• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cự Tàn Tôn nhìn cô, sau đó anh nhắm mắt lại, anh không hứng thú đi trả lời những câu hỏi đó, thật vô nghĩa và tốn hơi, Hữu Túc bĩu môi, đúng lả chảnh, từ sau lần anh nấu cháo cho cô thì cô đã liệt anh vào danh sách những người còn có chút lòng tốt. Dù sao thì cũng kệ, anh thích càn quấy thì cho anh càn quấy, nổi loạn một mình cô cũng chẳng thích, he he he. Lại là tiến mục thoát y, nhưng lần này là anh cởi sạch cô trong vòng một nốt nhạc, anh cũng chẳng tắt đèn, Hữu Túc kéo chăn che người lại và nói :

-Anh đừng có cởi đồ của tôi nữa, tôi là con gái đó nha.

Cự Tàn Tôn giật phần chăn trước ngực cô ra, anh nhìn ngực cô rồi nói :

-Có chút giống con gái.

Hữu Túc biết rõ là anh biến thái nhưng là cô không tìm ra lí do để xua đuổi và ghét anh, nhìn anh tự nhiên cởi đồ của anh và của cô mà cô vẫn không hề tức giận, chỉ là có chút lúng túng. Anh đưa tay hất phần tóc mái của cô ra sau rồi nói :

-Trán dễ thương đấy, Phàm Hữu Túc.

Anh gọi tên cô rất tự nhiên, thì ra anh cũng biết nói đùa, nhưng tay anh thì không đùa chút nào, nó đang chạm vào ngực cô, lại xoa nắn rất mạnh bạo, cô khẽ nhíu mày, Cự Tàn Tôn hơi giảm lực tay rồi nói :

-Đau thì nói, đừng trừng mắt nhìn tôi.

Hữu Túc định lên tiếng thì cảm giác được tay anh đang bắt đầu đụng chạm cô ở phía dưới, Hữu Túc theo quán tính định kẹp chân thì bị anh nhanh tay hơn, anh chen người vào giữa 2 chân của cô à nói :

-Đừng kháng cự, tôi không thích.

-Điên à, anh đang định làm thật đấy à. – Hữu Túc nhìn anh chăm chăm.

Cự Tàn Tôn vuốt ve từ cổ rồi xuống tận eo cô và nói :

-Làm một chút, dần dần sẽ quen.

Hữu Túc nghiến răng nhìn anh, đâu phải cứ muốn gì là muốn được :

-Buông tôi ra.

Cự Tàn Tôn không quan tâm lời cô nói, anh cứ như thế kích thích hết mọi giác quan trên người cô, Hữu Túc nhìn anh, cô biết chắc là khi cô và anh làm chuyện này thì sau đó anh nhất định sẽ biến mất, cô thật muốn tìm hiểu xem anh là con người như thế nào, tại sao xung quanh anh lúc nào cũng là mùi máu mùi của chết chóc vây lấy anh. Cự Tàn Tôn nhìn cô im lặng, anh bất ngờ hôn xuống môi cô, rất nhanh bắt cô há miệng để anh đoạt lấy tất cả, Hữu Túc muốn ngạt thở, sau đó cô cảm thấy trước mắt rất mờ, cô chẳng thể nào mở mắt được, cả người cũng hết sức lực, Cự Tàn Tôn cũng chẳng thể hiểu tại sao anh lại muốn hôn cô ? Anh hôn cô rất lâu, đến khi anh vừa rời khỏi môi Hữu Túc thì cô cũng thở rất khó khăn, rất chân thật, cô là người đầu tiên anh hôn sau 78 năm nay, đừng thắc mắc, anh kéo chăn ra khỏi người cô và đưa tay mở rộng 2 chân cô ra, anh rất muốn cô, ngay lúc này. Hữu Túc không thể phản kháng anh, Cự Tàn Tôn cởi đồ của anh rồi nói nhỏ vào tai cô :

-Phàm Hữu Túc.

Vừa nói xong thì anh đã tiến vào cô, rất dứt khoát, Hữu Túc cắn chặt răng, tay cô bấu chặt vào tay anh, mặt cô tái nhợt đi dần, nước mắt cứ khẽ lăn xuống về 2 bên mí mắt. Cự Tàn Tôn yên lặng, anh đưa tay vuốt mớ tóc mái ướt đẫm mồ hôi trên trán cô và thổi nhẹ lên đó :

-Hữu Túc … mở mắt ra.

Hữu Túc nghe anh nói nhưng cô không muốn cử động, Cự Tàn Tôn đưa tay bóp chặt mặt cô, bắt cô há miệng ra thở, Hữu Túc nhíu mày vừa mở mắt nhìn anh, sau đó cô nói rất nhỏ :

-Cự Tàn Tôn, tên khốn nhà anh …

Cự Tàn Tôn cười nhếch môi, anh cúi xuống hôn khẽ vào ngực cô rồi nói :

-Em thật là côn đồ.

Hữu Túc nhìn anh nằm trên người cô :

-Anh đúng là biến thái.

Cự Tàn Tôn vỗ nhẹ vào mông cô và nói :

-Nói đúng rồi, vậy giờ tôi biến thái thật cho em thấy nhé.

Nói rồi anh cũng chẳng quan tâm Hữu Túc kháng cự ra sao, anh cứ thế phát tiết trên cơ thể của cô cả đêm. Hữu Túc nghiến răng nhìn anh, nhìn vẻ mặt phẫn uất của cô thì anh càng mạnh bạo hơn, cho đến khi Hữu Túc bật tiếng rên rỉ ái muội nhất dưới người anh thì anh mới nhẹ nhàng lại một chút với cô một chút, đêm thật ngắn đối với Cự Tàn Tôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK