-Cởi đồ.
-Em đã bảo là không phải nói anh già mà … - Hữu Túc giơ 2 tay bắt chéo như đang phòng vệ trước câu nói của Cự Tàn Tôn.
-Biết rồi, cởi đồ. – Vẫn một câu lệnh như cũ.
Hữu Túc lườm lườm anh rồi định quay lưng đi ra ngoài, nhưng tay chưa chạm đến cửa thì đã bị Cự Tàn Tôn ôm chầm lấy từ phía sau, anh đặt cằm lên trên đầu Hữu Túc và nói :
-Em như con thằn lằn.
-Có ý gì chứ ? – Hữu Túc quay lại ôm lấy thắt lưng anh và hỏi.
-Không có ý gì sâu xa lắm, cởi đồ nhé.
Nói chung quy thì vẫn là muốn cô cởi đồ rồi quấn lấy anh, nhưng chẳng cần Hữu Túc ra tay thì Cự Tàn Tôn đã đưa tay sờ soạng lên áo cô rồi, cũng chẳng mất quá nhiều hơi sức, Cự Tàn Tôn nằm đè lên người Hữu Túc lên trên giường, anh cũng vùi đầu xuống hôn lấy cô. Vừa cởi áo ngoài của cô thì lại có tiếng gõ cửa, Lam Bá lên tiếng từ phía ngoài cửa :
-Chúng tôi ra ngoài một chút, Cự Thiếu thận trọng.
Cự Tàn Tôn hơi dừng lại mọi hoạt động, Hữu Túc không hiểu câu nhắn của Lam Bá, cô định hỏi lại thì bất ngờ bị Cự Tàn Tôn chặn lại bằng nụ hôn, anh nhanh chóng đánh bay lí trí còn tỉnh táo của cô.
Ngày hôm sau, Hữu Túc thức dậy nhưng không thấy Cự Tàn Tôn hay Y Cược lẫn Lam Bá đâu cả, mọi thứ yên ắng hẳn đi, Tiểu Tam sủa nhặng lên khi thấy Hữu Túc còn chưa chịu rời giường đi cho nó ăn. Hữu Túc lấy điện thoại gọi cho Cự Tàn Tôn, nhưng không ai nghe máy cả ? Y Cược và Lam Bá cũng thế, mấy người này lại làm chuyện gì sau lưng cô thế nhỉ ? Hữu Túc rời giường, cô đi thẳng xuống bếp lấy thức ăn cho Tiểu Tam, xong rồi cô lại ngồi xuống 1 góc trong bếp và đưa tay nhấn số Cự Tàn Tôn gọi cho anh, nhưng không có ai đáp trả cuộc gọi của cô cả. Hữu Túc cũng không có hứng mở cửa tiệm, cô cứ ngồi im lìm trong góc, chẳng hiểu tại vì sao mà cô lại có cảm giác lúng túng và bồn chồn như thế ?
Cứ nghĩ là tối xuống thì Cự Tàn Tôn sẽ về, nhưng không có, Hữu Túc bất giác ngước đầu nhìn lên cửa sổ, trời chạng vạng gần tối rồi, vậy cô ngồi đây bao lâu rồi cơ chứ ? Đang định đứng dậy thì có giọng Vương Bảo vang lên từ phía sao lưng cô :
-Cô còn ngồi ngơ ngác vậy sao ?
Hữu Túc quay lại trố mắt nhìn cậu, làm quái nào lại vào được nhà của cô chứ ? Không lẽ cô không khóa cửa, Vương Bảo bước tới kéo tay Hữu Túc đứng dậy :
-Làm vẻ mặt thất thần vậy ?
-Tôi đói quá. – Hữu Túc bỗng lên tiếng, sáng giờ cô có ăn gì đâu chứ ?
-Đừng nói với tôi là sáng giờ cô chưa ăn gì đấy ? – Vương Bảo đẩy vai cô ra rồi hỏi.
Gật đầu, đúng là không phải người bình thường rồi, Vương Bảo đẩy cô vào phòng và nói :
-Thay đồ đi, tôi đưa cô đi ăn.
Hôm nay, Hữu Túc không một lời phàn nàn vì sự xuất hiện của cậu, Vương Bảo thầm cười trong lòng, Hữu Túc thay vội bộ đồ rồi cột vội tóc lên cao và đi ra ngoài, cô chẳng nói gì thêm cả, cứ thẳng đường đi ra ngoài xe của Vương Bảo đang dừng trước tiệm của cô. Vương Bảo mở cửa cho cô ngồi ghế phụ bên cạnh cậu, sau đó cậu cũng nhanh chân đi vào ghế lái, khởi động xe xong rồi cậu mới quay lại nhìn Hữu Túc và nói :
-Muốn ăn gì ?
-Gì cũng được … - Hữu Túc đáp trả trong khi đang gục đầu lên cửa kính xe.