa hồ đang hỏi anh còn có vấn đề không.
Sau đó cô dời ánh mắt từ Tần Trọng Hàn sang nhìn Tằng Ly, ánh mắt hai người trong không trung giao hội, Tằng Ly gật gật đầu.
Tần Trọng Hàn lại hỏi một câu : "Thư kí Tiêu, thời gian đã là cuối mùa thu, buổi tối show catwalk cô có từng suy xét vấn đề người mẫu sưởi ấm?"
Tiêu Hà Hà tự tin cười nói."Tổng giám đốc, kế hoạch trên đã viết chúng ta sẽ ở quảng trường xây dựng một khu tạm thời phía sau đài, diện tích là mười ba mét, máy điều hòa không khí cũng đã lắp đặt, miễn phí cho chúng ta sử dụng, chẳng qua là có một điều kiện, sau này máy điều hòa không khí Tần thị gắn đều sẽ do nhà này cung cấp!"
Tằng Ly thỏa mản gật đầu, cô là người mới nhưng quả thật là không tệ!
Thư kí Cao cũng vài phần kính trọng Tiêu Hà Hà rồi !
Một phen được tham thảo, hội nghị cuối cùng kết thúc.
Mọi người lục tục rời khỏi phòng họp, Tằng Ly đi đến trước mặt Tiêu Hà Hà, mở miệng tán dương : "Hà Hà, cô rất tuyệt!"
Anh ta không nghĩ tới mới thời gian ngắn như vậy, cô tự nhiên làm rất tốt, khó trách tâm cao khí ngạo như Ngô Tân Tuyên luôn luôn đối với cô rất tốt còn mời cô ăn cơm!
Như vậy xem ra cô rất có năng lực.
Tiêu Hà Hà ngại ngùng mỉm cười : "Ít nhiều gì cũng mong Tằng Ly chỉ giáo!"
Mới vừa muốn đi ra phòng họp Tần Trọng Hàn đột nhiên ngừng lại, quay sang liếc mắt nhìn Tiêu Hà Hà một cái, Tiêu Hà Hà trong lòng cứng lại, khẩn trương không lí do.
"Hàn, cậu có chuyện nói?" Tằng Ly hỏi anh.
Tần Trọng Hàn trong mắt sâu thẳm hiện lên ánh sáng nhạtquét xuống không rõ, mím môi nói: "Nếu trang phục mùa đông lợi nhuận thật sự có một triệu, tiền thưởng của cô sẽ gấp năm mươi lần tiền lương!"
"Oa! Hàn, cậu thật hào phóng!" Tằng Ly kêu lên.
Tiêu Hà Hà kinh ngạc, bỗng nhiên lộ ra nụ cười khó xử, thật sự lại có ngày đó sao? Mà nụ cười của cô khiến cho hai người đàn ông đều có chút sửng sốt.
"Hà Hà, quá tuyệt vời!" Còn chưa đi đến bên cạnh bàn của mình, Hướng Tĩnh đã bổ nhào qua ôm lấy Tiêu Hà Hà. "Thư kí Cao nói cô cực kỳ xuất sắc!"
"Đâu có!" Tiêu Hà Hà lắc đầu, có chút không quen với hành động vô cùng thân thiết của Hướng Tĩnh. "Tổng giám đốc đến!"
"Ha ha!" Hướng Tĩnh lập tức trở về chỗ ngồi của mình, hệt như con chuột ánh mắt nhìn Tần Trọng Hàn, không bao lâu anh trở về phòng của tổng giám đốc, cúi đầu bàn về với Tằng Ly cái gì đó.
An Xuyến theo phòng thư ký đi ra, tầm mắt hơi chợt lóe rơi vào trên mặt Tiêu Hà Hà, uốn éo cái mông đi đến phòng tìm nước uống.
Giữa trưa ở nhà ăn công ty dùng cơm, Tiêu Hà Hà cùng Hướng Tĩnh đang ăn, An Xuyến từ một bên đi tới, dường như mang một phần nước canh rất nóng.
Đi ngang qua bên người Tiêu Hà Hà, không biết như thế nào bàn ăn vừa lệch lại đánh đổ!
"A !!!" An Xuyến thét chói tai lấy : "Thực xin lỗi, Hà Hà, tôi không phải cố ý!"
"Nóng quá!" Tiêu Hà Hà khẽ gọi một tiếng.
"A, bỏng rồi !" Hướng Tĩnh chú ý nước canh nóng toàn bộ rơi tại trên cánh tay Tiêu Hà Hà: "Hà Hà, đau không?"
Tất cả mọi người dùng cơm ở nhà ăn đều nhìn qua bên này, có người bất bình, có người còn lại là vui sướng khi thấy người gặp họa nhưng không ai nói chuyện, bởi vì tất cả mọi người biết An Xuyến là chim hoàng yến của Tần Trọng Hàn.
"Hà Hà, thực xin lỗi, tôi thật không phải là cố ý!" An Xuyến trên mặt tràn đầy hối lỗi.
Tiêu Hà Hà lắc đầu, hàm răng cắn chặt trong môi rất đau, trên cánh tay nóng rát đã kéo mấy cái căng mềm."Không có gì, tôi biết cô không phải cố ý!"
Tiêu Hà Hà cực kỳ bình tĩnh nói, Hướng Tĩnh có chút bất bình. "Thư kí An, đường rộng như vậy cô cũng bị trợt, thật là lợi hại!