-Chúng ta vào trong thôi.
Cự Tàn Tôn thu lại ánh mắt của chính anh, anh cùng Lumak tiến lên trên những bậc thang gần chỗ Hữu Túc và Tư Nghiêm đang đứng, Tư Nghiêm cũng nhanh chóng kéo tay Hữu Túc đi vào bên trong, suốt buổi tiệc cô im lặng tuyệt đối, lâu lâu cô lại có cảm giác như có ánh mắt Cự Tàn Tôn đang thiếu đốt cơ thể cô từ xa. Biết vậy thì cô đã không đồng ý đến đây rồi, Tư Nghiêm lay tay cô rồi hỏi :
-Em không khỏe à ?
-Không, tôi không sao, tôi vào nhà vệ sinh một chút. – Hữu Túc đưa lại ly rượu cho Tư Nghiêm và nhấc váy lên đi thật nhanh.
Tư Nghiêm chưa kịp nói gì thì một vài thương nhân cũng vây lấy anh ta để nói chuyện, tuy hoạt động ngầm nhưng tất cả các tập đoàn lớn nhỏ trong nước và trên thế giới đều đặt nặng mối quan hệ qua lại với nhau để che mắt những lực lượng cản phá. Hữu Túc vừa rửa tay xong thì cô cũng thở hắt ra, đúng là mệt thật, cô phải về thôi, nghĩ thế nên cô cũng xoay người đi ra ngoài, nhưng lúc ngang qua một lối rẽ vào nhà kho thì phải, khá tối vì ánh sáng chiếu không tới, một cánh tay mạnh mẽ kéo Hữu Túc vào trong đó. Hữu Túc suýt giật mình, cô định giãy dụa nhưng khi giọng nói của anh vang lên thì cô lại im đi :
-Sao không ở nhà ?
Hữu Túc im lặng, không thèm trả lời anh sao, Cự Tàn Tôn đưa tay đặt trước ngực cô và hỏi :
-Tôi nói, sao em không ở nhà.
Nhận thấy bàn tay anh đang làm càn thì Hữu Túc dùng tay cô giữ chặt tay anh lại và đáp :
-Vậy tại sao anh đến cùng cô gái đó.
Anh lại im lặng, cô không trả lời được nên anh cũng không biết phải nói thế nào cho đúng bây giờ, nhưng Hữu Túc lại nói :
-Về nhà sớm đi.
-Ừ. – Cự Tàn Tôn đáp.
Cứ nghĩ Cự Tàn Tôn sẽ buông cô ra nhưng không, anh cúi đầu xuống tìm môi cô, hôn nhẹ một cái rồi nói khẽ vào tai cô :
-Em rất làm tôi phân tâm, tối nay …
Cự Tàn Tôn nói những lời mây gió vào tai cô rồi anh cũng hôn lên vành tai cô và trượt dần xuống khuôn mặt cô, đến khi chạm vào môi cô thì anh khẽ lướt lưỡi anh qua môi cô và nói :
-Tôi thật sự rất muốn em, ngay lúc này …
Hữu Túc giữ chặt vai anh, anh lại hôn cô một cách cuồng nhiệt nhất từ trước đến nay, tay anh cũng bận rộn không kém, chúng lần lần tìm vào trong trang phục của cô mà tìm kiếm. Khi anh vừa hôn xuống ngực của cô thì cô cũng ngẩng đầu thở dốc, môi cô đau quá, anh gặm nhắm môi cô thật quá đáng, Hữu Túc đẩy đầu anh ra xa người cô và nói :
-Em … em muốn về nhà … A …
Cự Tàn Tôn cắn nhẹ lên vai cô rồi chỉnh lại trang phục cho cô và nói :
-Tôi về trước, em hãy về nhanh đi.
Sau khi chỉnh lại trang phục của chính anh thì anh cũng dời bước đi ra ngoài sảnh trước, Hữu Túc ngồi sụp xuống, tên khốn nhà anh, gây hậu quả rồi chạy mất tăm. Cô đứng dậy đi ra ngoài sau khi đã khôi phục lại hơi thở bình thường, Tư Nghiêm nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô như đang sốt thì anh vội nói :
-Trông em không ổn 1 chút nào, tôi đưa em về.
Hữu Túc gật đầu rồi, Tư Nghiêm choàng tay qua vai cô rồi dìu cô bước đi ra ngoài, khi về đến cửa tiệm thì Hữu Túc vội xuống xe và cúi đầu cám ơn :
-Tôi xin lỗi, tôi … à, cám ơn anh.
-Em không sao chứ ? – Tư Nghiêm nhìn cô.
-Không sao đâu, hẹn anh khi khác vậy, tôi vào nhà … - Hữu Túc lúng túng vô cùng, vì Cự Tàn Tôn đang hiện diện ở đây.