"Mấy ngày nay ta không rảnh, nàng cũng không đến, dùng bữa ngủ nghỉ cũng không đợi ta, ta đành phải canh đúng giờ đến tìm nàng." Hồi thần lại, tay ta đã bị chàng nắm lấy.
Hơi ấm từ lòng bàn tay chậm rãi truyền đến, ngẩng đầu vừa hay chạm phải ánh mắt chàng.
"Chính sự quan trọng." Ta mím môi cười, "Ở Tạ Nguyên thôn ngày đêm bên nhau lâu như vậy, điện hạ chẳng lẽ không thấy chán sao?"
"Vậy là nàng chán ta rồi?" Thẩm Thác tiến lại gần, đôi môi lạnh lẽo lướt qua vành tai ta.
"Điện hạ bớt tự luyến đi." Ta đẩy chàng ra.
Thẩm Thác lại cười: "Còn dám cãi lời, xem ra là không có chuyện gì."
"Ta có thể có chuyện gì chứ? Điện hạ vẫn nên lo lắng cho mình trước đi, chắc Thẩm Lăng đang tính toán xem khi nào sẽ ám sát chàng đó." Mắt hơi cay cay, rõ ràng trước mặt là Thẩm Thác giả dối vô tình mà ta vẫn luôn chán ghét, rõ ràng ta biết chàng đang lợi dụng ta, rõ ràng chàng chỉ là công cụ để ta trả thù...
Rõ ràng lúc nãy chỉ là một câu quan tâm bâng quơ...
Nhưng ta lại thấy buồn.
"Nàng yên tâm, mạng ta cứng lắm."
"Lúc nãy... cha ta vào cung tìm ta." Ta do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn lên tiếng.
"Ta biết." Thẩm Thác đáp.
"Vậy sao điện hạ không hỏi?"
"Nếu nàng muốn nói cho ta biết, tự nhiên nàng sẽ nói. Nếu không muốn nói, ta ép nàng, nàng cũng sẽ không nói thật."
"Ông ấy muốn ta chú ý đến những hành động gần đây của chàng, ví dụ như... chàng mỗi ngày xem công văn gì, dâng tấu chương gì đó."
"Ồ—" Thẩm Thác đáp lại một tiếng đầy ẩn ý, vừa dứt lời ta đã bị bế lên.
"Chàng làm gì vậy?"
"Không phải muốn xem tấu chương của ta sao?"
Năm ngón tay ta vò nát vạt áo trước n.g.ự.c chàng, nhìn lên là gương mặt góc cạnh của chàng.
Thẩm Thác trước mặt người ngoài rất ít khi cười, ngũ quan sắc nét, ánh mắt sắc bén, không giận mà uy.
Nhưng Thẩm Thác lúc này lại cong môi cười, vành tai đỏ ửng lan xuống, giống như thiếu niên mới biết yêu đương ngây thơ.
Ta bị chàng đè lên bàn, trước mắt là nụ cười của chàng.
"Công văn của điện hạ đều viết lên mặt sao?"
"Có thể xem được công văn hay không, tiếp theo phải xem bản lĩnh của nàng rồi." Thẩm Thác cười nói, nụ hôn như bông tuyết rơi xuống, nhưng lại nóng bỏng.
18.
Ngày hôm sau, trên triều không có tin tức Hoàng thượng muốn xử lý cha ta.
Khi ta đưa canh sâm đến thư phòng, khí thế quanh người Thẩm Thác lạnh đến đáng sợ.
Vị đắng quen thuộc xộc vào mũi, nhìn kỹ, trên bàn có một bát thuốc.
"Điện hạ bị bệnh sao?" Ta kìm nén nghi ngờ trong lòng, đặt canh sâm sang một bên.
Thẩm Thác ngẩng đầu lên: "Bát thuốc này chẳng phải nàng quen thuộc nhất sao?"
"Trở về từ phía Nam không quen khí hậu Trường An, hơi nhiễm phong hàn, uống chút thuốc giải cảm. Điện hạ đây là... chuẩn bị thuốc cho ta sao?" Ta cười nói, bưng bát thuốc lên.
"Điện hạ sao biết hôm nay ta chưa uống thuốc?" Thuốc vừa đưa đến miệng, đã bị Thẩm Thác hất tay làm rơi.
Nước thuốc và mảnh vỡ rơi đầy đất, chắc bát thuốc này đã để lâu rồi, b.ắ.n lên mắt cá chân, chỉ thấy lạnh buốt.
"Chung Lạc, nàng có biết mình mỗi lần nói dối đều thích làm ra vẻ nghiêm túc không?" Trong mắt Thẩm Thác tràn đầy giận dữ, "Nàng thật sự cho rằng ta ngu đến mức không biết mỗi lần nàng đều uống thuốc tránh thai sao?"
Thẩm Thác nói không sai, ta quả thực đang uống thuốc tránh thai.
Ta mừng là ở Tạ Nguyên thôn ta đã không mang thai, Chung phủ và Đông cung đối đầu đã định sẵn ta và Thẩm Thác sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Trải nghiệm vất vả trưởng thành từ hậu viện khiến ta hiểu rõ, sự sủng ái sẽ biến mất trong chớp mắt, nhà mẹ đẻ thất thế đã định sẵn nửa đời sau sẽ bị người khác điều khiển, nữ nhân cả đời phải dựa dẫm vào nam nhân, vĩnh viễn không có ngày ngóc đầu lên được.
Ta không muốn con của chúng ta giống như Thẩm Thác, phải trải qua muôn vàn nguy hiểm nơi quân doanh mới được cha nhìn thấy, càng không muốn giống như ta, chật vật giãy giụa trong vòng xoáy tranh giành quyền lực.