Hôm nay là thứ ba, Tiêu Hà Hà không có quên tài xế cho hồ ly tiên sinh nói qua tối nay muốn triệu kiến cô.
Tiêu Hà Hà thấp thỏm bất an chờ đợi, buổi tối không có nhận Thịnh Thịnh, nhưng là người tài xế kia tiên sinh không có đánh điện thoại tới, Tiêu Hà Hà trong lòng rất là thấp thỏm.
Cho đến rạng sáng, mới vừa ngủ Tiêu Hà Hà đột nhiên nhận được điện thoại: "Tiểu thư, tiên sinh để cho cô tới ngay biệt thự, tôi ở dưới lầu đón cô!"
Lúc đến biệt thự, trong phòng tràn đầy khói thuốc, Tần Trọng Hàn vẫn mang cái mặt nạ ngồi ở trên ghế sa lon, hút thuốc, thấy Tiêu Hà Hà đi vào, thân thể anh rõ ràng cứng đờ, tay giữ điếu thuốc có chút chặt.
Vừa vào cửa cũng cảm giác không đúng, trong phòng này có một cổ âm u lan tỏa trong không khí, tựa hồ phải đem tất cả sức lực lượng tực hồ như nuốt, Tiêu Hà Hà đứng ở cửa, cửa đóng lại, thấy lạnh từ lòng bàn chân toát ra cả người:" Tôi lúc nào có thể gặp được con trai tôi?"
"Tiêu Hà Hà, cô từng có mấy người đàn ông?" Nhìn bóng người trước mắt Tần Trọng Hàn lửa giận trong nháy mắt lần nữa bị khơi mào, đứng lên, thân ảnh cao lớn mang cảm giác áp bách đi tới trước mặt cô, bàn tay phút chốc duỗi tới, Tiêu Hà Hà bản năng muốn tránh né, nhưng là anh ta kéo cô thật chặt, chợt đem cô đẩy ngã ở trên ghế sa lon.
"Làm sao? Cô loại đàn bà này còn muốn giả bộ trinh tiết liệt nữ?" Tần Trọng Hàn lạnh lùng nhếch môi mỏng, sau mặt nạ mắt đen dâng lên là máu âm lãnh, khóe miệng mang giễu cợt từng bước từng bước đi về phía ghế salon Tiêu Hà Hà vừa mới ngồi dậy, ánh mắt thâm thúy nhìn lướt qua mặt cô có chút run rẩy, trong mắt lãnh ý sâu hơn.
"Anh muốn làm cái gì?" Tiêu Hà Hà bị lời anh còn có hành động làm cho sợ sắc mặt tái nhợt dọa người, tựa hồ tất cả máu trên người đều chạy mất, cảm giác đau lòng cũng theo máu trên người chạy mất mà trở nên càng ngày càng mãnh liệt.
"Nếu cô có thể câu dẫn đàn ông, vậy tôi còn khách khí làm gì?" Tần Trọng Hàn tầm mắt trên dưới quét qua toàn thân Tiêu Hà Hà, môi mỏng lãnh khốc khẽ hé ra.
Đèn một lần nữa đột nhiên tắt.
Tần Trọng Hàn trong tay hộp điều khiển từ xa vứt xuống một bên, anh rất tức giận, rất tức giận, hận cô lại xảy ra chuyện sinh thêm đứa trẻ, hận cô lại còn muốn thấy Ngữ Điền, hận cô một mực giả bộ rất thuần khiết, cũng hận mình lại đối với cô có tình cảm.
"A! Anh muốn làm gì ?" Tiêu Hà Hà thét lên.
"Làm gì? Tôi cùng cô còn có thể làm gì?" Nói xong, Tần Trọng Hàn dùng một chút lực đem cà vạt của mình xé ra.
Tiêu Hà Hà không thấy được bất kỳ vật gì, lục lọi muốn đứng lên, lại bị Tần Trọng Hàn một cái ấn xuống, chỉ nghe được xoạt một tiếng, Tiêu Hà Hà quần áo trên người bị xé ra.
Cô hoảng sợ khó khăn chỏi người lên, đau đớn trên thân thể để cho cô rất không thoải mái: "Buông ra, anh buông tôi ra!"
Anh ta thật là đáng sợ, giống như một ma quỷ, bóng tối ma quỷ.
" Cô không cùng đàn ông vui vẻ sao? Hận không thể sinh được cho mọi người sao? Cô người phụ nữ đáng giận này!" Lời nói vừa dứt, liền khi trên d thịt mềm mại của người lửa nóng môi tùy ý xâm chiếm Tiêu Hà Hà mềm mại da thịt.
"Anh nói gì?" Tiêu Hà Hà không nghĩ tới hồ ly tiên sinh sẽ đối đãi với mình như vậy, cô dùng sức ở cánh tay để ở ngực cường tráng ngực anh ta, ngăn cản anh tiến một bước xâm lược.
"Tôi nói tôi để cho cô dục tiên dục tử!" Tần Trọng Hàn giống như sư tử bị chọc giận vậy, dùng sức thật chặc bấu vào Tiêu Hà Hà hai vai mềm mại.
"Anh tên biến thái này, anh buông tôi ra, đem con trai tôi trả lại cho tôi, anh cái người điên này, anh buông ra a!" Cô dùng hết thân thể toàn bộ lực lượng đem toàn lực đẩy ra, nhưng là thân thể anh ta nếu như thô bạo nhào tới.
Tiêu Hà Hà cả người run rẩy trứ, thét lên, giống như thú nhỏ bị thương giống vậy cùng anh ta đánh nhau.
"Nữ nhân đáng chết, cô cho là cô là trinh tiết liệt nữ ?" Anh cảm thấy cô sợ cùng khủng hoảng, nhưng là giờ phút này, trong lòng anh lửa giận che giấu trong nháy mắt ánh lên tia mềm mại, cô đã là mẹ hai đứa bé, lại còn giả bộ bị cưỡng hiếp, hừ! Người phụ nữ dối trá!
Tần Trọng Hàn dùng một cái tay khác dùng sức nắm được cằm cô, đầu ngón tay siết chặt giữa cằm, hai mắt thiêu đốt hừng hực lửa giận nghiêm trọng cảnh cáo: "Nói, cô có mấy người đàn ông?"
Tiêu Hà Hà cố nén cổ tay truyền tới chỗ đau kịch liệt, mắt giận trợn mắt nhìn trong bóng tối, cắn răng nghiến lợi nói: "Anh là biến thái, chán ghét biến thái, anh buông ra, tôi muốn tố cáo anh, tôi muốn truy tố anh!"
"Vậy cô đi ngay cáo đi, đi truy tố đi, chỉ cần cô không muốn gặp lại lời của con, cô cứ tùy tiện!" Nói xong, anh giơ hai tay cô cao áp qua đỉnh đầu, ánh mắt tà mị quét qua một tia lãnh khốc, thuận tay xé ra giây nịt da dưới người buộc hai tay cô.
"A ------" cô đấm đá anh: "Cút ngay, lấy tay bẩn thỉu của anh ra!"
Tiêu Hà Hà không nghĩ tới đàn ông này sẽ có hành động như vậy, cô rốt cuộc ý thức được anh ta điên cuồng, khóc lớn tiếng hô: "Anh buông ra ta, buông ra a!"
Anh làm như không nghe, bắt đầu dã man xâm chiếm, không có thương tiếc cùng động tác ôn nhu, anh không chút nào thương tiếc đem mình dục vọng hung hãn ở trên người cô phát tiết: "Cô chọc giận tôi, nếu như cô muốn gặp con trai, thì phải chịu đựng tôi không ngừng nghỉ hành hạ! Nếu không, cô không thể gặp nó!"
"Không muốn ---" Tiêu Hà Hà cắn môi nghẹn ngào, một loại khuất nhục cảm tự nhiên nảy sanh.
"Khóc cái gì?" Tần Trọng Hàn coi thường cô kêu khóc, tiếp tục bá đạo mà điên cuồng cướp đoạt."Đây không phải là ý thích của cô sao?"
Cô thích sanh con cho người khác, thích đàn ông chiếm làm của riêng, cô khóc cái gì?
Đáng chết!
Bàn tay chạm đến đến ấm áp chất lỏng, anh biết đó là nước mắt, lòng anh lại đau. Chợt lắc đầu, không thể mềm lòng, anh rất tức giận, anh sẽ không dễ dàng như vậy bỏ qua cho cô.
Tiêu Hà Hà chỉ cảm thấy toàn thân tứ chi dần dần vô lực, nước mắt ở trong đêm tối cảy dài, cả người như một con bướm bị mất đi cánh xinh đẹp, tái nhợt, yên lặng chịu đựng Tần Trọng Hàn mạnh mẽ cuồng dã xâm động, cô cảm giác ý thức càng ngày càng xa, trong lòng đau đớn hơn trên thân thể, lão Thiên, tại sao phải tàn nhẫn như vậy đối với cô?
Cô chỉ là muốn thấy máu mủ của mình a? Tại sao khó khăn như vậy? Như vậy khó khăn?
Nước mắt trí mạng, lòng lạnh lẽo rơi ra từ hốc mắt, theo khóe mắt lướt qua mặt, thanh khiết nhỏ xuống ở trên ghế sa lon hóa thành một bãi nước đọng.
(nguyên văn đó, thật hiểu không nổi, nhưng tui để nguyên văn không sửa >. Trong tiếng kêu khóc tuyệt vọng mà điên cuồng, Tiêu Hà Hà bị Tần Trọng Hàn hành hạ.
Trong bóng tối, tựa hồ cảm thấy sự tuyệt vọng của cô, Tần Trọng Hàn phiền muộn cười lạnh, môi khẽ nhếch, mang lạnh lùng, nguyên tưởng rằng cô là không sợ, hóa ra cô cũng có thời điểm sợ.
Suốt đêm, Tiêu Hà Hà như gió mưa lay động trúng cây nhỏ, bị bão táp tàn phá, suốt đêm chưa từng ngừng nghỉ. Một đêm gào thét, một đêm nước mắt rơi.
Khi sáng sớm, lúc Tiêu Hà Hà bị đánh thức, bên người bóng người cao lớn dần dần bao phủ ở trên đầu Tiêu Hà Hà, vừa mở mắt chống với hồ ly mặt nạ.
Không biết lúc nào cô lại đến trên giường.
"Tôi có thể gặp con trai tôi sao?" Vì con trai, cô nhịn xuống một đêm này đối với anh mình tàn phá, nhịn sự khuất nhục này, cô không quên mình như vậy chịu đựnganh vì mục đích, chỉ là vì thấy con trai.
Sau mặt nạ sâu thẳm tròng mắt đen dần dần phủ đầy tức giận: "Cô cảm thấy cô có thể làm một người mẹ tốt sao?"
Anh trên cao nhìn xuống nhìn Tiêu Hà Hà, cô có thể cảm nhận được rõ ràng phần khí tức phái nam kia, cô muốn chạy trốn nơi đây phân bá đạo khí tức, nhưng là hắn nhưng hung hãn trợn mắt nhìn nàng.
"Tôi có thể!" Cô cắn răng nói: "Chỉ cần cho tôi cơ hội này mà, tôi có thể đem con trai nuôi rất tốt!"
Thịnh Thịnh chính là một tốt ví dụ, Thịnh Thịnh rất dễ thương a!
"Giống như một đứa con trai khác của cô vậy sao?" Anh rốt cuộc hét.
"Anh biết?" Tiêu Hà Hà kinh ngạc."Anh làm sao biết tôi có con trai? Anh điều tra ta?"
" Cô người phụ nữ lẳng lơ, tùy tiện cùng đàn ông lên giường mùi vị rất thoải mái có phải hay không? Bọn họ có thể thỏa mãn cô sao? Có thể sao?" Anh hét, không biết là ghen tị hay là cái gì khác.
Hơi nước dần dần đắp lên Tiêu Hà Hà đích tròng mắt, hắn nhọn lời nói đau nhói nàng nội tâm.
"Tôi là rất tùy tiện, tôi là rất tùy tiện mới cùng anh sanh con!" Anh thành công đả kích cô, cô cho là anh nói là chuyện liên quan tới tùy tiện cùng anh ký khế ước.
Đúng vậy, cô không phải là một nữ nhân tốt, giá đúng là cô cả đời đau! Đáy lòng đau nhất!
Tiêu Hà Hà không nói được, cô đè thật chặt lại ngực, bởi vì cô cảm giác mình tâm tính thiện lương đau thật là đau, tựa hồ có chút hít thở không thông.
Lại là một ngày.
Minh hạo phủ đệ.
Tần Trọng Hàn không có mở đèn, trong phòng bị khói thuốc bao quanh, trong tay khói vẫn cònthuốc đang cháy, anh ngồi ở trên ghế sa lon, hiển nhiên, giữ cái tư thế này lại là rất lâu rồi.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên dồn dập vang lên.
Không nghĩ tiếp, nhưng là điện thoại kia tựa hồ kiên nhẫn không bỏ, một mực gọi tới, anh rốt cuộc nhận.
"Tổng tài, ngài cuối cùng tiếp điện thoại, không xong!" Trong điện thoại truyền tới từ phòng trực quản lý điện thoại công ty, một người đàn ông, thanh âm lại chói tai có khiếp sợ không thể tin, cấp vội vàng nói: "Tổng tài, máy vi tính của chúng ta hệ thống bị hắc khách xâm lấn!"
"Chuyện gì xảy ra, từ từ nói!" Trầm giọng hỏi, Tần Trọng Hàn vẫn là lần đầu tiên nhận được như vậy điện thoại.
"Tổng tài, đối phương ăn mòn hệ thống máy vi tính của chúng ta. Toàn bộ công ty bị theo dõi, công ty internet cũng lâm vào tê liệt trạng thái!"
"Tôi lập tức đến!" Tần Trọng Hàn cúp điện thoại.
Ngay sau đó, lại một cú điện thoại vang lên, là phòng máy vi tính Lý Hợp kỹ sư gọi tới."Tổng tài, lần này chúng ta gặp phải cao thủ!"
Lý Hợp luôn luôn là tự cho là thanh cao, cho tới bây giờ không sẽ nói như vậy, hắn luôn luôn là đối với bức tường lửa của mình rất có lòng tin, lần này lại như vậy bội phục hacker, Tần Trọng Hàn cũng ý thức được vấn đề tính cách nghiêm trọng.
Anh trầm giọng nói: "Lý Hợp, tôi lập tức đến công ty!"
Thời điểm Tần Trọng Hàn chạy tới công ty, thấy Lý Hợp đang hai tay như bay ở trên bàn phím nhanh chóng gõ, thu liễm nụ cười, một bộ dáng vẻ hết sức nghiêm túc nặng nề, theo ngón tay gõ, cuối cùng đùng một tiếng vang lên, mới vừa nhanh chóng gõ hai tay vô lực che lại gương mặ:"Trời ạ, thật sự là hỏng mất!"
"Vẫn không thể khôi phục sao?" Tần Trọng Hàn trầm giọng hỏi.
"Hàn, Hàn!" Tằng Ly cũng chạy đến, kêu to."Có ảnh hưởng hay không người nghỉ ngơi, nửa đêm kêu người đến?"
Tần Trọng Hàn liếc anh ta một cái, Tằng Ly lập tức im miệng, ý thức được vấn đề không bình thường."Rất khó làm sao?"
Mặc dù không biết là nguyên nhân gì, nhưng là Tần Trọng Hàn rõ ràng đối phương rất lợi hại."Công ty nội bộ hệ thống cũng bị xâm nhập sao?"
"Đúng vậy tổng tài!" Lý Hợp lại gõ, qua một phần chung sau hắn mang trên mặt lóe một cái kỳ quái sắc thái hưng phấn."Trời ạ, người này thật quá thông minh, tôi cũng không tra được địa chỉ hắn, tuyệt đối là một hacker cao thủ, lại tránh né ta lưới phòng vệ, còn thành công đem nhất tân hình vi khuẩn truyền đến công ty chúng ta, tối toàn bộ hệ thống, trời ạ, người này thật tốt cao chỉ số thông minh!"
Lý Hợp hưng phấn mở miệng, lại cảm khái kỳ phùng địch thủ.
"Cậu không phải là đối thủ?" Tằng Ly có chút kinh ngạc.
"Tôi nhất định phải đem hắn tìm ra!" Lý Hợp tiếp tục gõ bàn phím.
Tần Trọng Hàn cau mày, lại có thể ở như vậy thời gian ngắn ngủi xâm nhập công ty hệ thống máy vi tính, đối phương tuyệt đối không phải người bình thường, như vậy hacker cao thủ, đến tột cùng là buôn bán cạnh tranh, hay là cái gì khác?
Đối phương làm như vậy rốt cuộc muốn làm gì?
"Chuyện khi nào?" Tần Trọng Hàn hỏi.
"Nửa giờ!" Lý Hợp nói."Lão Hầu gọi điện thoại cho tôi, tôi thật may ở công ty kế cận, lập tức chạy tới, không nghĩ tới đã tối!"
"Hàn, cậu có muốn hay không tự mình xuất thủ?" Tằng Ly cũng đang sắc đứng lên: "Xem ra thật sự là rất lợi hại!"
Tần Trọng Hàn khiêu mi, trực tiếp hỏi Lý Hợp."Cậu có thể làm được sao?"
"Không kém bao nhiêu đâu!" Lý Hợp nói: "Xem ra không có ác ý gì, tôi tiến vào! Tổng tài, trời ạ! Anh nhìn, người này lại ở trên tên anh thả một đống đại tiện!"
Lý Hợp tiến vào một cái trang bìa, liền thấy trên phần giới thiệu công ty, Tần Trọng Hàn tên bị dán lên đại tiện óng ánh.
"Ách! Không phải đâu, Hàn ngươi đắc tội người nào?" Tằng Ly cảm thấy làm sao giống như là một cái đùa dai.
Trên gương mặt cứng rắn lạnh lùng của Tần Trọng Hàn không có một chút biến hóa, chẳng qua là nhìn cái đó trang bìa, như có điều suy nghĩ.
"Hắn thật giống như đem mỗi một chỗ trong máy vi tính công ty chúng taliên quan tới tổng tài đều dán lên như vậy, trời ạ!" Lý Hợp kêu: "Đây là ý gì a?" .