• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

2834
Khi Kỳ Thiệu Xuyên gặp lại An Nhiễm, thật sự không dám tin là người đàn bà trước mặt này là cô gái xinh đẹp ngày xưa. Giờ đây, cô gầy đến nỗi chỉ còn có da bọc xương, nhìn kỹ nữa có thể nhìn thấy từng khớp xương, rất đáng sợ, như một cái cây khô héo.
Xung quanh mắt in đậm hai quầng thâm, ngày nào cũng bị nhốt ở đây, vừa lạnh vừa đói,người cũng bị đau, làm sao An Nhiễm ngủ được.
“Kỳ Thiệu Xuyên, anh có giỏi thì giết tôi luôn đi.” An Nhiễm như muốn giật tung xích sắt để xông thẳng vào người Kỳ Thiệu Xuyên.
Nhưng xích sắt trói rất chặt, cô không thể nào tiếp gần được.
An Nhiễm thật sự sợ rồi, ngày nào cũng bị nhốt ở nơi tối tăm mù mịt thế này, ăn không no ngủ không yên, còn phải cảnh giác từng giây từng phút xem Kỳ Thiệu Xuyên có bỗng dưng xuất hiện để giết cô không?
Cuộc sống lo sợ thế này, cô thật sự chịu đủ rồi, bây giờ cô chỉ muốn Kỳ Thiệu Xuyên dứt khoát kết thúc cuộc đời cô, để được giải thoát.
“Muốn chết?” khóe môi Kỳ Thiệu Xuyên loé lên một nét cười gian tà, nụ cười ấy đẹp đến ma mị nhưng trong mắt An Nhiễm đó là nụ cười đến từ địa ngục.
An Nhiễm không ngừng gật gù, cầu xin Kỳ Thiệu Xuyên giết luôn cô. Trước khi bị nhốt ở đây, An Nhiễm còn nghĩ có thể chạy thoát đươc, vì cô vẫn muốn sống. Nhưng bây giờ, cô đã tỉnh ngộ, nếu cứ tiếp tục chịu tội sống thống khổ thế này, thả chết còn hơn.
“Sao? Không muốn chạy nữa?” Kỳ Thiệu Xuyên cười khẩy, hai tay khoanh tay trước ngực, cười nhạt nhìn An Nhiễm.
Đồng tử của An Nhiễm bỗng dưng giãn to vài phần, đôi mắt đang trũng xuống vì quá gầy giờ trở nên vô cùng đáng sợ.
Người đàn ông này biết mình có ý đồ chạy?
Kỳ Thiệu Xuyên cười khinh bỉ: “Cô cho rằng suy nghĩ ngu xuẩn của cô có thể chạy thoát được dưới mắt của tôi hả ? An Nhiễm, đừng nghĩ mọi người khác đều là đồ ngu.”
An Nhiễm cuối cùng cũng phản ứng lại, đây là Kỳ Thiệu Xuyên đang giở trò với mình như đang trêu đùa một con khỉ.
Cười khẩy một tiếng, “ Trước đây anh chẳng phải là một thằng ngốc hay sao?
Trước đây, mọi việc liên quan đến anh đều nằm trong bàn tay tôi.” An Nhiễm cười khẽ, giọng nói lạnh băng.
Hai tay Kỳ Thiệu Xuyên nắm chặt, đôi mắt hung tợn tràn lên một luồng sát khí.
Đấy là sỉ nhục lớn nhất trong đời anh, bây giờ bị An Nhiễm vạch ra, Kỳ Thiệu Xuyên liền thấy ức chế xấu hổ vô cùng.
Bỗng nhiên, Kỳ Thiệu Xuyên cười khẩy một tiếng: “ An Nhiễm, cô tưởng là cô nói ra những lời này thì có thể khiến tôi giết cô luôn hay sao?” Kỳ Thiệu Xuyên như hiểu hết được những suy nghĩ của An Nhiễm.
Đôi mắt An Nhiễm chớp qua một tia hoảng hốt, Kỳ Thiệu Xuyên nói đúng , cô muốn cố tình chọc tức anh ta, để người đàn ông này giết mình luôn.
“Nhưng tôi bây giờ lại phát hiện, giày vò tra tấn một người thú vị hơn là giết người đó, cô nghĩ sao?” Kỳ Thiệu Xuyên cười nhạt, trong lòng An Nhiễm thoáng lên một tia sợ hãi, tên ác ma này muốn làm gì mình nữa đây.
Những ngày không đủ nước, không đủ ăn thật sự khiến An Nhiễm sợ hãi, An Nhiễm không dám tưởng tượng cuộc sống tiếp theo sẽ là như nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK