• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4: Tên đàn ông ăn bám đệ nhất Kim Lăng

“Sao có thể?”, Lý Tinh ngạc nhiên nói: “Khi chúng tôi mở cửa kinh doanh đã tìm đại sư phong thủy Vương Trường Hà đến xem rồi”.


Lâm Tiêu Khánh hờ hững gật đầu, đa phần những người làm kinh doanh đều tin vào phong thủy, cộng thêm cách trang trí trong cửa hàng này, quả thật có rất nhiều điểm xuất phát từ phong thủy. Chỉ là Vương Trường Hà ngay cả bố cục cơ bản nhất cũng không nhìn ra mà dám tự xưng là đại sư, đó hoàn toàn là một kẻ lừa bịp.


“Chính vì những tên đại sư lang băm như vậy mới khiến chúng tôi trở thành những tên lừa đảo trong lời các người đấy!”, Lâm Tiêu Khánh hận thấu xương những kẻ bịp bợp lừa tiền người khác như thế này, nên nói năng không hề nể nang.


Lý Tinh tỏ ra thờ ơ, bởi vì liên quan đến Tô Nhược Thanh nên trong mắt cô, Lâm Tiêu Khánh chính là một tên lừa đảo bất tài vô học.


“Hãy nhìn bố cục ở đây, trái Thanh Long, phải Bạch Hổ, nam bên trái nữ bên phải, nhà vệ sinh là nơi bẩn thỉu nhất lại được thiết kế ở vị trí hung tà bên trái, như vậy không tốt cho sức khỏe của nữ chủ nhà”.



“Ngoài ra, vị trí của bồn rửa tay này nằm đúng ở vị trí tài lộc”.


“Nếu tách ra thì cũng chẳng sao cả, nhưng hai thứ này kết hợp lại thì tạo nên vấn đề rất lớn!”


“Tài lộc như nước gặp phải tà khí, cho dù phong thủy có tốt đến đâu thì cũng hóa thành hư vô”.


Phong thủy là thứ vô cùng huyền bí, nếu nói quá tỉ mỉ thì người ngoài ngành căn bản không thể hiểu được, vì thế Lâm Tiêu Khánh chỉ có thể nói giản lược lại.


Cho dù như vậy, Lý Tinh vẫn lơ mơ không hiểu, hiện giờ trong lòng cô ấy đang lo lắng chết đi được, vội vàng hỏi: “Vậy phải phá giải thế cục này như thế nào? Tốn bao nhiêu tiền, anh ra giá đi!”


Nhà hàng này nằm ở trung tâm khu Hải Ninh, nhiều công ty, người qua lại đông đúc, đáng lý ra, cho dù việc kinh doanh có kém đến đâu thì cũng không đến nỗi cả ngày chỉ có một hai bàn.


Đối với Lý Tinh, chỉ cần Lâm Tiêu Khánh có thể hồi sinh nhà hàng có tổng vốn đầu tư hơn năm triệu nhân dân tệ này, thì cho dù là giá trên trời, cô cũng chắc chắn sẽ trả!





“Ha ha...”, Lâm Tiêu Khánh mỉm cười, những người này hơi tý là nhắc đến tiền, nếu anh cứ khăng khăng không nhận thì cũng có chút lúng túng: “Chỉ cần 999 tệ, trả bằng chuyển khoản hay tiền mặt đều được”.


Nghe thấy lời này, Lý Tinh không thể bình tĩnh được nữa, lúc trước Vương Trường Hà chỉ nói hai ba câu không đến một tiếng đồng hồ đã đòi một trăm năm mươi nghìn tệ, thế mà Lâm Tiêu Khánh lại chỉ lấy 999 tệ, nếu không phải những gì anh nói đều rõ ràng mạch lạc thì Lý Tinh còn thật sự không dám tin.


“Phương thức thanh toán nào được hết!”, Lý Tinh nhanh chóng gật đầu, so với số vốn đầu tư thì số tiền chưa đến một nghìn tệ này chỉ là con số nhỏ mà thôi.


“Đi theo tôi!”, Lâm Tiêu Khánh đứng dậy, đi đến trước bồn rửa tay, mở vòi ra, trong mắt người ngoài, thứ chảy ra chỉ là nước, nhưng dưới con mắt thiên cơ thì thứ chảy ra đều là tiền bạc đỏ chói.


Anh đánh giá xung quanh, chuyển cây tùng la hán bên cạnh đặt xuống dưới bồn rửa tay.


Mặc dù dưới con mắt thiên cơ, tiền vẫn chảy ra như nước, nhưng tất cả đã được cây tùng la hán này giữ lại, thậm chí còn vương vãi ra xung quanh, mang ý nghĩa tiền bạc rủng rỉnh.


“Như vậy là được rồi sao?”, Lý Tinh hơi nghi ngờ hỏi, thao tác này đơn giản đến khó tin.


“Cô nghĩ sao?”, Lâm Tiêu Khánh sờ mũi: “Đừng coi thường loại cây cảnh này, nó chính là vật cất giữ tài lộc đấy”.


“Trong vòng chưa đầy ba mươi phút nữa, chắc chỗ này của cô có thể bắt đầu kinh doanh được rồi”.


Lý Tinh có chút không tin, giờ đã hơn một giờ, qua giờ ăn cơm từ lâu rồi, sao còn có thể buôn bán được chứ?


Nhưng cô cũng không vạch trần, đã kiên trì nửa tháng rồi, nửa tiếng nữa có là gì đâu?


“A...”


Đúng lúc này, trong phòng rửa tay nữ vang lên một giọng nói mềm mại, sắc mặt Lý Tinh đột nhiên thay đổi: “Là Nhược Thanh!”


Lý Tinh vội vàng xông vào phòng vệ sinh, mà những chuyện này cũng nằm trong dự liệu của Lâm Tiêu Khánh, mặc dù anh đã hóa giải tà khí trên đầu Tô Nhược Thanh, giúp cô tránh được một kiếp nạn, nhưng vận xui vẫn còn, trùng hợp nhà vệ sinh này lại là nơi bẩn thỉu, hai điều này cộng lại, muốn không té ngã cũng khó.


Anh nhún vai, lấy ra một sợi dây màu đỏ luôn mang theo bên người, buộc vào cửa nhà vệ sinh nữ, để trấn giữ sự ô ế của nơi này, cũng như giải quyết vấn đề sức khỏe của Lý Tinh và mẹ cô ấy.


Tô Nhược Thanh đúng lúc đụng phải Lâm Tiêu Khánh đang đứng trước cửa nhà vệ sinh, còn tưởng anh đang nhìn trộm nhà vệ sinh nữ, bỗng chốc tức giận trợn tròn mắt, cất tiếng mắng chửi:” Anh là đồ biến thái!”


“Sao tôi lại bị chửi biến thái vậy?”, Lâm Tiêu Khách vô cùng ấm ức, lòng tốt của anh lại bị hiểu lầm: “Tôi đã nhắc nhở cô rồi mà cô còn trách tôi?”


“Ngậm cái miệng quạ đen của anh lại!”, Tô Nhược Thanh bước trên đôi giày cao gót, mặt đỏ bừng bừng rời đi.


Cô suy nghĩ một lát, từ khi quen biết Lâm Tiêu Khánh thì không có chuyện gì tốt đẹp cả, nếu không phải do ông nội, thì cô thật sự muốn không nhìn thấy tên lừa đảo này cả đời.


Lý Tinh nhìn thấy sợi dây màu đỏ trên nắm cửa, liền đại khái hiểu được chuyện gì đang xảy ra, lập tức nói lời xin lỗi: “Thật ngại quá, tính tình Nhược Thanh luôn nóng nảy như vậy”.


Lời này nghe có vẻ kỳ quái, anh dù sao cũng là chồng cũ của Tô Nhược Thanh, tính cách vợ cũ mình như thế nào, chẳng lẽ anh lại không biết?


“Không sao, tối nay cô và bác gái hẳn có thể ngủ ngon giấc rồi!”, Lâm Tiêu Khánh bất lực lắc đầu, quay người rời đi.


Điều này thật thần kì!


Lý Tinh chỉ cảm thấy cơ thể mệt mỏi lâu ngày của mình bỗng chốc trở nên thoải mái, cũng không biết là do tác động tâm lý, hay thật sự là do sợi dây đỏ kia đã phát huy tác dụng.


“Nhược Thanh, sao cậu không ăn đi?”, Lý Tinh quay lại chỗ ngồi, khuôn mặt tràn đầy khó hiểu: “Do đồ ăn không hợp khẩu vị à?”


“Cô ấy tức đến no bụng rồi, đâu còn ăn được nữa?”, Lâm Tiêu Khánh không quên châm chọc một câu.


Anh trước giờ chưa từng là đại trượng phu gì cả, người khác đối xử với anh như nào, anh sẽ đáp trả y như vậy. Với tính tình nóng nảy, người phụ nữ Tô Nhược Thanh này đã sớm không thể nhịn nổi nữa.


“Anh im miệng!”, Tô Nhược Thanh lạnh lùng nói: “Tình Tình, tớ còn có việc cần giải quyết”.


Đúng như dự đoán của Lâm Tiêu Khánh, cô liền tức giận bỏ đi, càng nhìn thấy dáng vẻ ung dung tự tại của Lâm Tiêu Khánh, cô càng cảm thấy khó chịu, hơn nữa công ty đang xảy ra vấn đề, cần phải quay về một chuyến.


Cô trừng mắt nhìn anh, nhưng da mặt Lâm Tiêu Khánh khá dày, lơ đẹp cô tiếp tục ăn. Lý Tinh vẫn chưa đi, cô muốn ở lại đây xem lời Lâm Tiêu Khánh nói là thật hay giả.


Nửa tiếng sau, không ngờ có khách đến thật, hơn nữa còn đặt một lúc năm bàn, sau đó lại có rải rác vài khách lẻ đến đặt bàn. Lời dự đoán thần kì này khiến Lý Tinh kinh ngạc không nói nên lời!


Thế nhưng tất cả những điều này đều nằm trong dự đoán của Lâm Tiêu Khánh, ăn xong, anh đứng dậy đánh giá: “Món này mùi vị cũng khá được, có điều khẩu phần hơi ít, không bằng những quầy hàng quán giá phải chăng, ăn hết một suất chỉ miễn cưỡng no bảy phần”.


“Anh đã ăn luôn cả phần của Nhược Thanh rồi mà vẫn chưa no?”, vẻ mặt Lý Tinh lạnh lùng, nhà hàng bọn họ là nhà hàng cao cấp, chứ không phải hàng quán giá rẻ.


“Tôi làm vậy để tránh lãng phí!”, Lâm Tiêu Khánh biện hộ xong còn nhắc nhở một câu: “À còn nữa, buổi tối nhớ chuẩn bị nhiều món một chút”.


Nếu là trước đây, Lý Tinh chắc chắn sẽ khịt mũi khinh thường, nhưng hiện giờ cô đã tin Lâm Tiêu Khánh không phải là kẻ lừa đảo, mà là một đại sư phong thủy uyên bác đa tài.


Hôm nay kiếm được hai nghìn chín trăm bảy mươi tệ, vì thế Lâm Tiêu Khánh quyết định cho mình một ngày nghỉ, thế nhưng vừa quay người, ngẩng mặt liền đụng phải một người đàn ông.


“Ô kìa!”, Tô Minh Viễn vừa thấy Lâm Tiêu Khánh liền bật cười ha ha, nói với giọng điệu kì quái: “Đây chẳng phải là tên đàn ông ăn bám đệ nhất Kim Lăng sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK