• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người qua đường cũng có người này người kia, ai cũng biết trò mượn danh nghĩa đào mộ này là ép bán hàng giả, bọn người này đều là đồng bọn, mày không mua cũng chẳng sao, tao không thiếu cách ép mày mua đâu.


Cho nên dù bọn họ có biết sự thật thì cũng sẽ cố gắng tránh xa vì sợ sẽ bị vạ lây.


"Người anh em, anh nhìn chất lượng xem, anh mà mua thì lời to", thấy Lâm Tiêu Khánh chần chừ tên gầy vội vàng nói tiếp theo kịch bản: "Không giấu gì anh, cái đấu triều Hán này tôi chỉ lấy anh hai nghìn thôi".


"Có bán lại cũng phải lãi gấp trăm nghìn lần, thấy đồ gốm tùy táng Kim Hầu kia chưa, giá ít nhất cũng phải một trăm nghìn đó".


Tên gầy tự biên tự diễn, Lâm Tiêu Khánh thấy vậy chỉ tủm tỉm cười, mặc dù anh không phải người trong ngành nhưng có phải đồ tốt hay không làm sao giấu nổi con mắt thiên cơ của anh, mấy thứ đồ này đều là đồ giả hết.


Đồ trong cửa hàng cũng chỉ có mấy chục tệ mà tên gầy kia lại nói lên gấp mấy chục lần, tưởng anh chưa trải sự đời dễ bị lừa sao?



"Người anh em, tôi không hiểu nổi, sao đồ tốt như thế này mà anh lại lỡ bán rẻ vậy?"


Câu hỏi này cũng chẳng làm khó được tên gầy vì trong kịch bản cũng đã có rồi, hắn thở dài: "Haiz, không còn cách khác! Hơn nữa còn quá mạo hiểm".


Diễn xuất của tên gầy rất đáng khen, làm trong ngành này đúng là khó phát huy, nếu mà đi làm diễn viên thì có khi còn mang được cả giải Oscar về nước đấy.


"Không phải là tôi không muốn mua mà là tôi không mua được ấy!", Lâm Tiêu Khánh tỏ vẻ bất đắc dĩ, muốn diễn thì anh sẽ diễn đến cùng.


"Hết tiền?", tên gầy chau mày, cắn răng nói: "Một nghìn có được không?"


Lâm Tiêu Khánh tiếp tục lắc đầu, anh có ngu đâu, mười tệ anh còn chẳng thèm mua.


Tên gầy giơ năm ngón tay lên, nháy mắt nói: "Số này thì sao, giá bạn bè đó?"


Lâm Tiêu Khánh khoanh tay lại, bĩu môi nói: "Không có thật mà!"


Anh không muốn rắc rối, chỉ muốn mua một món đồ an toàn rồi rời khỏi đây.





Tên gầy biết mình bị hớ, ánh mắt lóe lên một tia tàn nhẫn, nếu hắn chỉ có chút thủ đoạn này thì sao lăn lộn được ở đây chứ. Ngay sau đó tay hắn rung một cái, miếng ngọc bội rơi xuống đất vỡ "choang" một cái.


"A…", hắn bỗng kêu lên: "Anh không mua thì thôi, sao lại đập vỡ ngọc bội gia truyền nhà tôi!"


Lâm Tiêu Khánh hoang mang, anh không muốn gặp rắc rối nhưng tên này lại cứ muốn gây sự với anh!


"Chuyên nghiệp chút đi, đây là ngọc giả mà, anh gào khóc cái gì?"


Loại hàng này chỉ tầm mười tệ, vậy mà qua mồm tên gầy lại trở thành bảo vật gia truyền, rõ ràng là muốn lừa đảo.


"Anh nói láo! Đây là ngọc bội Vân Long truyền từ triều Thanh đó!", tên gầy khóc lóc, hét lên: "Mọi người qua đây mà xem! Cướp đồ không được thì đập vỡ, trên đời này vẫn còn pháp luật đấy!"


Chỉ trong nháy mắt đã có năm tên trai tráng đứng vây quanh bọn họ.


"Tên nhóc này, làm người ai làm vậy?"


"Đúng đấy, còn trẻ vậy mà làm cái gì đàng hoàng không làm lại đi ăn cướp?"


"..."


Năm tên này đổ cho Lâm Tiêu Khánh không ít tội danh, còn bảo anh trộm cắp là tội lớn, bị bắt là ngồi tù ít nhất mười năm.


"Vãi, liên quan đéo gì tới nhà chúng mày!", Lâm Tiêu Khánh không biết phải làm sao, bị đổ tội như vậy nên anh rất bực mình.


"Tôi tận mắt nhìn thấy, rõ ràng là anh cướp của người ta mà!", một tên trai tráng lên tiếng, mấy người kia lại lập tức hùa theo, đây chính xác là hiệu ứng bươm bướm điển hình.


"Thanh niên trai tráng mà làm cái trò gì không biết? Đúng là suy đồi đạo đức!"


"Tôi cũng nhìn thấy rồi, bắt nó lên đồn cảnh sát luôn đi!"


"..."


Thấy cảnh tượng hỗn loạn nên có rất nhiều người đến xem, chẳng biết đầu đuôi câu chuyện thế nào cũng chỉ trỏ rồi hùa nhau chửi mắng Lâm Tiêu Khánh, đúng là dư luận, một thành mười, mười thành một trăm, không phải thật cũng sẽ thành sự thật.


"Tôi nhận ra hết rồi, các người là đồng bọn!", Lâm Tiêu Khánh cũng không phải đồ ngốc, nhìn cảnh này là anh đã biết mình sập bẫy rồi.


"Nói láo, tôi nói vậy vì tôi không ưa loại người như cậu thôi!"


"Chúng tôi đều là người có văn hóa, sao có thể để anh làm trò xằng bậy giữa ban ngày ban mặt như vậy chứ!"


Một tên trai tráng nhặt miếng ngọc bội vỡ lên rồi nói: "Người anh em cậu nói xem cái này bao nhiêu tiền, nếu anh ta không đền đúng giá tiền lúc ban đầu thì chúng ta phải bắt cậu ta đến đồn cảnh sát, mọi người nói xem có đúng không?"


"Đúng vậy!"


"Chúng tôi đứng về bên chính nghĩa!"


"..."


"Cảm ơn anh trai!", tên gầy cảm động sụt sịt nước mắt, ánh mắt lóe lên tia xảo quyệt, khiêu khích Lâm Tiêu Khánh: "Tôi không biết đồ này đáng giá bao nhiêu tiền, dù gì cũng là tổ tiên để lại, tôi có nghèo khổ cỡ nào cũng không thể bán!"


Lâm Tiêu Khánh hiểu ra mọi chuyện rồi, đám người này không chỉ là đồng bọn mà còn có kinh nghiệm vô cùng phong phú. Đám người này phân công rõ ràng, người thì đi ăn vạ, người thì chèo lái dẫn dắt suy nghĩ của người xem, nhưng hình như vẫn thiếu một người.


Trong lúc anh đang suy nghĩ thì một ông cụ còng lưng bước tới: "Khụ khụ… để lão xem nào, tôi có chút kiến thức về đồ ngọc này".


"Ông là ông Trương - Trương Văn đúng không?", bỗng một tiếng nói vang lên.


"Đúng vậy, tôi là Trương Văn!", ông lão gật đầu không chút chần chừ, tỏ vẻ đức cao vọng trọng.


Sau đó có người thì thầm trong đám người vây xem, Trương Văn là người sưu tầm đồ cổ, là nhà khảo cổ học, nói chung là tâng bốc ông ta là người rất có uy tín, nhưng mục đích của những việc này chính là làm tăng sức thuyết phục trong lời nói của ông ta.


Trương Văn không biết xấu hổ còn hưởng thụ cảm giác được mọi người ngưỡng mộ, ông ta nhặt một miếng ngọc bội vỡ lên rồi nói: "Cậu trai trẻ, miếng ngọc bội này của cậu đúng là của thời nhà Thanh, nhưng chất lượng ngọc cũng không phải quá đẹp, giá thị trường dao động khoảng năm trăm nghìn tệ đó!"


Ông ta vừa dứ lời thì đám người kia lập tức xôn xao, vì vừa rồi bọn họ có tâng bốc ông ta nên người xung quanh cảm thấy lời nói của Trương Văn rất đáng tin.


"Đền tiền!"


"Đền tiền!"


"..."


Suýt nữa thì Lâm Tiêu Khánh thổ huyết, thứ đồ rách nát hơn chục tệ mà qua miệng Trương Văn lại thành bảo vật năm trăm nghìn, cho dù anh có trăm cái miệng cũng chẳng thể cãi được sự chỉ trích của mọi người.


Phải nói rằng thủ đoạn của đám người này không phải dạng thường, nghĩ ra được cái bẫy xong áp sát con mồi vô cùng dứt khoát, đúng thật là hoàn hảo!


"Anh nghe thấy chưa? Là đồ thật đó!", sau khi Trương Văn kết thúc màn trình diễn, tên gầy lại bắt đầu diễn trò: "Anh đền miếng ngọc bội cho tôi!"


Hắn gào lên khàn cả giọng, mặc dù tuổi cũng không lớn lắm nhưng lại chính là một tên lừa đảo lão làng.


Tiếng la hét của hắn càng khiến mọi người xung quanh kích động: "Báo cảnh sát đi, chắc chắn phải báo cảnh sát!"


"Phải trừng phạt nghiêm khắc loại khốn nạn, ăn cắp ăn trộm này!"


"..."


"Là do tôi vụng về quá, tôi còn tưởng là giả cơ, anh yên tâm! Tôi nhất định sẽ đền!", Lâm Tiêu Khánh thay đổi sắc mặt, nở nụ cười mang theo chút lúng túng: "Nhưng tôi lại không mang theo nhiều tiền!"


"Hay là mọi người chờ tôi một lúc, để tôi bảo người nhà qua đưa nhé?"


Lâm Tiêu Khánh đột nhiên nhận lỗi khiến tên gầy ngây người, việc này không giống với những gì hắn nghĩ, nhưng như vậy cũng được đỡ phải tốn nước bọt.


"Anh đừng có giở trò đấy!", tên gầy đảo mắt sau đó nói: "Anh họ tôi có một cửa hàng ở trước mặt, anh đi đến đấy cùng với tôi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK