• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

2817
Kỳ Thiệu Xuyên nhíu mày tỏ vẻ không vui, trong mắt lóe lên một tia bực bội. Bây giờ anh ta không có tâm trạng gì để đếm xỉa với đàn bà này. Nhưng cô này có vẻ không biết điều.
“ Cô mà dám nói thêm một câu nữa, gây phiền phiễu đến việc cấp cứu Hổ Tình, tôi lập tức để cô đền mạng cho đứa con của Hổ Tình.”
Kỳ Thiệu Xuyên lạnh lùng nói. Trong mắt không có chút tình cảm, ánh mắt dành cho An Nhiễm, như đang nhìn một người chết.
Khóe môi An Nhiễm lộ ra nụ cười mỉa mai. Câu nói này quá quen thuộc, chỉ cách đây không lâu, Hổ Tình mới là người phải gánh chịu, nhưng bây giờ có vẻ đã đổi vai.
Ngón tay trắng thon dài của Kỳ Thiệu Xuyên mò lên bóp vào cổ An Nhiễm, sức lực trên tay tăng dần dần.
Chiếc cổ mỏng manh trắng mịn của An Nhiễm chịu khổ không thấu dưới ngón tay khỏe chắc của Kỳ Thiệu Xuyên. Biểu cảm trên mặt trở nên đau khổ, cảm giác ngắt thở dần dần ùa lên não An Nhiễm, chiếm đoạt ý thức của cô ta.
Chẳng lẽ tôi phải chết ở đây hay sao?An Nhiễm chậm rãi nhắm mắt lại. Không được! Tôi không được chết, tôi còn chưa nhìn thấy con đàn bà kia chết trước sao tôi có thể chết.
An Nhiễm giương mắt to ra, hằn lên một ánh xanh bên trong, cô ta liều lĩnh đập mạnh bàn tay của Kỳ Thiệu Xuyên, dùng sức cố gắng bẻ ngón tay đó ra, không ngừng quằn quại.
Lông mày Kỳ Thiệu Xuyên nheo lại, “HUỴCH.........” một tiếng động thất lớn.
Thân thể An Nhiễm như chiếc diều bay đứt dây, ngã sõng soài trên mặt đất, trên trán không cẩn thận đập vào tường, bị trầy rơm rớm máu.
Kỳ Thiệu Xuyên lạnh lùng nhìn, không có một chút thần tình trên mặt, dịch chuyển ánh mắt từ trên người Hổ Tình ra chỗ khác.
Kỳ Thiệu Xuyên thật sự không muốn nhìn thấy người đàn bà này nữa. “ Còn không mau cút đi.”
Lời nói cay gắt, như băng trong mùa đông.
An Nhiễm một tay ôm trán, một tay ôm cổ. Dáng vẻ bây giờ của cô, trông thật sự khốn đốn.
Đứng im chờ Kỳ Thiệu Xuyên mấy giây, An Nhiễm mới đi tập tễnh ra khỏi bệnh viện.
Hành lang bỗng nhiên trầm lặng, chỉ có một hình bóng hiu quạnh đang ngồi chở ở đó.
Kỳ Thiệu Xuyên rất thất thỏm, hổ thẹn, lo lắng, xen lẫn một sợ hãi không tên đang chen lấn trong lòng, anh cảm thấy ai đó đang bóp con tim mình.
Ngồi chờ hơn ba tiếng đồng hồ, cuối cùng phòng cấp cứu đã có người bước ra ngoài.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Kỳ Thiệu Xuyên gần như chạy xô tới, một tay túm lấy vạt áo của bác sỹ.
“ Bác sỹ, cô ấy sao rồi?” giọng nói của Kỳ Thiệu Xuyên mang theo một chút run rẩy và hốt hoảng.
“Bệnh nhân đã thoát khỏi nguy hiểm rồi, chỉ tiếc là đứa bé... ....”
Lời còn lại bác sỹ không tiếp tục nói hết, nhưng Kỳ Thiệu Xuyên cũng đã phỏng đoán được, từ trên độ cao như thế mà nhảy xuống, làm sao giữ lại được đứa bé.
Nhưng dù sao tính mạng tiểu Tình cũng giữ được, ít nhất còn có chút an ủi này, khóe miệng Kỳ Thiệu Xuyên mới hằn lên một chút nụ cười.
“Thế tôi có thể đi vào thăm cô ấy không?” Kỳ Thiệu Xuyên thả lỏng, buông tay trên áo của bác sỹ ra,cần thận hỏi sang bác sỹ.
“ Bây giờ bệnh nhân chưa tỉnh, tốt nhất đừng làm ảnh hưởng đến cô ấy.” Trên mặt bác sỹ thoáng qua một chút không tự nhiên, nếu nhìn kỹ lại, chắc sẽ phát hiện có chút run rẩy.
Hổ Tình từ phòng cấp cứu chuyển đến phòng điều dưỡng cao cấp, Kỳ Thiệu Xuyên đứng xa nhìn vào, mặt cô vẫn trắng bệch, tiều tụy.
Nhìn không giống một người đang sống, như đã chết.
Trái tim Kỳ Thiệu Xuyên nhói đau vô cớ, lấy tiểu Tình hai năm rồi, nhưng anh ta đã làm gì với cô đây?
Kỳ Thiệu Xuyên vẫn mơ hồ nhớ được, tiểu Tình trước đây là một cô gái đáng yêu, tràn ngập thanh xuân, nhưng chính tay anh ta đã ép cô ta trở thành bộ dạng bây giờ...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK