Anh đoán chừng đây không phải tiệm của anh họ gã mà là hang ổ của đám côn đồ này, vậy nên lần này vừa hay có thể diệt trừ bọn chúng.
"Cảm ơn các vị đây đã thay tôi xử lý chuyện này", tên gầy với khuôn mặt khôn khéo ôm quyền cảm tạ bốn phía.
"Anh Lâm, một mình anh chưa chắc đã có thể trông chừng anh ta, chúng tôi giúp anh!", một người đàn ông cường tráng hét lên một tiếng, mấy tên đồng bọn cũng chen nhau xông lên.
"Tôi vốn đâu định chạy", Lâm Tiêu Khánh vô cùng cạn lời: "Hay là mấy người trói tôi lại?"
Lâm Hải và mọi người sững sờ, chẳng nhẽ tên này bị ngu à?
Chẳng nhẽ trong nhà anh có mỏ?
"Được rồi, bọn tao đông người như vậy cũng chẳng sợ mấy trò mèo của mày!", người đàn ông cường tráng cười khẩy.
Những người còn lại cũng vậy, hơn mười người mà không trông được một người, vậy thì bọn họ cũng chẳng còn mặt mũi để “làm ăn” ở đất này nữa.
Lâm Tiêu Khánh cũng bất lực, mình cho họ cơ hội nhưng bọn họ lại chẳng coi mình ra gì.
Dưới sự áp giải của Lâm Hải và đám đàn em, đi khoảng hơn mười phút thì đến một cửa tiệm tên là Cổ Hiên Trai. Từ ngoài nhìn vào, cửa tiệm này không lớn, nhưng bên trong thì lại là chốn bồng lai.
Ông chủ là một người mập mạp, sau khi nhìn thấy Lâm Tiêu Khánh, chẳng hề cảm thấy kỳ quái, chỉ cười với mấy người kia sau đó mở cửa ngầm.
"Mẹ nó, đi nhanh lên!", vào đến đây, Lâm Hải và đám đàn em không còn kiêng dè gì nữa, bọn chúng bắt đầu động tay động chân.
Lâm Tiêu Khánh chỉ cười chứ không nói, anh nhanh chóng đi qua con đường tiến vào một gian phòng ngủ, Lâm Hải đóng cửa lại, nói với người đàn ông cường tráng: "Triệu Lỗi, chuyện còn nhờ cả vào anh đấy".
"Yên tâm đi!", Triệu Lỗi mỉm cười, sau đó sờ cây gậy cao su: "Thằng nhãi, tốt nhất mày nên ngoan ngoãn một chút, căn phòng này cách âm đấy, cho dù mày có hét khản cả cổ cũng không có tác dụng gì đâu".
Những người còn lại cũng cười cười, đừng có coi thường căn phòng này, lúc đó họ tốn hơn hai trăm nghìn làm cách âm, hiệu quả vô cùng tốt. Mà ở đây, bọn họ đã dọa nạt không biết bao nhiêu người rồi.
Có thể nói căn nhà này là đất lành, là chốn bồng lai của họ.
"Hiệu quả tốt đến vậy sao?", Lâm Tiêu Khánh tỏ ra hoài nghi: "Cho dù có la hét thảm thiết cũng không nghe thấy?"
Anh quan sát một lúc, bên trong căn phòng này, ngoại trừ một chiếc giường, một nhà vệ sinh độc lập ra, thì chẳng còn cái gì khác. Sàn nhà đầy bụi đất, chẳng có ai quét dọn. Chắc chỗ này là để cho người bị bọn họ lừa gạt vào ở.
"Nói ít thôi, mau gọi điện, bảo người gửi tiền đến cái thẻ này!", Triệu Lỗi là tên cầm đầu của băng đảng này, quyền lực không hề nhỏ: "Trong vòng ba giờ đồng hồ, nếu như không thấy năm trăm nghìn, ông đây sẽ chặt một cánh tay của mày".
"Chẳng phải năm mươi nghìn sao? Sao lại biến thành năm trăm nghìn rồi? Mấy người đang bắt cóc tống tiền đấy à?", Lâm Tiêu Khánh cố ý tỏ vẻ hoảng sợ, trên thực tế thì nhân lúc mấy tên này không chú ý, liền mở ghi âm trên điện thoại.
Mấy tên cường hào ác bá không coi pháp luật ra gì này không biết đã hại biết bao nhiêu người rồi, là truyền nhân của Thiên Cơ Môn, anh có nghĩa vụ thay trời hành đạo.
"Mẹ kiếp, sao mày vẫn chưa hiểu vậy?", Triệu Lỗi cười khẩy một tiếng: "Ông đây đang bắt cóc mà!"
Đám xung quanh cười lớn, bọn họ làm chuyện này nhiều rồi, hơn nữa là dùng danh nghĩa bồi thường đồ cổ, cho dù cảnh sát có bắt bọn họ cũng không có chứng cứ để kiện, cùng lắm là tạm giam hai mươi tư giờ, ra khỏi đồn lại tiếp tục hành nghề cũ.
"Thằng nhãi này khá xảo quyệt, cho nó nếm mùi lợi hại của chúng ta đi!", Triệu Lỗi mặt mày hung ác, theo như hắn thấy, không có ai chịu nổi một đòn của hắn, nếu như có thì tiếp theo dùng chùy đánh!
"Được thôi!"
"Biết rồi, anh Lỗi!"
"..."
Chín tên đô con cười đểu, tay cầm gậy cao su vây lại.
"Sao mấy người lại làm vậy?", Lâm Tiêu Khánh mặt mày hoảng sợ lùi vào góc tường, nhưng trên thực tế đang cố gắng tìm thêm nhiều chứng cứ phạm tội: "Mấy người chẳng nhẽ định đánh chết tôi à?"
"Nói vậy thì không chuẩn, đâu phải chưa từng đánh chết ai?", một tên ngậm nửa điếu thuốc hét lên, cầm đầu xông tới: "Thằng nhãi, mày nhịn một chút, tí nữa có hơi đau đấy..."
Khi hắn xông lên vung chiếc gậy cao su, khí thế của Lâm Tiêu Khánh liền thay đổi, tốc độ nhanh như tia chớp, anh đưa tay ra giữa không trung chặn cổ tay hắn lại, chỉ nghe thấy một tiếng "rắc" vang lên, tên kia lập tức hét lên thảm thiết.
"Ái ôi, có vẻ như thật sự đau nhỉ?", Lâm Tiêu Khánh đùa một tiếng sau đó mới thả tay.
"Lão Ngũ!"
Mấy tên còn lại giật nảy mình, sau đó giận dữ xông lên: "Chết đi!"
Nhưng khi bọn họ xông đến chỗ góc tường, Lâm Tiêu Khánh đã hóa thành tia chớp, đi thẳng đến phía cửa, một tay tóm lấy vai tên Lâm Hải đang muốn chạy, anh cười nói: "Người anh em, anh định đi đâu vậy?"
"Á...", Lâm Hải sợ giật mình, tên này là người hay quỷ vậy?
Chiêu ban nãy là gì vậy?
Thuấn di* sao?
* Thuấn di: Di chuyển trong nháy mắt
Không khí bên trong căn phòng bắt đầu trở nên căng thẳng, nhiệt độ cũng hạ xuống đến mức có thể đóng băng, yên lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng tim mình đập!
"Đúng rồi, ban nãy ai nói muốn giết tôi nhỉ?", Lâm Tiêu Khánh đứng canh cửa, nhếch khóe miệng mỉm cười, quan sát mười người đang đứng trong phòng.
"Ừng ực..."
Người nói câu này chỉ cảm thấy áp lực như bị núi đè, hắn không nhịn nổi, nuốt nước bọt, cúi đầu không dám nhìn tên không phải con người kia.
"Hóa ra là anh!", Lâm Tiêu Khánh cười mỉm, bước đi như ma quỷ, đánh ngất tên đó, sau lại quay về chỗ cũ.
Một loạt động tác kia khiến người ta sững sờ!
Khoảng cách mười mấy mét mà chỉ di chuyển trong chớp mắt.
Đây rõ ràng không phải chuyện con người có thể làm nổi!
Đám người vốn kiêu ngạo coi trời bằng vung, bây giờ ai ai cũng câm như hến, thầm run sợ nhìn tên ma vương trước mắt!
"Một đám rác rưởi!"
Lâm Tiêu Khánh mắng, tiếp tục di chuyển, đánh ngất tám tên, lúc này trong phòng chỉ còn sót lại ba người đang đứng mà anh là một trong số đó.
"Á...", Triệu Lỗi thực sự không chịu nổi khí thế khiến người ta nghẹt thở như vậy, hắn khiếp sợ hét lớn: "Cứu mạng!"
"Cứu mạng cái mẹ mày ấy!", Lâm Tiêu Khánh cười khẩy, bước từng bước ép sát Triệu Lỗi: "Anh nói xem, hiệu quả cách âm của căn phòng này đúng không tồi, gào thét mà chẳng ai nghe thấy!"
Sắc mặt Triệu Lỗi như chết lặng, cho dù hắn có hét khản cả cổ cũng chẳng có ích gì!
Hắn hận đại ca, tại sao lúc đó lại thiết kế ra cái thứ khốn nạn này. Bây giờ chẳng khác gì tự đào hố chôn mình!
"Mệt chưa?", Lâm Tiêu Khánh cười hỏi.
Triệu Lỗi sao dám đáp lời, chỉ đần độn gật đầu, trong lòng hận Lâm Hải muốn chết, bao nhiêu người như vậy sao cứ dây vào tên khốn này!
"Vậy nghỉ ngơi chút đi!", Lâm Tiêu Khánh lấy tay đập vào gáy Triệu Lỗi, hắn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, đầu trống không ngã xuống đất.
"Lộp bộp!", gan Lâm Hải không đủ to, không chịu nổi nữa, gã quỳ thẳng xuống đất, khóc lóc hét lớn: "Anh ơi, em xin anh tha cho em với!"
"Cái cơ thể gầy gò này của em không chịu nổi hành hạ đâu!"
Lâm Hải khóc lóc kể lể, nghĩ cũng phải, Triệu Lỗi là ai chứ?
Năm đó từng đi lính, ngày thường là một kẻ mạnh mẽ háo thắng, có thể tay không một mình hạ ba tên. Nhưng ai ngờ nổi lại gặp phải một tên yêu quái một mình đánh bại chục người này!
"Tôi cũng bị ép mà!"