• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ta kéo Bích Thanh đến khu phố ăn vặt mà ta thường lui tới, đội khăn che mặt ăn từ đầu đường đến cuối đường, vừa lúc đang ăn que kẹo hồ lô cuối cùng thì phía sau đột nhiên xuất hiện một nam tử cao lớn.

 

Vai bị va mạnh một cái, que kẹo hồ lô rơi xuống đất vỡ tan tành.

 

Chưa kịp để ta ngẩng đầu lên, mùi hương nhàn nhạt đã len lỏi vào chóp mũi.

 

Trước mắt tối sầm lại, sau đó là một màn đen kịt.

 

Sau đó, ta bị một chậu nước lạnh hắt tỉnh, may mà bây giờ đang là mùa hè.

 

Người trước mặt chính là tên nam tử vừa đụng trúng ta lúc nãy, hắn gỡ bộ râu giả dùng để cải trang ra, tiến lại gần cười khẩy: "Ta còn tưởng Thái tử phi là tuyệt sắc giai nhân, không ngờ lại xấu xí đến vậy."

 

Nói xong, người bên cạnh hắn nắm lấy cằm ta, ép ta ngẩng đầu lên: "Công tử, đừng nhìn nàng ta xấu xí, bên trong cũng có chút nhan sắc đấy."

 

Ta muốn giãy giụa, nhưng hai tay bị trói chặt bằng dây thừng, không thể cử động được.

 

Mùa hè y phục mỏng manh, lại bị nước thấm ướt, khiến đám côn đồ này nhìn chằm chằm.

 

"Ưm..."

 

Ta muốn nói chuyện, nhưng miệng bị nhét một miếng giẻ rách, cọ xát đến đau cả khóe miệng.

 

Tên cầm đầu thấy vậy liền khiêu khích lấy miếng giẻ ra khỏi miệng ta: "Tiếng kêu của kỹ nữ nghe nhiều rồi, còn chưa được nghe Thái tử phi kêu như thế nào nhỉ?" Nói xong, hắn và đám người bên cạnh cùng cười phá lên.

 

Ta nhịn cơn buồn nôn dâng lên trong lòng, giả vờ vui mừng khôn xiết: "Vậy mấy vị công tử mau đến đây đi, để ta c.h.ế.t cũng được c.h.ế.t một cách sung sướng! Mấy người không biết Thái tử đó, hắn... không sạch sẽ, còn bất lực..."

 

Nói xong, ta cắn đầu lưỡi, khiến bản thân đau đến mức rơi nước mắt: "Bệnh này của ta, cũng là do hắn ban tặng..."

 

Nụ cười trên mặt đám người kia lập tức cứng đờ, có mấy người còn lùi lại mấy bước, trong đó có tên vừa mới sờ mặt ta đang ra sức lau tay, như muốn lau tróc da tay vậy.

 

"Ý cô nương là, cô nương đây..."

 

Giọng tên cầm đầu có chút run rẩy, nhưng trong mắt vẫn còn nghi ngờ.

 

"Hắn sợ bị người khác phát hiện rồi bị luận tội, cho nên chỉ có thể đến mấy kỹ viện dơ bẩn đó, lây bệnh về, ta cũng khó tránh khỏi kiếp nạn. Nếu không, mấy người nghĩ tại sao ta đường đường là Thái tử phi, không đi dự tiệc mà phải che mặt tìm vui chứ? Không phải là do hắn sao!" Nước mắt rơi lã chã, những người xung quanh đều hít sâu một hơi.

 

"Cho nên xin mấy vị công tử, để ta làm một con ma phong lưu đi!" Ta nhìn bọn họ nhìn nhau, suýt chút nữa thì bật cười.

 

Chưa kịp để đám người kia lộ ra vẻ kinh hãi, bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân, xem ra, người đến không ít.

 

"Là quan binh đến rồi!"

 

"Mau chạy đi!"

 

"Mang cô ta theo!"

 

...

 

Ta còn chưa kịp phản ứng, trước mắt lại tối sầm.

 

"Muốn sống thì ngoan ngoãn đứng dậy!" Tên cầm đầu quát.

 

Nhưng ta bị trùm đầu, không nhìn thấy gì, tay chân lại bị trói, muốn đứng dậy, khó như lên trời.

 

「Người bên trong, mau thả Thái tử phi ra!」

 

Là Tạ Phong!

 

Bọn cuồng đồ này tin rằng ta thật sự nhiễm bệnh nên không dám đến gần, ta dứt khoát lớn tiếng hô: "Tạ Phong, ta ở đây!"

 

"Con mẹ nó câm miệng!"

 

Mắng chửi chưa dứt, chỉ nghe thấy "vút" một tiếng, điểm điểm ấm nóng b.ắ.n tung tóe bên chân.

 

Tiếng c.h.é.m g.i.ế.c lấp đầy bên tai, ta chìm trong bóng tối, lòng hoang mang bất an, sợ rằng bất kỳ tiếng kêu đau đớn nào trong đó đều là của Tạ Phong.

 

Rất nhanh, mọi thứ trở lại yên tĩnh.

 

Ta có thể nghe rõ hắn đang đi về phía ta, mỗi một bước chân, tim ta cũng theo đó nhảy lên mãnh liệt.

 

"Tạ Phong, là chàng sao?"

 

Đáp lại ta là sự im lặng, tiếp đó khăn trùm đầu bị giật ra, sau ánh sáng chói mắt là khuôn mặt đáng ghét của Thẩm Thác.

 

"Làm nàng thất vọng rồi."

 

 

 

Ánh mắt Thẩm Thác rơi trên sợi dây thừng trói tay chân ta, khóe miệng hiện lên nụ cười đầy thâm ý.

 

"Hay là cô để Tạ Phong vào cởi trói cho nàng?"

 

"Bớt nói nhảm, mau cởi ra!"

 

Lời vừa dứt, tên giặc bên cạnh còn thoi thóp liền vùng vẫy đứng dậy, ánh sáng từ mũi đao loé lên trước mắt.

 

Ta nhanh hơn Thẩm Thác rút kiếm, lưng hứng trọn lưỡi dao.

 

Thẩm Thác trừng mắt, c.h.é.m đứt tay cầm d.a.o của hắn, sau đó một kiếm lấy mạng.

 

Vì ta chủ động lao tới, nên đao đ.â.m rất sâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK