• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Cực Phẩm

Trong nhà, Cố Phong vẫn đang ngồi trước laptop trò chuyện trên QQ, Hạ Lạc đầy một bụng hiếu kỳ!

Bình thường anh ấy không thường nói về em trai mình, khiến cho Hạ Lạc rất nhanh liền quên đi anh ấy còn có một em ruột, nhưng thế nào mà hôm nay trò chuyện nhiều như thế?

Vì vậy, Hạ Lạc rất có tâm cơ giả dạng cúi lưng cầm quả táo lên, mắt liếc qua màn hình.

Nhưng ngay cả một chữ cũng chưa kịp nhìn, Cố Phong liền giơ tay tắt màn hình, sau đó tự nhiên lưu loát vươn vai xoay thắt lưng, một bộ dáng vọc máy tính mệt mỏi muốn đi nghỉ ngơi!

Quá giả tạo! Thật sự quá giả tạo!

Hạ Lạc đứng ở góc độ của một ảnh đế sâu sắc phê phán kỹ xảo biểu diễn của diễn viên áo rồng Cố Phong!

Sau đó sờ sờ quả táo trong tay, rất não tàn đặt lại chỗ cũ.

… Thật sự không có thích ăn táo đâu!

Trong nội tâm hai người mỗi người một mục đích mắt to trừng mắt nhỏ!

Đều cảm thấy đối phương thật quá dối trá!

“Em cảm thấy quả táo kia nhìn đẹp mắt thật đó!” Hạ Lạc im lặng một chút, lung tung giải thích.

“Ừ, nhìn rất đẹp.” Cố phúc hắc bình tĩnh gật đầu, nửa cười nửa không nhìn Hạ Lạc.

Thời điểm này giải thích liền thua!

“A… Mệt quá, tớ muốn đi ngủ quá.” Đang lúc hai người xấu hổ, Tạ Nguyên vừa ngáp vừa lầm bầm lầu bầu nói.

Khuya ngày hôm qua mới viết xong kịch bản, lại đi học cho đến trưa, đương nhiên buổi chiều sẽ mệt rã rời.

“Trùng hợp quá, tớ cũng muốn ngủ!” Hạ Lạc ‘vèo’ một cái vọt đến bên Tạ Nguyên, đỡ cậu về phòng ngủ.

Hạ Triển đen mặt nhìn hai người rời khỏi, bực dọc lấy ra điếu thuốc cuối cùng, sau đó đem gói thuốc bóp bẹp dí rồi đi ra ngoài mua thuốc!

Mẹ nó, tâm tình vừa rồi mới tốt lên một chút!

Vừa nãy cuối cùng làm cái gì mà vừa về nhà đã buồn ngủ! Làm cái gì!?

Thật là, người trẻ tuổi bây giờ, cũng quá dễ dãi! Xã hội bây giờ, thật quá mục nát! Bây giờ ranh giới cuối cùng của đạo đức, thật quá đi xuống!

Hạ Triển lo âu đến mức tiên thiên hạ chi ưu nhi ưu [1], hoàn toàn quên đi chính mình, thật sự là vô cùng cao thượng.

[1] Tiên thiên hạ chi ưu nhi ưu, hậu thiên hạ chi lạc nhi lạc: lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau cái vui của thiên hạ.

Thời gian đảo mắt liền đến tối, mười một giờ.

Hạ Lạc đang nằm lỳ trên giường vọc laptop, tuy lên QQ nhưng lại để trạng thái ẩn. Mặc dù có rất nhiều điều muốn hỏi Cố Viêm, thế nhưng Hạ Lạc cảm thấy cái tên không bình thường kia nhất định sẽ không đàng hoàng tự nói cho mình!

Nhưng mà không lâu sau học trưởng sẽ dọn đi, đi công trường ngoại thành thực tập, nếu không thu phục sẽ không có cơ hội nữa.

Tuy rằng cấp trên của Cố Phong là cha Hạ Lạc, nhưng điều này có thể dùng cái lông gì!? Hạ Lạc không thể đi ôm bắp đùi ba mình nói “Ba ơi, ba nhanh chóng uy hiếp anh ấy nếu không cùng con ba ba ba liền trừ lương ảnh”…

Màn này quá huyền huyễn rồi…

Hạ Lạc đang xoắn xuýt muốn chết muốn sống, QQ đột nhiên kêu tích tích tích, avatar con nhím của Cố Viêm loé sáng.

Tâm tình Hạ Lạc phức tạp mở ra khung đối thoại.

Ma Vương giá lâm tất cả đều nằm úp xuống:

Chíu chíu! Lại đến thời gian dành riêng cho Ma Vương điện hạ rồi!

Bản Ma Vương có mười tám bí mật cấm kỵ muốn nói cho ngươi nghe nè~ Về Phong ca ca yêu dấu của ngươi đó!

(Mặt đỏ hồng thật khó mở miệng quá ô ô ô!) o(////▽////)o

Bệnh tâm thần thật sự là một loại sinh vật đáng sợ!

Hạ Lạc xoắn xuýt nghĩ.

Thế nhưng hắn nhạy cảm phát hiện một vấn đề!

Chuyện mình thích Cố Phong hẳn là chỉ có Hạ Triển và Tạ Nguyên biết, thế nhưng tên bệnh tâm thần này hình như biết rất rõ!

Chằn chờ một lát, Hạ Lạc gửi đi một tin nhắn: “… Làm sao cậu biết tôi thích anh ấy hay không?”

Tìm từ thật là vô cùng chặt chẽ cẩn thận!

Ma Vương giá lâm tất cả đều nằm úp xuống:

Ngươi đáng ghét quá đi~ Thật không thành thật tí nào! Chuyện ngươi thích hắn ta đã sớm biết rồi! Ta nghĩ nhất định là do ánh mắt thèm khát của ngươi bán đứng~ Cái tên kia rất thông minh đó!

Lưỡng tình tương duyệt nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân mà không thể quang minh chính đại cùng một chỗ ba ba ba thật sự là quá bi thương!

(Nhanh lên một chút nằm xuống cho người ta tuỳ tiện đùa giỡn đi~ Đừng giả bộ ngốc nghếch nữa~) ╮( ̄⊿ ̄”)╭

Lúc này trước màn hình, mặt Hạ Lạc đã đỏ bừng đến có thể chiên trứng gà!

Ánh mắt lão tử rất đói khát? Hơn nữa học trưởng biết mình thích anh ấy nhưng tỏ vẻ không biết! Quả nhiên là do học trưởng quá ngây thơ trong sáng sao!

Hơn nữa rốt cuộc là ba ba ba như thế nào mới xem là quang minh chính đại!

Hạ Lạc nghiêm túc suy tư một hồi, đối với “Mười tám bí mật cấm kỵ” Cố Viêm nói rất hứng thú!

Vì vậy, hắn cố gắng uyển chuyển viết: “Cậu muốn cho tôi biết bí mật gì?”

Ma Vương giá lâm tất cả đều nằm úp xuống:

Ngươi nói là “Mặt đỏ hồng thật khó mở miệng mười tám bí mật cấm kỵ” hả? Lần sau không nói đầy đủ Ma Vương điện hạ sẽ không hiểu đâu~ Ma Vương điện hạ sẽ cố ý không hiểu đó~

Bí mật chính là nếu như bây giờ ngươi đột nhiên chạy đến phòng ngủ của hắn sẽ có tỷ lệ rất lớn thấy hiện trường “Phong ca ca tự tay ép nước dưa leo thiên nhiên”! Nhưng mà lại gọi tên của ngươi!

(Vịn tường cuồng tiếu!) o(*≧▽≦)ツ|||

… Cái này rốt cuộc có cái gì đáng cười!?

Còn vịn tường cuồng tiếu!

Hạ Lạc yên lặng không nói ngồi trước laptop, mặt đỏ đến nỗi có thể chiên trứng đến cháy khét!

Đậu xanh rau má, khí thế của ảnh đế mất sạch rồi!!! Ở trước mặt tên bệnh tâm thần này mọi thứ đều cứng ngắc! Như thế là không khoa học!

Ma vương giá lâm đều quỳ xuống:

Hắn thích ngươi đến điên luôn! Cho nên sao ngươi không đi tỏ tình đi!? Ngày hôm qua hắn quấn quít lấy ta cả buổi chiều thống khổ nói về cái gì mà “Rõ ràng thích lại không thể cùng một chỗ”~ Làm hại Ma Vương điện hạ cũng rất thống khổ! Đừng nhìn ta như vậy, thế nhưng ta đã từng xem bộ phim “Hoàn Châu cách cách” lệ rơi sướt mướt! Tình cảm của Vĩnh Kỳ và Nhĩ Khang phải nén chịu ẩn nhẫn như thế! Ta thích!

Ây ây ây… Ngươi có biết vì sao hắn không dám ở cùng ngươi không?

Bởi vì mông hắn… Ha ha ha ha ha ha!

Không, ý ta là hắn rất quý trọng mông của hắn… Ha ha ha ha ha! Không được rồi, mỗi lần nhớ đến hai năm xui xẻo của hắn ta sẽ cuồng tiếu ba tiếng!

(Tặng ngươi nụ hôn gió trước khi chia tay! Chíu X1000! Muốn toàn bộ miệng đối miệng chuyển qua cho anh ta ~) (づ ̄ 3 ̄)づ

Hôn gió em gái ngươi!

Thân thể Hạ Lạc run lên, mặt đen lại nhanh chóng tắt laptop.

Tất cả đều quá huyền huyễn! Vì cái gì mà hai anh em ruột lại khác xa nhau đến như vậy!

Anh tuấn học trường vừa thuần khiết lại vừa xấu hổ!

Còn tên Ma Vương ngu ngốc này lại vừa tà ác vừa vô sỉ!

Học trưởng thích mình nhưng không thể nói? Hơn nữa chuyện đó cùng chuyện mông anh ấy cuối cùng có quan hệ gì…

Trong bóng tối bao trùm, Hạ Lạc ngồi xếp bằng trên giường, hấp thu năng lượng vũ trụ… Sai, là tỉnh táo suy nghĩ một hồi.

Sau đó hắn rón ra rón rén bước xuống đất mở cửa.

Loại chuyện Cố Phong thủ công ép nước dưa leo như Ma Vương điện hạ nói chắc chắn không xảy ra đâu…

Thực tế là, anh ấy đang ngủ.

Thân hình Cố Phong cao lớn, nằm trên ghế salon ba người ngồi chân tay có chút co lại, như một em bé to xác.

Ở bên cạnh ghế salon, Hạ Lạc lặng yên không một tiếng động ngồi xuống, không chớp mắt nhìn chăm chú vào gò má anh tuấn của Cố Phong, không nói một lời.

Quả thật giống như một linh hồn tràn ngập oán niệm!

Quả nhiên là do mình quá hèn nhát!

Hạ Lạc xoắn xuýt nghĩ.

Một tiểu yêu tinh đủ tư cách vào thời điểm này nhất định đã tự mình cởi sạch sau đó tiến vào trong chăn học trưởng giờ trò!

Làm sao có thể ngồi bên cạnh nhìn?

Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng đó!

Đang lúc Hạ yêu nghiệt vạn phần cơ khát vọng tưởng, Cố Phong đột nhiên phẫn nộ gầm nhẹ nói: “Đừng đụng vào tôi!”

Con mẹ nó! Trời đất chứng giám! Còn chưa có chui vào đâu!

Đêm khuya vắng người, tiếng gầm nhẹ làm Hạ Lạc sợ đến run run một cái! Chỉ là nghĩ một chút thôi mà ô ô ô sóng điện não của anh tuấn học trưởng quá nghịch thiên!

Thế mà chưa đợi Hạ Lạc phục hồi tinh thần, Cố Phong lại trở mình, cam tức nói: “Đau mông.”

Đau! Mông!

Học trưởng nói mông anh ấy đau!

… Học trưởng đại nhân ngài có thể nói cho tiểu nhân ngài đang nằm mơ cái gì không!?

Hạ Lạc trợn mắt há miệng nhìn chằm chằm Cố Phong! Não bổ lên đến cực điểm! Trong đầu nhanh chóng nghĩ ra vô số loại khả năng! Mỗi loại đều tê tâm liệt phế như nhau! Thần triển vô hạn!

“Tiểu Lạc… Tiểu Lạc…” Cố Phong nhẹ giọng gọi.

Hạ Lạc ngây ngẩn cả người.

“Hạ Lạc…” Thanh âm của Cố Phong ôn nhu nỉ non như hoà tan vào bóng đêm.

Con mẹ nó! Đây rõ ràng là thầm mến lão tử! Hơn nữa còn là loại thầm mến ruột gan đứt đoạn tê tâm liệt phế! Lão tử biểu hiện rõ ràng như thế mong anh trực tiếp đến ba ba ba được không!? Tuyệt đối sẽ không phản kháng đâu! Thật đó!

Quá thuần khiết!

Thật sự không được!

Hạ Lạc hít sâu một hơi, đem ba hồn bảy vía vừa bị kinh hãi đến rơi rớt gom lại!

Sau đó, một là không làm! Hai là tới luôn! Trực tiếp nắm vai Cố Phong điên cuồng lắc!

Hạ Lạc mặc dù là thụ, nhưng cũng là một người đàn ông đích thực! Loại thời khắc này nhất định phải mạnh mẽ!

Cố Phong mắt buồn ngủ tỉnh lại, thấy khuôn mặt Hạ Lạc gần trong gang tấc, trái tim đập mạnh một cái!

Thế nhưng làm sao Cố phúc hắc có thể biểu hiện kinh ngạc ra ngoài?

“Tiểu Lạc? Em làm sao vậy?” Cố Phong nhanh chóng điều chỉnh sang hình thức Liễu Hạ Huệ, tranh thủ thời gian nhặt cái mền rơi xuống sàn che lại nửa người dưới bởi vì lúc nãy mơ thấy Hạ Lạc, tình trạng bây giờ thập phần không đành lòng nhìn thẳng.

“Anh thầm mến em?” Hạ Lạc nhìn chằm chằm vào mắt Cố Phong, trái tim khẩn trương đập mạnh.

“Anh…” Cố Phong tỉnh táo một chút, tàn khốc lắc đầu: “Anh không có.”

“Anh thầm mến em.” Hạ Lạc nhất quyết không tha, thế nhưng thay đổi khẩu khí!

“Em gặp ác mộng à?” Cố Phong mơ mơ màng màng hoàn toàn không biết rõ tình huống, còn nghĩ rằng Hạ Lạc chưa tỉnh ngủ.

Anh mới gặp ác mộng đó! Hạ Lạc bi phẫn nghĩ.

“Anh, thầm, mến, em.”

Dù thế nào lão tử cũng nói một câu này thôi! Cho anh tự xử lý!

Cố Phong: “…”

Đừng đùa như vậy nha?

“Nghe lời, đừng nghịch nữa ha? Quay về phòng ngủ đi, ngày mai em còn phải đi học.” Tim Cố Phong đập mạnh đến muốn nổ tung, ngay cả tiếng nói cũng có chút run, nhưng vẫn giả vờ trấn tĩnh.

Cố Phong rất sợ chuyện năm đó lại tái diễn, hắn mới vừa rồi mơ thấy mình và Hạ Lạc ở chung một chỗ, bị ba mình biết lại phái ra hơn hai mươi con chó Dobermann chuyên môn cắn mông đuổi giết! Quả thật chính là một thảm kịch nhân gian!

Nếu như lặp lại chuyện ấy, Hạ Lạc sẽ bi thương chết đi… Cố Phong nắm chặt tay.

Không nỡ.

“Anh — thầm — mến — em —” Hạ Lạc kéo dài thanh âm, từng chữ từng chữ chậm rãi nói.

Hôm nay lão tử không cần cái mặt dày này nữa luôn!

Nhất định phải tóm được vào tay!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cảm tạ địa lôi của Greens ~~ Ôm lấy cọ ~~~ >///< Hạ kỳ báo trước: … Ảnh đế nảy manh tỏ tình đến cuối cùng có thành công không (Ngưng! Đã đậu xanh rau má như vậy mà còn không được nữa là do tác giả muốn bị ném vào máy xay thịt đúng không!!! = 血 = 凸)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK