Ta đứng bên cạnh, những ánh mắt xung quanh khiến ta không thể cử động.
Trước đây, ở những buổi yến tiệc trong cung, ta luôn phải đối diện với rất nhiều ánh mắt không mấy thiện cảm, nhưng hôm nay, ánh mắt kính sợ, cảnh giác của dân làng lại khiến ta không biết phải làm sao.
"Giờ điện hạ đã bình phục, thích khách cũng đã bị tiêu diệt, có thể yên tâm rời đi rồi. Thôn Tạ Nguyên chúng tôi, đất chật người đông, những ngày qua đã làm phiền điện hạ và Thái tử phi rồi." Tộc trưởng vội vàng hạ lệnh đuổi khách.
"Nơi này phong cảnh hữu tình, mọi người đều đối xử rất tốt với điện hạ và thiếp, không hề có chuyện phiền hà gì cả." Ta không nhịn được lên tiếng.
"Mong điện hạ và Thái tử phi sau này chớ nhắc đến thôn Tạ Nguyên với người ngoài, cũng mong điện hạ dặn dò thuộc hạ giữ kín chuyện này. Chúng tôi quen sống yên bình, e rằng không giỏi giao thiệp với người ngoài." Tộc trưởng nói thêm.
"Tộc trưởng yên tâm, ta sẽ không để ai quấy rầy sự yên bình của thôn Tạ Nguyên. Chúng ta sẽ thu dọn đồ đạc rời đi ngay, những ngày qua đã làm phiền mọi người rồi." Thẩm Thác vẫn dùng chữ "ta", không biết là nhất thời quên sửa, hay là thật sự cảm thấy áy náy.
Ta nghĩ khả năng lớn là trường hợp trước.
Ta không nói chuyện với Thẩm Thác, mãi cho đến khi lên đường.
Lúc bị truy sát, kỳ thực việc tuần tra cũng đã gần xong, thêm vào đó ta và Thẩm Thác đã ở thôn Tạ Nguyên hai tháng, đã vượt quá ngày dự kiến trở về kinh thành, Thẩm Thác ra lệnh trực tiếp hồi kinh.
Vì giờ Thẩm Thác đã khôi phục thân phận, chúng ta trực tiếp nghỉ lại tại các châu phủ trên đường đi.
Ta vẫn im lặng, cho đến đêm trước khi đi ngủ.
"Ta sang phòng bên cạnh ngủ."
Vừa bước được hai bước, đã bị Thẩm Thác kéo lại.
"Ở thôn Tạ Nguyên có thể chen chúc trên một chiếc giường, tại sao giờ lại phải ngủ riêng?"
"Điện hạ, lúc đó khác bây giờ." Ta đưa tay gỡ các ngón tay của Thẩm Thác ra.
Cổ tay bị hắn nắm chặt, người bị hắn ép sát vào tường, hơi ấm phả vào mặt, như đang vuốt ve hàng mi.
"Ở đó chúng ta là vợ chồng, ở đây cũng vậy, tại sao không thể?" Thẩm Thác không ngừng hỏi, giống như một đứa trẻ bướng bỉnh.
"Điện hạ biết rõ trong lòng." Ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, "Ám vệ đã ở gần đó từ sớm, tại sao không chặn truy binh trước khi chúng vào làng? Điện hạ rõ ràng đã liên lạc được với ám vệ rồi, nhưng lại chưa từng nói với ta. Chẳng lẽ nếu truy binh không đến, điện hạ muốn ở lại thôn Tạ Nguyên thêm một ngày sao?"
Dân làng thôn Tạ Nguyên không làm gì sai, nhưng lại phải lo lắng, sợ hãi vì sự xuất hiện đột ngột của ta và Thẩm Thác.
Ta không biết lý do Thẩm Thác làm vậy là gì, nhưng ta biết, người trước mặt này, người suốt ngày nói ta giả tạo, độc ác, có lẽ mới là kẻ m.á.u lạnh thực sự.
"Phải." Thẩm Thác trả lời rất thẳng thắn.
"Tại sao?"
Thẩm Thác cúi đầu, chạm mũi vào mũi ta, ánh mắt sâu thẳm lạ thường: "Bởi vì, chỉ có ở đó nàng mới không từ chối ta."
"Thẩm Thác..." Ta còn định nói gì đó, nhưng đã bị Thẩm Thác bịt miệng bằng một nụ hôn.
Ta vụng về đáp trả nụ hôn của Thẩm Thác, suýt chút nữa đã trúng bẫy của hắn.
Người có thể sống sót trở về Trường An từ biên ải trong hoàn cảnh mẫu thân thất sủng, một bước lên ngôi Thái tử, tâm tư sao có thể đơn giản, cái gọi là xả thân cứu người chỉ là một màn khổ nhục kế cần thiết trong ván cờ mà thôi.
Ngày đó bị truy sát, ám vệ chắc chắn ở gần đó, dù ta không đến được thôn Tạ Nguyên thì ám vệ cũng bám theo phía sau, Thẩm Thác sẽ không chết.
Còn lý do tại sao lại ở lại thôn Tạ Nguyên lâu như vậy, ta đoán Thẩm Thác cố tình kéo dài thời gian.
Thái tử tuần tra phía Nam mất tích, chắc chắn Thẩm Lăng đã có động thái, theo suy đoán của ta về phụ thân, chắc hẳn ông ấy đã ngả về phía Thẩm Lăng rồi.
Thẩm Thác đang đợi, đợi ta hoàn toàn trở thành con cờ bị Chung phủ vứt bỏ, như vậy hắn sẽ triệt để nhổ bỏ tai mắt của Chung phủ cài trong Đông cung, thậm chí còn có thể lợi dụng ta.
Vì đại nghiệp, tính mạng của dân làng thôn Tạ Nguyên cỏn con có đáng là gì?
Vậy mà ta còn ngây thơ lo lắng cho sự an nguy của thôn Tạ Nguyên, thậm chí còn muốn chất vấn hắn.
Chốn thâm cung nội điện, điều cấm kỵ nhất là để lộ tâm tư.
Vậy mà từ bao giờ, ta lại coi Thẩm Thác là người có thể trút bầu tâm sự?
"Điện hạ, chàng và thiếp không cùng chung một thuyền." Ta đưa tay chống lên n.g.ự.c Thẩm Thác, chấm dứt nụ hôn này.
"Trong những ngày chúng ta mất tích, Thẩm Lăng liên tục sai người dâng tấu xin lập trữ quân mới, nàng đoán xem trong đó có phụ thân nàng không?"
Lời nói của Thẩm Thác đã hoàn toàn chứng thực suy đoán của ta, bàn tay đặt trên n.g.ự.c Thẩm Thác đang cảm nhận từng nhịp đập trong đó.
"A Lạc, giờ nàng còn cho rằng nàng và Chung phủ cùng chung một thuyền sao?" Thẩm Thác nắm lấy tay ta, tay kia cài thứ gì đó lên tóc ta.
"Lúc đi nàng không mang theo." Ánh mắt Thẩm Thác thoáng chút buồn bã.