• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

2839
Nhìn dáng vẻ đang bận rộn chọn đồ ăn của Hổ Tình, Đoan Mộc Thụy dở khóc dở cười.
Mấy lần định mở miệng, nhưng khi lời đến cuống họng, Đoan Mộc thụy lại không có dũng khí nói ra, anh không sợ Hổ Tình từ chối, uh, nếu chỉ từ chối thôi thì anh vẫn có thể tiếp tục theo đuổi, nhưng sợ nhất là Hổ Tình sẽ bắt đầu né tránh xa lạ với mình, như vậy, sự cố gắng của một năm nay sẽ thành mây khói. Một lúc sau, Hổ Tình mới gọi xong món, ngửa đầu lên nhìn Đoan Mộc Thụy: “ Xin lỗi anh, em đói rồi.” Hổ Tình bình tĩnh mở miệng giải thích.
Đoan Mộc Thụy vẫy tay, giọng nói có chút cảm giác yếu đuối, “ Anh không sao.”
“Đúng rồi, hình như anh bảo có việc muốn nói với em.” Hổ Tình tự dưng nhớ lại Đoan Mộc Thụy vừa gọi cô hình như có việc gì.
“ Bây giờ thì hết rồi, lúc đó chỉ là bảo em đưa cho anh cái cốc ở trước mặt em thôi.” Khóe môi Đoan Mộc Thụy cố gắng nặn ra một chút nét cười, có chút miễn cưỡng.
Anh bây giờ thật sự đã mất dũng khí tỏ tình với Hổ Tình rồi, Đoan Mộc Thụy sợ làm Hổ Tình e ngại.
Hổ Tình gật đầu, đưa cái cốc cho Đoan Mộc Thụy, không bận tâm đến chuyện này nữa.
Đoan Mộc Thụy nhìn bộ dạng của Hổ Tình thế này, cảm giác thất bại không ngừng tăng thêm, đây là lần đầu tiên anh có cảm giác như vậy.
Sờ lên mặt mình, chẳng lẽ dạo này mình xuống mã quá rồi sao? Đoan mộc Thụy tự hỏi mình.
Ăn cơm xong, Đoan Mộc Thụy lại đưa Hổ Tình về chung cư, trên đường, Đoan Mộc thụy vẫn lăn tăn suy nghĩ trong lòng, cuối cùng vẫn cảm thấy cần phải tỏ tình với Hổ Tình luôn mới được, anh là một người đàn ông, việc trên thương trường anh còn không sợ, huống hồ là một lời tỏ tình.
Trong lòng Đoan Mộc Thụy không ngừng khích lệ bản thân, rồi lấy một bó hoa hồng rực rỡ ở cốp xe ra.
Đây là anh đã đặt ở cửa hàng hoa buổi trưa, kế hoạch ban đầu là sẽ tặng bó hồng này trong lúc ăn ở nhà hàng.
“Tiểu Tình, kỳ thực thì, từ lần đầu tiên gặp, anh đã thích em rồi, em có thể cho anh một cơ hội được không?” Đoan Mộc Thụy đưa bó hoa đến trước mắt Hổ Tình.
Giọng nói mang theo một chút hồi hộp và gượng ngùng, hai má hơi bừng đỏ.
Hổ Tình không hề nghĩ tới, Đoan Mộc Thụy lại tỏ tình với mình, ngẩn người ba giây sau, Hổ Tình nhanh chân chạy thẳng vào nhà, để lại Đoan Mộc Thụy ngẩn ngơ đứng một mình.
Rốt cuộc tiểu Tình có đồng ý không vậy?
Đoan Mộc Thụy tự hỏi, nhưng không thể tìm được câu trả lời, thở nhẹ một tiếng, Đoan Mộc Thụy đứng ở dưới nhà Hổ Tình rất lâu, cho đến khi Hổ Tình tắt đèn trong phòng rồi anh mới đi về.
Sự thật thì Hổ Tình vẫn chưa ngủ, vì Đoan Mộc Thụy thật sự đã gây chấn động không nhỏ cho cô, cô quả thực không dám tin.
Nhìn thấy xe của Đoan Mộc thụy ra đi rồi Hổ Tình mời bật lại đèn.
Đoan Mộc Thụy đã đưa cô về nhà không chỉ một lần này rồi, nhưng Hổ Tình chưa bao giờ mời anh ta vào nhà ngồi chơi.
Bởi vì trong phòng khách tràn ngập ảnh cưới của cô và Kỳ Thiệu Xuyên, trước đó, Hổ Tình chỉ mang duy nhất một tấm, về sau, cô lại in thêm mấy chục tấm nữa, thậm chí làm luôn cả khung ảnh.
Trước khi cô quên được Kỳ Thiệu Xuyên, cô sẽ không bắt đầu một cuộc tình mới đâu.
Đôi mắt Hổ Tình như có ánh hào quang lấp lánh, đồng tử tựa hai viên ngọc trai đen huyền bí, sâu trong đó có chút trầm tư.
Chắc cô chỉ có thể nói lời xin lỗi với Đoan Mộc Thụy rồi.
Hổ Tình nhìn vào Kỳ Thiệu Xuyên trong ảnh rất lâu, cuối cùng mới rời ánh mắt, đi vào phòng tắm rồi bước chân lên giường
Không lâu sau, Đoan Mộc Thụy đã gửi một tin nhắn đến, “ Tiểu Tình, em đồng ý không?”
Trong lòng Đoan Mộc Thụy vô cùng hồi hộp, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, rất sợ Hổ Tình từ chối mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK