“Tiểu Tình, tỉnh lại đi... ...” Hổ Tình từ từ mở mắt, hình ảnh trần nhà trắng toát đập thẳng vào trong mắt, bên tai như văng vẳng âm thanh quen thuộc.
Cuối cùng mọi thứ xung quanh đã hiện rõ, Hổ Tình nhìn thấy gương mặt của Ôn Lan, trên mặt cô ấy lộ rõ vẻ sốt ruột, đang vỗ nhẹ mặt của Hổ Tình.
Cuối cùng cũng thấy Hổ Tình mở mắt ra, Ôn Lan mới tỏ vẻ vui mừng.
“Ôn Lan, tớ... ” Hổ Tình nhìn lại xung quanh, hiển nhiên đây là nhà của Ôn Lan.
Sao mình mở mắt ra cái là đến đây rồi, trong trí nhớ của cô nhớ rằng lúc ngất xìu vẫn đang trên đường phố.
Hổ Tình nhíu mày, trông có vẻ băn khoăn, nhưng dù sao bây giờ cô đã ở nhà Ôn Lan rồi, quá trình đến đây như nào đã không còn quan trọng.
Ôn Lan đưa cho Hổ Tình một ly nước ấm, đi một chặng đường lâu như thế này, Hổ Tình sớm đã khát nước vô cùng, nước chảy quả cuống họng, cô mới cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, ít nhất cô đã lấy lại được sức lực để nói chuyện.
Băng gạc trên người có vẻ đã được thay, Hổ Tình cảm thấy dễ chịu hơn nhiều so với khi nó bị mồ hôi ngập ướt, nhưng trong lòng thoáng qua một chút nghi hoặc.
Chưa đợi Hổ Tình hỏi, Ôn Lan đã mở miệng giải thích: “Tôi thấy băng vết thương của cậu bị mồ hôi ngập ướt hết rồi, liền gọi bác sỹ thay cho cậu, cũng đã khừ trùng, đây là mấy hộp thuốc ông ấy để lại cho cậu.”
Hổ Tình gật đầu, trong lòng cũng không nghĩ ngợi thêm nữa.
“Tiểu Tình, sao cậu lại thành ra thế này?” lời nói của Ôn Lan phảng phất thương xót.
Trong ấn tượng của cô, Hổ Tình là một cô gái hoạt bát ngây thơ,ai cũng yêu mến.
Nhưng sao bây giờ lại thành dáng vẻ khốn đốn tiều tụy thế này, không còn một chút sức sống trên người, trầm lặng nhợt nhạt.
“Với lại tôi cũng nghe nói cô mang bầu rồi mà, sao bây giờ... ...?” Ôn Lan nhìn vào bụng phẳng phiu của Hổ Tình, không nhịn được liền nói ra, nhưng lập tức cô phát hiện tâm trạng đau buồn của Hổ Tình, Ôn Lan đành vội câm nín.
“Ôn Lan, tớ sắp ly dị rồi.” Khi Hổ Tình nói câu này, dáng vẻ bình tĩnh, tựa như người sắp ly dị không phải là cô, mà là người khác.
Trong mắt Ôn Lan ánh lên một tia kinh ngạc, tình cảm của Hổ Tình dành cho Kỳ Thiệu Xuyên, cô cũng biết, người mà Hổ Tình yêu nhất vẫn chính là Kỳ Thiệu Xuyên.
Ôn Lan cũng biết rằng, hồi xưa khi hai người kết hôn, Hổ Tình vui mừng vô cùng, nhưng bây giờ hai từ ly dị này lại do đích thân Hổ Tình nói ra một cách dửng dưng và bình tĩnh, tuy nhiên cô vẫn nhận thấy được một chút bi ai và thất vọng trong đó.
Ôn Lan có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi tiếp, nhưng Hổ Tình không cho cô ấy cơ hội mở miệng nữa.
“Hai năm nay cuộc sống của tôi không hề tốt, người mà Kỳ Thiệu Xuyên yêu là An Nhiễm, có lẽ hồi xưa tôi không nên kết hôn với Kỳ Thiệu Xuyên.” Giọng nói Hổ Tình xen lẫn một chút thất vọng và buồn bã.
Nếu không phải tại cô hồi xưa kiên quyết muốn lấy Kỳ Thiệu Xuyên, thì hôm nay, có lẽ cô cũng không phải rơi vào tình trạng khốn khổ thế này, bố cô không phải vào tù, sản nghiệp của gia đình cũng sẽ vẫn thịnh vượng, không phải dẫn đến mức nhà tan cửa nát, xét đến cùng, mọi việc bây giờ kỳ thực là do tính cách ngoan cố của cô gây nên.
Bây giờ cô đã tỉnh ngộ, cuối cùng cô cũng quyết định từ bỏ Kỳ Thiệu Xuyên, đây là một cuộc tình không thuộc về cô ta, giờ cũng đã kết thúc.
Ôn Lan lẳng lặng nghe Hổ Tình kể, thở phào một hơi: “ Trước đây tớ đã không đồng ý cậu với Kỳ Thiệu Xuyên ở bên nhau rồi, người anh ấy yêu luôn là An Nhiễm.” Ôn Lan có chút đau lòng, dáng vẻ bây giờ của Hổ Tình, không phải là kết quả của việc ngoan cố hay sao.
Hổ Tình nghe xong liền cười khổ sở, đến tận bây giờ, người biết về bản chất của mọi vấn đề vẫn chỉ có cô và An Nhiễm mà thôi.