• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nội y ướt đẫm mồ hôi lưng, trong tay áo, móng tay găm sâu vào lòng bàn tay, cố gắng chuyển dời đau đớn để duy trì tỉnh táo.

 

"Sao? Cảm thấy ta nói không đúng?" Dung phi không buông tha.

 

"Mẫu phi."

 

Dung phi nghe thấy tiếng liền đứng dậy: "Thái tử."

 

Liếc mắt thấy bóng người đến gần, ngay sau đó ta được Thẩm Thác đỡ dậy, hai đầu gối đã tê cứng đến mức không ra hình dạng, phải dựa vào hắn đỡ mới miễn cưỡng đứng vững.

 

"A Viên mấy hôm trước vì cô bị thương, thân thể yếu ớt, không thể quỳ lâu."

 

Thẩm Thác vừa mở miệng sắc mặt Dung phi liền thay đổi: "Thái tử đây là trách ta làm Thái tử phi mệt mỏi sao?"

 

"Cô không có ý đó, là cô sơ suất, không kịp nói với mẫu phi." Thẩm Thác sẽ không cãi lời Dung phi, nhận hết lỗi về mình.

 

Sắc mặt Dung phi hơi dịu lại: "Nếu Thái tử phi thân thể không khoẻ, vậy thì về sớm đi."

 

Vừa dứt lời, ta đã bị Thẩm Thác bế lên.

 

Ta bất ngờ ôm lấy cổ hắn, liếc mắt thấy sắc mặt Dung phi tái nhợt.

 

"Chàng thật biết cách gây thù chuốc oán cho ta." Ta oán trách.

 

"Nếu không thì nàng tự mình đi về Đông cung sao?" Thẩm Thác nhìn xuống, thần sắc như thường.

 

"Chàng làm vậy sẽ khiến người trong cung bàn tán đấy, đoán chừng ngày mai chàng thượng triều ta lại phải quỳ tiếp."

 

"Chuyện hôm nay, sẽ không có lần sau. Trong cung nhiều người bàn tán, lần sau mẫu phi sẽ không bắt nàng quỳ nữa. Bà ta thất sủng, trong cung luôn khiêm tốn, không thích bị người ta nói này nói nọ." Thẩm Thác giải thích, nhưng ánh mắt ta đã sớm nhìn sang chỗ khác.

Là Tạ Phong và Ngũ công chúa Thẩm Khanh.

 

Thẩm Khanh hẳn là đến chờ Tạ Phong tan triều, bọn họ sóng vai đi cùng nhau, tắm mình trong ánh ban mai, đẹp như tranh vẽ.

 

Ta nhìn đến ngẩn người, những lời Thẩm Thác nói một câu cũng không nghe lọt tai.

 

Cơ thể đột nhiên lơ lửng, lại vững vàng rơi vào vòng tay.

 

Ta sợ hãi ôm chặt Thẩm Thác: "Chàng..."

 

Thẩm Thác bình tĩnh nhìn về phía trước: "Gần đây nàng gầy đi, ôm không thoải mái."

 

 

 

"Ngày nào cũng uống cháo trắng, người ta gầy trơ xương rồi."

 

"Tự co là thông minh chịu thiệt, tự mình chuốc lấy." Thẩm Thác nhận xét sắc bén.

 

"Nhưng điện hạ chẳng phải cũng được lợi sao?" Đông cung liên tiếp xảy ra chuyện, lại không tra được kẻ đứng sau, khiến người ta không khỏi hoài nghi có phải do Cửu hoàng tử Thẩm Lăng đối địch gây ra hay không.

 

Thẩm Lăng là con trai của Hoàng hậu, năng lực không thua kém Thẩm Thác.

 

Đương nhiên, Hoàng thượng cũng nghĩ như vậy.

 

Cuối cùng trình lên Hoàng thượng là lời khai đã được Thẩm Thác sửa đổi, khiến gần đây Hoàng hậu nhất tộc liên tục bị đả kích.

 

Vì trước đó Hạ Thái phó từng nghi ngờ người phóng hoả là ta, lần này ta bị thương, chẳng qua là để phụ thân lấy gậy ông đập lưng ông, trước mặt Hoàng thượng cũng hoài nghi Hạ phủ.

 

Như vậy, Hạ phủ gần đây cũng không dám ra tay với ta nữa.

 

Nếu tính toán kỹ lưỡng, chỉ e Thẩm Thác được lợi nhiều hơn.

 

"Trước mặt nàng, giữa người với người chỉ còn lại hai chữ tính toán." Thẩm Thác nhìn về phía Tạ Phong và Thẩm Khanh ở xa, "May mà nàng không gả cho Tạ Phong, nếu không, thanh danh trăm năm của Tạ thị nhất tộc đều bị nàng huỷ hoại."

 

"Đúng vậy, cho nên thiếp mới đến huỷ hoại điện hạ, hy vọng mạng của điện hạ đủ cứng." Ta mím môi cười giả tạo với Thẩm Thác.

 

"Đừng quên, năm đó là ai suýt nữa phế cả hai chân cũng muốn cứu cô?" Thẩm Thác cũng không tức giận, hứng thú nhắc lại chuyện năm xưa.

 

"Đừng tự mình đa tình, ta chỉ sợ chàng liên lụy đến ta. Còn nữa, nếu sớm biết chàng đã có sắp xếp, ta mới không đi quỳ..."

 

Năm đó Thẩm Thác bị nghi ngờ khi xuất chinh Mạc Bắc đã bí mật chế tạo binh khí, âm mưu tạo phản.

 

Thân là Thiên tử, ghét nhất là chuyện tạo phản.

 

Hoàng thượng nổi trận lôi đình, Thẩm Thác lập tức bị giam vào thiên lao.

 

Lúc đó các đại thần vội tìm cách thoát khỏi mối quan hệ với Đông cung, sợ bị liên lụy.

 

Ta không cam lòng trở thành quân cờ bị Chung phủ vứt bỏ, càng không cam lòng từ Thái tử phi biến thành vong hồn dưới lưỡi đao.

 

Năm đó Thái hậu bị người ta hãm hại, quỳ trong tuyết một đêm, c.h.ế.t oan ức.

 

Vì bảo vệ mạng sống của Thẩm Thác, ta chỉ có thể liều mạng đánh cược một phen trên con đường Hoàng thượng nhất định phải đi qua.

 

Tuyết ngập đến đầu gối, lạnh thấu xương.

 

Bích Thanh nói, ta suýt nữa đã biến thành tượng băng.

 

Từ sau lần đó, đầu gối liền bị bệnh, không thể quỳ lâu, trời hơi lạnh là đau nhức không chịu nổi.

 

Cũng từ sau lần đó, Thẩm Thác không bao giờ để ta quỳ lâu ở chỗ Dung phi nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK