Beta: DinhHa.
Tần Trọng Hàn thuận thế ôm eo thon của cô, rất thích loại cảm giác gần nhau thế này.
"Không phải đặc biệt cao." Anh cúi đầu kiểm tra gót giày của cô."Mới ba bốn centimét, cái này còn cao hơn được nữa?"
"Không được, tổng giám đốc, tôi sẽ không mang." Tiêu Hà Hà muốn mang giày cũng là công tác một phần, cô thật sự không nói gì: "Đổi cho tôi một đôi đế bằng đi."
"Tiểu thư, bộ lễ phục này phải phối hợp với giày cao gót." Thợ trang điểm lên tiếng nói rằng: "Cô mặc bộ này lễ phục thật sự rất đẹp. "
Mặt Tiêu Hà Hà đỏ lên: "Nhưng tôi thật không đi được."
"Tôi đỡ cô." môi Tần Trọng Hàn cong lên thành một nụ cười quỷ dị: "Vậy không thể làm gì khác hơn là ủy khuất cô, tối nay phải dựa vào tôi."
"Bỏ tay anh ra." Tiêu Hà Hà không nhịn được nghiến răng.
Trời giết, làm sao lại chọn một bộ dạ phục lộ vai? Mà hai cái tay anh còn quang minh chính đại đặt ở ngang hông cô như vậy.
Anh nhún nhún vai, nghe lời lấy hai tay ra: "Cô chắc chắn không để cho tôi đỡ?"
"Tôi có thể đi được." Tiêu Hà Hà cắn răng nói.
Cô mới sẽ không để cho anh nhân cơ hội ăn đậu hủ.
Trên bả vai không có một cái dây áo, hơi cảm thấy lạnh, cô rất lo lắng quần áo này có thể hay không rớt xuống, cô bên trong cái gì cũng không mặc a, nếu là rớt xuống, cô thật không thể giấu mặt mũi đi đâu.
Tiêu Hà Hà mới vừa đi một bước, lại lảo đảo một chút.
Tần Trọng Hàn đứng ở một bên hỏi lại lần nữa: "Chắc chắn không để cho tôi đỡ cô?"
"Không cần." Cô tiếp tục di chuyển: "Đi thôi."
Tần Trọng Hàn cùng Tằng Ly mỗi người dẫn theo bạn gái mình xuất hiện tại bữa tiệc gây xôn xao không nhỏ, không ít nhân vật nổi tiếng thương nhân Hàn quốc chính thương rối rít tới chào hỏi thuận tiện lôi kéo quan hệ.
Một người thấy anh dẫn bạn gái đi theo, không hẹn mà cùng lộ ra ánh mắt kinh ngạc cùng hâm mộ.
Tằng Ly bên cạnh cũng có một cô gái, cả người mặc bộ lễ phục màu tím nhỏ, Tiêu Hà Hà không nhận ra cô bé kia, nhưng từ khí chất nhìn lên, cùng Tằng Ly có chút giống, rất đẹp.
Tiêu Hà Hà giống như một yêu tinh ở thế gian, tản ra khí chất ưu nhã tinh khiết, nụ cười xấu hổ đơn giản, tựa như hoa cúc ngượng ngùng.(-.-)
Cô vừa nhìn thấy nhiều người như vậy, nhất thời cảm thấy không thoải mái, cô không có thói quen trở thành tiêu điểm của mọi người, cảm giác cả người đều sắp bị người nhìn đến xuyên thấu, khóe miệng cười cũng dần dần hạ xuống cứng ngắc.
Lặng lẽ kéo kéo tay áo âu phục Tần Trọng Hàn, nhỏ giọng nói: "Tổng giám đốc, phải bao lâu mới có thể đi?"
Nghe anh cùng thương nhân Hàn quốc tâng bốc lẫn nhau lại là bàn luận một ít trên phương diện làm ăn, cô nghe đến đầu óc liền quay cuồng.
Tần Trọng Hàn liếc cô một cái, giống như quá khứ dán sát nhỏ giọng nói: "Quan trọng nhất mở màn bữa tiệc chúng ta phải nhảy, cô không phải còn chưa tới đã muốn đi chứ?"
Nhảy mở màn? Tiêu Hà Hà cảm thấy chân mình bắt đầu nhũn ra.
Cô không biết khiêu vũ a, lúc này mất mặt quá mức rồi.
"Thế nào?" Thấy cô sắc mặt đột nhiên đổi cứng ngắc, Tần Trọng Hàn lại gần hỏi.
"Tôi không biết khiêu vũ!" Cô nắm chặt cánh tay anh, gấp đến độ gò má lộ ra đỏ ửng: "Làm thế nào bây giờ?"
Nghe vậy, anh nhướng mày, có chút bất ngờ. Anh sợ run lên sau đó lập tức khôi phục vẻ bình thường, thần giác hiện ra nụ cười lúm đồng tiền mê người: "Không cần sợ, có tôi ở, cô phải nhảy với tôi."
"Tổng giám đốc, tôi căn bản không biết nhảy thế nào, anh nên nhảy một mình a. Tôi đi trước." Cô cũng không phải là nhân vật trọng yếu, hà cớ gì bắt cô tham dự loại dạ tiệc này?
"Cô thật nghĩ là tôi sẽ cho cô đi ?" Tần Trọng Hàn ở Tiêu Hà Hà bên tai thổi một hơi: "Cô quá ngây thơ rồi, nhanh lên một chút khiêu vũ. Âm nhạc bắt đầu mở lên rồi."
"Tôi sẽ bị anh hại chết." Tối nay chỉ sợ là buổi tối mất mặt nhất trong cuộc đời cô, xã hội thượng lưu quả nhiên không phải người cô như vậy có thể hòa nhập được.
Tất cả mọi người đều hướng mắt về Tần Trọng Hàn cùng Tiêu Hà Hà bên này, nhất là người bạn gái bên cạnh Tằng Ly, ánh mắt thấy Tần Trọng Hàn dán bên lỗ tai Tiêu Hà Hà nói chuyện, lập tức kéo cánh tay Tằng Ly: "Anh Ly, cô gái này là bạn gái anh Hàn sao?"
"Cái này, e rằng phải hỏi cô ấy." Tằng Ly gỡ nút thắt, bất quá anh cũng không biết là Hà Hà có phải bạn gái của tổng giám đốc, bởi vì Tần Trọng Hàn cũng không đề cập đến.
Anh nhìn rất biết tán tỉnh con gái, chân mày khóe mắt xuân ý tàng cũng không giấu được, cùng bạn gái thân mật xì xào bàn tán, không biết nói cái gì mập mờ lời để cho Tiêu Hà Hà giờ phút này mặt đỏ tới mang tai.
Khi âm nhạc vang lên, trong mắt mọi người vương tử công chúa chậm rãi bước vào sàn nhảy, ở trong tiếng nhạc du dương nhẹ nhàng bắt đầu nhảy.
Tiêu Hà Hà vừa khẩn trương lại buồn rầu, cảm giác mình tựa như trong tay của Tần Trọng Hàn, thỉnh thoảng bị anh kéo qua kéo lại, hòan toàn không tự chủ được: "Buông lỏng một chút, thân thể cô quá cứng ngắt."
"Tôi căn bản không biết nhảy." Cô nói nhỏ, khẩn trương sẽ không bước.
"Không cần khẩn trương." Anh còn nói.
Cô rất muốn a, nhưng là dưới con mắt mọi người không khẩn trương cũng khó: "Đi theo bước chân tôi đi."
"Thật xin lỗi." Tiêu Hà Hà chỉ cảm thấy mình đạp phải chân anh: "Tổng giám đốc, anh thả tay ra đi."
"Tiếp tục." Anh không thèm để ý chút nào.
"Được rồi, đây chính là anh nói." Giết chết anh cũng không phải là trách nhiệm của cô, ai bảo anh bắt cô nhảy.
Lại đạp phải chân anh, cô phỏng đoán chân anh ngày mai sẽ sưng.
Ngắn ngủi mấy phút âm nhạc, cô cảm thấy giống như trải qua mấy năm, âm nhạc kết thúc, lòng cô một mực treo ở trên không mới trở về chỗ cũ.
"Trời ạ. Cái này căn bản không nên xảy ra." Cô không biết mình đạp Tần Trọng Hàn mấy lần, dù sao chính cô cũng đếm không hết.
"Tần tiên sinh, có thể mượn bạn gái của anh nhảy khiêu vũ không?" Một đàn ông Hàn Quốc đi tới dùng tiếng Trung kém cỏi của mình nói.
Tiêu Hà Hà thiếu chút nữa bị cái yêu cầu này dọa cho chết.
"Xin lỗi, Bùi giám đốc, cô ấy hôm nay có chút không thoải mái, bị tôi cứng rắn dẫn tới bữa tiệc đã rất miễn cưỡng, tôi không hy vọng để cô ấy mệt mỏi." TầnTrọng Hàn khách khí từ chối.
"Thật tiếc, bạn gái ngài thật là đẹp." Giám đốc Bùi cười nói.
"Cám ơn. Giám đốc Bùi quá khen." Khéo léo từ chối người tới mời nhảy, Tần Trọng Hàn ôm lấy Tiêu Hà Hà đi tới góc trên ghế sa lon.
"Chúng tôi tới rồi đây." Tằng Ly dắt bạn gái bên cạnh đến: "Hà Hà giới thiệu với cô một chút, đây là em gái tôi Tằng Dương Dương."
Tiêu Hà Hà hơi kinh ngạc: "Hóa ra là em gái của Tằng Ly, không trách cảm thấy có chút giống anh. Xin chào, Tằng tiểu thư, tôi là Tiêu Hà Hà."
Khách khí đưa tay ra, Tiêu Hà Hà đối với bé gái trước mắt cảm giác rất thân thiết.
Tằng Dương Dương đột nhiên cười nói: "Chị Hà Hà, dáng dấp chị thật giống như người nhà chúng ta. "
"Ách." Tiêu Hà Hà không nghĩ tới Tằng Dương Dương nói chuyện như vậy tức cười: "Phải không?"
"Anh Ly, anh nhìn xem, mũi của chị Hà Hà cùng dáng dấp thật giống như anh mà." Tằng Dương Dương chỉ mũi Tiêu Hà Hà so sánh với Tằng Ly: "Mũi của chị Hà Hà giống với anh vậy, trên chóp mũi còn có một viên nốt ruồi son nho nhỏ."
"Thật không." Tằng Ly cười nói: "Đúng nha đúng nha, Dương Dương vừa nói như vậy thật đúng, làm sao gần đây cô mũi của tôi lớn lên giống nhau nha." Tằng Ly mở miệng cười, hoa đào trong mắt lóe lên nụ cười tươi đẹp: "Đáng tiếc cha đối với mẹ rất sâu tình, nếu không tôi thật đúng là cho là Hà Hà là chúng đứa trẻ bên ngoài của cha và dì a."
Tiêu Hà Hà cũng cười lên, lắc đầu một cái, làm sao có thể nha, ba cô họ Tiêu có được hay không?
Tần Trọng Hàn cũng trợn mắt một cái: "Dương Dương, em so với anh em còn không chuẩn mực."
Tằng Dương Dương nghe được lời Tần Trọng Hàn, chu mỏ, cùng Tiêu Hà Hà chào hỏi sau, đi tới bên người Tần Trọng Hàn, kéo cánh tay anh, cười híp mắt hỏi: "Anh Hàn, anh nói, chị Hà Hà có phải hay không là bạn gái anh?"
Tằng Dương Dương nói làm cho ba người đều ngẩn ra, Tiêu Hà Hà mặt trong nháy mắt đỏ bừng, nhanh chóng phủi sạch: "Tằng tiểu thư, cô hiểu lầm tôi, chẳng qua là thư ký của tổng giám đốc."
Tiêu Hà Hà nóng lòng phủi sạch, để cho biểu tình Tần Trọng Hàn lập tức hiện không vui.
Tằng Ly nhìn chăm chú vẻ mặt trên mặt Tần Trọng Hàn, nhất thời sững sốt một chút, cười có chút nghiền ngẫm: "Dương Dương, em thật lắm chuyện, không thấy chị Hà Hà của em bị đùa giỡn rất ngượng hay sao?"
"Tôi đi vệ sinh." Tiêu Hà Hà đứng lên, không muốn đùa giỡn quấy nhiễu.
Vậy mà dưới chân lại trợt, thiếu chút nữa ngã nhào.
"Cẩn thận." Tằng Ly lập tức đỡ eo cô: "Hà Hà, cẩn thận một chút."
" Tằng Ly, cám ơn." Quay đầu lại nói cám ơn, đối với ánh mắt Tằng Ly, anh ta đang cười rực rỡ, còn cố ý nháy mắt. Khoảng cách như vậy gần bốn mắt nhìn nhau, Tằng Ly trong mắt lóe lên một cái ánh sáng phức tạp, tối nay Hà Hà đẹp đến mức làm cho người ta nghẹt thở.
Tằng Dương Dương thấy được trong mắt Tằng Ly chợt lóe lên ánh sáng nhạt, hơi sững sờ, sóng mắt lưu chuyển, tay nhỏ bé cũng không tránh khỏi nắm thành quả đấm.
Anh Ly động tình sao?
"Hà Hà, mang giày cao gót thật là hành hạ cô." Tằng Ly vừa mới bắt đầu liền thấy cô không được tự nhiên.
Tiêu Hà Hà hạ mi mắt, cảm thấy mất tự nhiên, mặt lại đỏ lên. Thậm chí có thể nghe, tiếng tim đập của mình "Thình thịch." ."Đúng nha, tôi không có quen mang giày cao gót."
Ánh mắt Tần Trọng Hàn sắc bén nhất thời ở giữa hai người quanh quẩn. Tay Tằng Ly còn không có rời đi eo Tiêu Hà Hà. Chẳng qua là anh tỉnh bơ nhìn về hai người, trong tròng mắt nhưng nổi lên khởi một ít màu sắc không rõ.
Tằng Dương Dương trên khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng qua một vẻ gian tinh quái, nhìn một chút Tần Trọng Hàn, theo tầm mắt Tần Trọng Hàn nhìn sang, thấy tay Tằng Ly còn ôm ngang hông Tiêu Hà Hà, lập tức cười lên: "Ha ha ha ha.. . Anh...anh còn không buông tay, anh Hàn sắp muốn giết người rồi."
"Ách!" Tằng Ly đột nhiên tỉnh lại: "Xin lỗi."
Dư quang Tằng Ly bất an nhìn lướt qua ngồi ở một bên Tần Trọng Hàn, sắc mặt anh đã rất khó nhìn, nhưng Tiêu Hà Hà còn cười nói: "Không sao. Cám ơn anh."
Giả vờ như không có chuyện gì xảy ra nhìn Tần Trọng Hàn một cái, chống với tầm mắt nguy hiểm anh, Tiêu Hà Hà lòng lại nhảy cỡn lên.
"Ừ. Thư kí Tiêu, Tằng Ly như vậy quan tâm cô, cô có thể phải thật tốt cám ơn cậu ta." Tự tiếu phi tiếu mở miệng, Tần Trọng Hàn tầm mắt chậm rãi từ trên mặt Tiêu Hà Hà chuyển qua trên mặt Tằng Ly, giọng tối tăm như ban đêm an tĩnh nghe không ra trong đó có thâm ý.
Cười một tiếng sảng khoái như vậy, Tằng Ly đứng dậy, ánh mắt ân cần nhìn Tiêu Hà Hà: "Hàn, tớ chính xác rất quan tâm Hà Hà mà. Mới vừa rồi Dương Dương nói hết rồi, Hà Hà giống như người nhà chúng ta, vậy tớ dứt khoát làm người tốt, Hà Hà, vì tránh cho cô lần nữa trợt té, tôi đưa cô đi đến nhà vệ sinh. "
Tằng Dương Dương chợt ngẩn ra, xì cười lên: "Ha ha...anh , đi đi." Em thích chị Hà Hà a, nếu là chị Hà Hà không phải bạn gái anh Hàn, vậy coi như chị dâu em đi."
"Không cần. Tôi có thể tự đi." Tiêu Hà Hà mặt đỏ hơn, anh em Tằng Ly cho rằng thiên hạ không đủ loạn, một người dở trò đã đủ bây giờ lại có thêm một người nữa: "Tôi phải đi WC nữ, Tằng Ly cũng không cần đi."
"Được." Tằng Ly nhíu mày, lau mũi, có chút nghẹt.
Tiêu Hà Hà lập tức lách người, đợi tiếp nữa, cô muốn điên.
Nhìn bóng người cô vội vàng trốn đi, Tằng Ly thấp giọng nói: "Đúng vậy, tôi đi có chút không thích hợp. Nhưng tôi có thể đưa cô đi đến cửa."
Lúc này, Tần Trọng Hàn chợt đứng dậy. Ánh mắt thâm thúy mắt nhìn chằm chằm mặt Tằng Ly, bỗng nhiên cảm giác được Tằng Ly đi theo công tác thật là chướng mắt.
Bứt lên thần giác, khạc ra mấy chữ: "Cách xa cô ấy ra."
"Ha ha." Tằng Dương Dương đột nhiên cười to lên: "Cười chết mất thôi."
Cô vẫn là lần đầu tiên thấy anh Hàn đối với phụ nữ quan tâm đến vậy.
"Cần gì cách xa Hà Hà, cô ấy cũng không phải là bạn gái cậu?" Tằng Ly không sợ chết tiếp tục cười nói.
"Im miệng." Tần Trọng Hàn híp mắt một cái, nhìn người đàn ông cười không thể thu thập: "Tổng giám đốc Phác tới, cậu đem công việc hôm nay giải quyết xong đi."