Beta: Trương Nhuy.
"Không biết."
Tầm mắt Tần Trọng Hàn rơi ở trên bản ghi chép, anh đang chơi trò chơi, Thịnh Thịnh thiết kế một trò chơi, không nghĩ tới một cái đứa nhỏ năm tuổi cư nhiên thiết kế thú vị như vậy, nếu mở rộng mà nói, nên là bán cái không sai giá đi! Trò chơi này, khơi lên cho Tần Trọng Hàn một kế hoạch.
Đang chơi, đột nhiên nhận được điện thoại ở nhà, Tần Trọng Hàn mở ra điện thoại, đầu kia truyền đến tiếng Tần Lăng Hàng sốt ruột: "Hàn, Ngữ Điền không thấy nữa. Không thấy nữa." "Cái gì?" Tần Trọng Hàn trong lòng cả kinh: "Sao lại không thấy?"
"Lái xe đi đón nó, nhưng không thấy nó đâu, ta đã báo cảnh sát." Tần Lăng Hàng không dám chậm trễ một chút. "Con lập tức trở về." Tần Trọng Hàn nhìn lướt qua Tiêu Hà Hà, thần sắc trang trọng: "Về nước đi, trở về dưỡng thương."
Tiêu Hà Hà nghe được ngữ khí anh không tốt: "Đã xảy ra chuyện gì sao?" "Con của anh có chuyện." Tần Trọng Hàn trầm giọng nói.
"Con của anh?" Tiêu Hà Hà tâm run lên: "Anh có con trai?" Tần Trọng Hàn ánh mắt thâm thúy, tầm mắt khóa lại trên mặt Tiêu Hà Hà: "Em bất ngờ sao?" Tiêu Hà Hà mặt đỏ lên, tay cũng theo đó run lên, bối rối nói: "Không....không có. Chúng ta mau trở về đi." Nói xong cô liền chuẩn bị xuống giường.
"Em không để ý?" Tần Trọng Hàn hỏi. "Tôi vì sao phải để ý?" Tiêu Hà Hà rất nhanh nói. Anh có con trai cùng cô cái gì quan hệ? Thật là. Tần Trọng Hàn không nói gì, vẻ mặt lại phức tạp, chỉ là Tiêu Hà Hà không có nhìn đến mà thôi.
Trong lòng cô nói không nên lời cảm giác lúc này, chỉ là rất kinh ngạc, cực kỳ kinh ngạc chuyện Tần Trọng Hàn lại có con trai, như thế anh nhất định có vợ, đã có vợ, vì cái gì còn phải trêu chọc cô, về sau cô phải tránh xa anh mới được.
Dọc theo đường đi, Tiêu Hà Hà trầm mặc. Xuống máy bay, Tần Trọng Hàn không có đưa Tiêu Hà Hà đi, mà là để cho Tằng Ly đưa cô đi bệnh viện, nhưng Tiêu Hà Hà cảm thấy được không cần phải đi, đến lúc vết thương lành chỉ cần đi bệnh viện cắt chỉ là được, cô chủ yếu là nhớ đến con của mình: "Tằng Ly, anh đưa tôi đến nơi đây thì tốt rồi.
" Ở cửa nhà trọ Mễ Cách, Tiêu Hà Hà nói với Tằng Ly. "Hà Hà. Thật sự cám ơn cô, cám ơn cứu mạng của tôi." Tằng Ly trịnh trọng, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Hà Hà cũng rất ôn nhu. Tiêu Hà Hà cười cười, có chút thẹn thùng, cô làm như vậy không phải để cho anh ta cám ơn mình, chỉ là một loại bản năng.
Bản năng thúc giục cô phải làm như vậy. "Nếu có chuyện thì gọi điện thoại cho tôi, tôi chở cô đi bệnh viện." Tằng Ly lúc sắp đi đem điện thoại để lại cho Tiêu Hà Hà. Trước cửa nhà trẻ. "Mẹ." Thịnh Thịnh thấy được Tiêu Hà Hà, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ chạy tới: "Mẹ, không phải nói phải chờ tới thật lâu mẹ mới trở về sao? Như thế nào không quá hai ngày liền trở lại?" "Con trai, chúng ta về nhà." Tiêu Hà Hà dùng cánh tay không bị thương dắt tay con: "Bởi vì mẹ nhớ Thịnh Thịnh a...."
"Mẹ. Mẹ nhìn nơi đó." Trạm xe bus bên cạnh, Thịnh Thịnh chỉ vào một bé trai khóc đến thương tâm: "Mẹ xem kìa em trai đang khóc." Tiêu Hà Hà quay đầu đi, chính xác nhìn đến một đứa bé trai, cùng Thịnh Thịnh không chênh lệch tuổi lắm, chỉ là đứa bé kia đang khóc, mà còn khóc đến cực kỳ thương tâm.
Đứa nhỏ này rất được, một bé trai xinh đẹp hiếm thấy, cùng Thịnh Thịnh rất giống. Tiêu Hà Hà nắm tay Thịnh Thịnh đi qua, ân cần hỏi han: "Người bạn nhỏ, con làm sao vậy?" Bé trai đang khóc ngẩng đầu lên, thấy được một dì xinh đẹp, bởi vậy cực kỳ thẹn thùng, không dám nói chuyện.
"Con làm sao vậy?" Tiêu Hà Hà kiên nhẫn hỏi. Đứa nhỏ này như trắng tinh tế như sứ được mài ra một loại sáng không tỳ vết long lanh. Rất đẹp, môi hồng răng trắng làm cho người ta kinh diễm, cực kì đáng yêu, chỉ là không biết vì cái gì mà khóc, xem ra giống như bộ dạng cực kỳ hướng nội.
Dì này thật đẹp a! Tần Ngữ Điền trong lòng thán phục, quên mất chuyện khóc, kinh ngạc, dì giống như thiên sứ a: "Con, con. . . dì, cha con sẽ đánh con, dì có thể bênh vực cho con không?" "Oa? Mẹ, cha của bạn ấy bạo lực gia đình a..., người em trai này thật đáng thương!" Thịnh Thịnh đồng cảm: "Chúng ta mau dẫn em ấy về nhà đi." Tần Ngữ Điền này mới nhìn đến Thịnh Thịnh, anh trai có mẹ. Mình lại không có. Chu miệng lên, nước mắt lại muốn rơi xuống rồi. Tiêu Hà Hà sửng sốt, mắt nhìn xe, lại nhìn bên ngoài, thời gian sắp muốn tối rồi: "Bạn nhỏ, như vậy đi, con trước tiên cùng dì về nhà, để cho dì với ba con nói chuyện, không cho ba con đánh con, sau đó mang con trở về có được hay không?"
"Không cần. Con không muốn về nhà." Tần Ngữ Điền cố chấp lắc đầu, trong nhà không có mẹ, chỉ có ông nội, ông nội cũng không cùng cậu chơi, mỗi lần cậu vừa nói muốn mẹ, ông nội liền phát hỏa la cậu. Cậu không về đâu.
Cha đã lâu mới về nhà một lần, nói đem mẹ tìm trở về, nhưng không có. Cậu cũng không kiên nhẫn chờ đợi được. "Trước tiên cùng theo dì về. Trời tối rồi." Tiêu Hà Hà lo lắng để cậu giờ này ở bên ngoài, hơn nữa nhìn đứa nhỏ này cũng thật đáng yêu, mi thanh mục tú, nhìn thân thiết.
"Được." Tần Ngữ Điền nghe được có người thu nhận, lập tức vui vẻ, lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên ở nhà người ta a. "Cha em vì sao phải đánh em?" Trên xe bus, Thịnh Thịnh cùng Ngữ Điền hai người ngồi cùng một chỗ, nhịn không được mở miệng hỏi: "Chẳng lẽ cha em không biết pháp luật không cho phép cha mẹ ngược đãi trẻ con sao?" Ngữ Điền có chút chột dạ cúi đầu, nói như vậy về cha hết sức không tốt a..., nhưng là cậu cũng không muốn như vậy, thuận miệng nói, không nghĩ tới người ta tưởng thật.
"Đừng sợ ..., để cho anh báo cảnh sát, để cho cảnh sát đem bắt cha em lại, như vậy em sẽ không gặp nguy hiểm rồi." Thịnh Thịnh vỗ bộ ngực bảo chứng. Ngữ Điền ngẩn ra, nuốt nước miếng xuống. Không cần cảnh sát bắt cha, cậu sai lầm rồi, ăn nói lung tung.
Về đến nhà. Tiêu Hà Hà ở trong phòng bếp nấu cơm cho hai đứa nhỏ, nhớ lại cơm nước xong nhất định đem đứa nhỏ này đưa về nhà, người nhà bé nhất định rất lo lắng. Tiêu Hà Hà một mực vội vàng, Ngữ Điền ngồi ở trên ghế sofa vụng trộm nhìn Tiêu Hà Hà, phát hiện cái này dì thật thân thiết, thật tốt, nếu là bé có như vậy mẹ nên có bao nhiêu tốt a.
Tiêu Hà Hà đang vội vàng, ngẩng đầu, xuyên thấu qua kính cửa sổ phòng bếp đột nhiên phát hiện có một cặp mắt đen to tròn đang nhìn trộm cô, Tiêu Hà Hà đi ra, bước tới trước sofa, hỏi: "Bạn nhỏ, con tên là gì a?" "Ngữ Điền." Tần Ngữ Điền nhu thuận trả lời: "Dì, nhà dì thật ấm áp a... Có hương vị của mẹ." Nhà bé mặc dù lớn, nhưng là đều không có hương vị của mẹ. "Ha ha, hương vị của mẹ là cái gì?"
Tiêu Hà Hà cười hỏi. "Giống hương vị của dì." Ngữ Điền thẹn thùng cúi đầu, miệng nhỏ mặt trắng răng trắng phớt đỏ bừng, cực kì câu nệ, cậu cho tới bây giờ không cùng dì xa lạ ở chung qua. "Mẹ anh trên người rất thơm...em có phải hay không nghe thấy được trên người mẹ anh có mùi hương dễ chịu?"
Thịnh Thịnh tựa như đóng góp kinh nghiệm quý nói với Ngữ Điền. Ngữ Điền trên mặt phiếm một tầng mỏng nhạt đỏ ửng, ngơ ngác nhìn Tiêu Hà Hà sau một hồi, rất chân thật mà gật đầu. "Mẹ em trên người có mùi hương dễ ngửi như vậy không?" Thịnh Thịnh lại hỏi. "Em không có mẹ." Ngữ Điền thanh âm thấp hơn tiếp lời.
Tiêu Hà Hà tim thót lại, nhìn về phía Ngữ Điền, đột nhiên cảm thấy được lòng có chút thống khổ, đứa bé nhỏ như vậy làm sao có thể không mẹ? "Cha nói, rất nhanh thì sẽ có mẹ." Ngữ Điền lại nâng lên gương mặt xinh đẹp chống lại ánh mắt Tiêu Hà Hà. Dì này thật đẹp nha. Nếu dì là mẹ thì có bao nhiêu tốt.
"Bé ngoan." Tiêu Hà Hà đôi mắt đỏ lên. Thịnh Thịnh cũnng không nói chuyện nữa. Hóa ra em ấy không mẹ, cũng giống mình không có cha, hóa ra cũng không phải tất cả mọi người có cha mà, cũng không phải tất cả mọi người có mẹ nha.
"Dì thật đẹp." Ngữ Điền nói thực ra, khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ lên, một đôi sáng trong mắt nháy nhìn chằm chằm Tiêu Hà Hà. Sờ sờ đầu của cậu, Tiêu Hà Hà cười đến có chút lòng chua xót: "Ăn cơm đi. Thịnh Thịnh, di chuyển ghế cho Ngữ Điền, chúng ta cùng ăn cơm."
"Dạ. Đến đây." Tiêu Thừa di chuyển ghế, dẫn Ngữ Điền đi đến ngay bàn ăn cơm: "Ngữ Điền, cha em vì cái gì đánh em a? Chẳng lẽ là bởi vì không có mẹ mới đánh em chơi sao?" "Em. . ." "Em không nghĩ muốn về nhà sao?" "Không phải." Bé chỉ là không nhớ nhà vì trong không có mẹ, nếu có mẹ mà nói, cậu nhất định sẽ trở về.
"Em đi lạc cha e sẽ rất lo lắng." Thịnh Thịnh hừng hực giảng giải: "Anh đi lạc, mẹ anh cũng sẽ lo lắng, cho nên ăn cơm xong em gọi điện thoại cho cha đi..., chúng ta làm bạn tốt, về sau cha em mà lại đánh em, anh để cho mẹ anh cùng dì Mễ Cách đi giáo huấn chú ấy có được hay không?"
Ngữ Điền bị cậu nói có chút bận tâm, vạn nhất thật sự có người dạy bảo cha làm sao bây giờ a? Một bữa cơm ăn xong, Tiêu Hà Hà phát hiện Ngữ Điền là cái bé trai rất dễ dàng thẹn thùng, không thích nói chuyện, vừa nói, mặt trước hồng, đứa nhỏ này thật đáng thương, nhỏ như vậy không có mẹ, cha còn đánh cậu, cậu nhất định là sợ hãi về nhà mới rời nhà trốn đi.
Tiêu Hà Hà nội tâm đồng tình tâm, cô nhất định phải nói chuyện một chút với cha của Ngữ Điền, nhất định phải làm cho người nọ biết đánh trẻ nhỏ rất nghiêm trọng. Làm sao có thể đánh đứa nhỏ như vậy đây? Thật sự là đáng trách.
"Ngữ Điền, nói cho dì số điện thoại của nhà con, gọi điện nói cha con, bảo đảm về sau không cho cha con đánh con nữa. " "Dì, không cần." Ngữ Điền lắc mạnh đầu, nếu cha mà biết cậu nói dối nhất định rất thương tâm: "Dì, cha con là người tốt, cha con không đánh con." Trời ạ! Đứa nhỏ này nhất định là bị đánh hư, vừa nghe đến muốn gọi điện thoại cho cha của bé mà sợ tới mức cũng không dám nói lời nói thật rồi. "Con sợ cha con dạy bảo con sao? Dì không nói lung tung , dì chỉ là nói cho cha con, con hiện tại ở cùng dì, không cho cha con lo lắng có được hay không?" "Có thật không?" "Đương nhiên là thật."
Tiêu Hà Hà trong lòng nghĩ nhất định là nhà đó dài uy hiếp đứa nhỏ, thật sự là rất đáng giận. Xác định Tiêu Hà Hà không ác ý xong, Ngữ Điền suy nghĩ, nói cho Tiêu Hà Hà số điện thoại Tần Trọng Hàn. Tiêu Hà Hà trực tiếp gọi tới.
Tần Trọng Hàn tìm con trai đến sứt đầu mẻ trán, lại đột nhiên nhận được điện thoại của Tiêu Hà Hà, nhìn đến màn hình hiện thị chính là tên Tiêu Hà Hà, mi tâm giữa trán nhíu lại. Lúc này cô tìm anh làm gì?
"A lô." Tần Trọng Hàn trầm thấp tiếng nói vang lên. Chỉ là một chữ, Tiêu Hà Hà vốn sẽ không có điện thoại Tần Trọng Hàn, cô không lưu số của anh, cho nên cũng không còn nghe được thanh âm của anh, chỉ là nổi lên dũng khí bắt đầu thuyết giáo."Vị tiên sinh này, xin hỏi anh là cha Ngữ Điền phải không ?" Ngữ Điền? Tần Trọng Hàn kinh ngạc, cô làm sao có thể biết Ngữ Điền?
Còn chưa nói, thanh âm của Tiêu Hà Hà lại truyền lại, rõ ràng bộ dạng cực kỳ không kiên nhẫn: "Tôi nói cha Ngữ Điền này, anh làm sao có thể đánh đứa nhỏ vậy? Chẳng lẽ anh không biết đánh đứa nhỏ là tổn thương đóa hoa của tổ quốc sao?
Chẳng lẽ anh không biết đứa nhỏ như vậy không thể đánh sao? Dù con có sai anh cũng không thể động thủ. Nó nhỏ như vậy, anh đều cho nó có bóng ma tâm lý, anh có biết hay không?" "Ách!" "Anh ách cái gì mà ách? Con của anh ở trong nhà tôi, hiện tại cực kỳ an toàn, tôi sẽ đưa nó cho anh, anh trước tiên bảo đảm về sau không thể lại đánh nó! Nếu không, nếu không nghe lời tôi phải báo cho cảnh sát, để cho cảnh sát trừng trị anh ngược đãi là kẻ xấu." "Tôi không đánh nó."
Tần Trọng Hàn cau mày, không rõ Tiêu Hà Hà đang nói cái gì, bất quá Ngữ Điền tìm được liền tốt, chỉ là vì sao lại ở chỗ Tiêu Hà Hà? Chẳng lẽ đây là ý trời sao? "Cái gì? Anh lại vẫn nói dối? Trách không được Ngữ Điền không muốn trở về nhà, hóa ra anh thật là một người cha đáng trách, đánh con liền đánh, biết sai lầm rồi về sau sửa lại liền, sao không thừa nhận? Anh có biết hay không ngươi bộ dạng này sẽ ở không nhận thức được dạy con cũng đi theo nói dối? Làm cha làm mẹ như anh làm sao có thể như vậy không chịu trách nhiệm?" Tiêu Hà Hà nghe anh nói dối lập tức phát hỏa rống lên.