• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đúng vậy! Đừng để thằng nhóc này động chân động tay vào!"


"Tên nhóc này xấu xa lắm! Phải bắt cậu ta đưa ra chứng cứ mới được!"


Mọi người vội vàng lên tiếng khiến Lâm Tiêu Khánh cảm thấy có một áp lực vô hình, nhưng Lâm Tiêu Khánh chỉ mỉm cười nhẹ rồi nói với Tống Nhất Huy: "Ông yên tâm, tôi sẽ có cách khiến cho mọi người tin tôi".



Lúc này Lý Hoa Lễ cảm thấy cậu nhóc Lâm Tiêu Khánh này có vẻ là người tài năng, đừng coi thường vẻ ngoài bình thường của cậu ta, có thể cậu ta có bản lĩnh lớn đấy.


Lâm Tiêu Khánh để Lý Hoa Lễ ngồi xuống ghế, anh lấy ra một bó cây ngải đốt lên rồi đưa mấy vòng quanh đầu Lý Hoa Lễ, mùi hương của cây ngải nhanh chóng bao phủ cả căn phòng rồi lan ra cả ngoài hành lang.


"Tên nhóc này làm trò gì vậy? Mùi nồng nặc quá, đến lúc mà không chữa khỏi cho giáo sư Lý Hoa Lễ thì đẹp mặt lắm đây!", trong số những người đứng vây xem có một người hình như không chịu được mùi cây ngải liền lớn tiếng quát tháo.


Sau khi đưa năm vòng xong, cây ngải chỉ còn một đoạn, Lâm Tiêu Khánh bỏ xuống bên cạnh chân trái của giáo sư Lý Hoa Lễ, rồi lấy con dấu đỏ ấn lên tay của Tống Nhất Huy.


"Cậu làm cái gì đấy!", Tống Nhất Huy chưa kịp phản ứng lại thì trên ngón tay cái đã có một dấu đỏ.


"Sao ông keo kiệt thế! Tôi chỉ mượn khí tức trên cơ thể ông một chút thôi mà!", nói xong Lâm Tiêu Khánh cầm tay Tống Nhất Huy ấn vào mi tâm của Lý Hoa Lễ một cái khiến mi tâm của Lý Hoa Lễ xuất hiện một dấu ngón tay của Tống Nhất Huy.





"Tên nhóc này cậu rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy!", Tống Nhất Huy tỏ vẻ tức giận, lạnh lùng hỏi Lâm Tiêu Khánh.


"Ông nói nhiều thật đấy, lát nữa tôi sẽ giải thích cho ông!", Lâm Tiêu Khánh không thèm để ý đến Tống Nhất Huy, anh đưa tay ra ấn vào huyệt thái dương của Lý Hoa Lễ.


Mọi người bỗng thấy mắt của Lý Hoa Lễ biến thành màu đen giống như có một đám mây đen mù mịt bao phủ con mắt của ông vậy, Lâm Tiêu Khánh che đôi mắt của Lý Hoa Lễ lại, lúc này khí đen đã hoàn toàn bị Lâm Tiêu Khánh hấp thụ, những tạp chất còn lại bị Lâm Tiêu Khánh đẩy vào trong cơ thể Lý Hoa Lễ.


Có thể thấy con mắt của Lý Hoa Lễ tỏa ra rất nhiều hắc khí, Lâm Tiêu Khánh vung tay phải lên bắt lấy luồng hắc khí đang vờn xung quanh.


Lâm Tiêu Khánh lại bắt lấy tay Tống Nhất Huy, nắm chặt đầu ngón tay của ông ta.


"Cậu cậu cậu! Cậu làm cái gì vậy!", Tống Nhất Huy không biết Lâm Tiêu Khánh đã làm cái gì nên sợ hãi kêu lên.


Lâm Tiêu Khánh chỉ cười xấu xa rồi nói với Tống Nhất Huy: "Vừa rồi ông chữa bệnh cho Lý Hoa Lễ nên khí lực của ông sẽ có ảnh hưởng đến vi khuẩn trên người Lý Hoa Lễ, tôi mượn ngón tay ông để định thần cho giáo sư Lý Hoa Lễ, bây giờ tôi đã loại trừ được vi khuẩn rồi, làm việc gì cũng phải đến nơi đến chốn nên tôi đã mượn ngón tay của ông đến hấp thụ những vi khuẩn còn sót lại đó, cũng có thể để cho ông xem rốt cuộc có gốc bệnh hay không".


Tống Nhất Huy nghe thấy Lâm Tiêu Khánh nói vậy liền biến sắc, vội vàng hỏi lại: "Cậu nói cái gì! Ý cậu là cậu chuyển bệnh từ người của giáo sư Lý Hoa Lễ sang người của tôi sao?", cơ thể của Tống Nhất Huy vã mồ hôi lạnh, nhìn chằm chằm vào Lâm Tiêu Khánh.


"Không phải ông là thần y sao? Ông tự xem xem vi khuẩn trong người ông bây giờ có phải giống y hệt với vi khuẩn lúc trước trong người Lý Hoa Lễ không, tiện thể chữa bệnh cho mình luôn!", Lâm Tiêu Khánh phủi bụi trên tay rồi nói với Tống Nhất Huy.


Mọi người xung quanh cũng biến sắc, bọn họ còn đang định tập trung tinh thần quan sát Lâm Tiêu Khánh chữa bệnh, vậy mà không ngờ bọn họ chưa kịp phản ứng thì Lâm Tiêu Khánh đã ấn nhẹ hai cái vào người giáo sư Lý Hoa Lễ, căn bệnh của ông đã biến mất rồi!


Hơn nữa điều khiến mọi người mở rộng tầm mắt là Lâm Tiêu Khánh có thể chuyển căn bệnh sang người của Tống Nhất Huy, bây giờ ánh mắt của tất cả mọi người đều tập chung vào Tống Nhất Huy, không khó để nhận ra khuôn mặt của Tống Nhất Huy xanh như tàu lá chuối, vội vàng bắt mạch cho mình xem cơ thể mình có gì thay đổi không.


Giáo sư Lý Hoa Lễ đứng bên cạnh đột nhiên cười lớn rồi nói với Lâm Tiêu Khánh: "Thần kỳ thật đấy! Tôi thấy cơ thể mình rất thoải mái! Đã lâu lắm rồi tôi không có cảm giác như vậy!"


"Lâm Tiêu Khánh, y thuật của cậu lợi hại thật đấy!", khuôn mặt Lý Hoa Lễ không giấu nổi vẻ vui mừng, giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ tán thưởng Lâm Tiêu Khánh.


"Không đâu, ông nói sai rồi, thật ra tôi không dùng y thuật nhiều mà chỉ là dùng phong thủy thôi", Lâm Tiêu Khánh nói.


Tống Nhất Huy đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, bỏ ngón tay ra khỏi cánh tay mình, há hốc miệng, trợn trừng mắt lùi về đằng sau mấy bước giống như vô cùng hoảng sợ, ngây người một lúc lâu không cất lên lời.


Mọi người không biết Tống Nhất Huy làm sao liền thì thầm với nhau.


"Tống thần y bị làm sao thế? Chẳng lẽ ông ấy phát hiện ra mình mắc căn bệnh gì?"


"Chẳng lẽ tên nhóc Lâm Tiêu Khánh này thật sự truyền bệnh cho ông ấy rồi sao? Ảo thật đấy?"


"Anh thấy mặt Tống thần y biến sắc chưa, chắc chắn là phát hiện ra chuyện gì kinh khủng lắm đây".


Lâm Tiêu Khánh thấy vi khuẩn đã bắt đầu lan rộng trong cơ thể của Tống Nhất Huy rồi, cả cơ thể bị bao trùm bởi một vùng mây đen dày đặc, đương nhiên Lâm Tiêu Khánh chỉ muốn cho Tống Nhất Huy một bài học chứ không muốn làm hại ông ta, số vi khuẩn trên người Tống Nhất Huy cũng chỉ là xác vi khuẩn thấp kém, chỉ có thể lan rộng trong cơ thể Tống Nhất Huy một lát rồi sẽ tự động biến mất.


Nhưng Tống Nhất Huy thực sự hoảng sợ, vội vàng lấy kim bạc ra run rẩy định châm vào cánh tay mình, nhưng phải tầm hơn một phút sau Tống Nhất Huy mới cắm vào đúng chỗ, lúc này người ông ta đổ mồ hôi như mưa, vừa sợ hãi lại vừa căng thẳng.


Người ta thường nói bác sĩ sẽ không tự chữa được cho mình, câu nói này rất đúng với thần y Tống Nhất Huy, mọi người thấy Tống Nhất Huy hoảng hốt như vậy thật sự rất buồn cười, lúc chữa bệnh cho giáo sư Lý Hoa Lễ, Tống Nhất Huy vẫn còn bình tĩnh, vậy mà bây giờ lại hoảng loạn mất phương hướng, mọi người đều tỏ vẻ coi thường.


"Xem ra Lý Hoa Lễ thật sự còn gốc bệnh rồi, anh xem Tống thần y khổ sở chưa kìa".


"Bác sĩ sẽ không tự chữa được cho mình, lần này Tống thần y gặp họa lớn rồi".


"Tên Lâm Tiêu Khánh này có bản lĩnh gớm, mấy lời Trương Đức Hoa nói có vẻ là giả dối hết rồi".


Một lát sau ông ta tự châm cứu cho mình như một con nhím vậy, Lâm Tiêu Khánh cũng không nhịn được cười, một lát sau, hắc khí trên người Tống Nhất Huy cũng biến mất, Tống Nhất Huy cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.


"Sao rồi, gốc bệnh trên người Lý Hoa Lễ có giống với triệu chứng trên người ông không?", Lâm Tiêu Khánh cười hỏi, Tống Nhất Huy thở hổn hển ở dưới đất ngước nhìn Lâm Tiêu Khánh một cái, rồi run rẩy nói: "Đúng vậy, lần này tôi thật sự thua tâm phục khẩu phục rồi".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK