[1] Manh: đáng yêu, dễ thương. Thấy để “manh” hay hơn mình để từ gốc.
“Hu hu hu, đau lòng quá, anh làm sao có thể đối xử thô lỗ với em họ nhỏ nhắn như đoá kiều hoa này thế được. À mà em có thể dọn đồ đến chỗ anh thuê ở được không?” Hạ Lạc rất có tâm cơ đem vấn đề mấu chốt giấu sau một tràng lời nói lảm nhảm.
“Được em gái mi!” Hạ Triển cực kỳ sắc bén nghe ra vấn đề mấu chốt, sống Hạ Lạc yêu quái nhiều năm như vậy, cực kỳ hiểu rõ mấy món mánh khoé này của em họ mình.
“… Em chỉ muốn dọn đến ở cùng với anh thôi mà.” Hạ Lạc uỷ khuất nói.
“Cũng được, vậy để anh nói Cố Phong dọn về phòng ngủ ở, cho em đến ở chung luôn.” Hạ Triển đốt điếu thuốc, thong thả nói.
“Anh làm sao có thể làm thế được!” Hạ Lạc cực kỳ hoảng sợ. Có cảm giác sợ hãi vì suy nghĩ bị người khác nhìn thấu.
“Em cho dù thích đến thế nào cũng không thể vội vàng như thế! Thế còn ra thể thống gì nữa?” Hạ Triển chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn)! Em trai nhà mình trước giờ tầm mắt luôn cao đến doạ người, cũng chẳng hiểu thế nào liền biến thành giống bây giờ, tuy rằng Cố Phong thật sự rất ưu tú, nhưng dù sao cũng chưa rõ tính hướng người ta, cứ hãm quá sâu như bây giờ sau này có hối hận cũng không kịp.
“Anh…” Kết thúc cuộc nói chuyện, Hạ Lạc ủ rũ cúi đầu, trong lòng một mảnh thê lương — Đã ba ngày trôi qua rồi, thế nhưng anh tuấn học trưởng lại bặt vô âm tín! Mà mình cũng không có cơ hội lại gần anh ấy, cứ thế này thì hỏng bét hết!
Kịch bản đã soạn đến lúc này rồi, nhất định cần có một bước chuyển mới!
Ví dụ như Hạ Lạc ở trên đường bằng phẳng bị té gãy chân!
Sau đó Hạ Triển mặt lạnh đệ khống (yêu thương em trai) lòng như lửa đốt mang Hạ Lạc về phòng mình thuê chăm sóc.
Nhưng mà Hạ Triển nhật lí vạn ky (nhiều việc) không có thời gian chăm sóc em trai nên giao việc này cho bạn cùng phòng anh tuấn.
Rồi sau đó nữa Hạ Lạc cùng bạn cùng phòng anh tuấn ba ba ba!
Tuy rằng khúc giữa có cảm giác thiếu thiếu cái gì đó nhưng như thế thì có quan hệ gì đâu?
Hạ Lạc ngồi bên mép giường, nhìn qua nền xi măng phía dưới nghiêm túc xoa xoa cằm.
Nếu như không phải phì tử (tên mập) lão tam đột nhiên chạy ùa vào có lẽ Hạ Lạc đã rớt xuống!
“Có chuyện rồi! Có chuyện rồi!” Lão tam hoảng hốt la to, hấp dẫn ánh mắt mọi người trong phòng.
“Làm sao vậy?” Hạ Lạc hoảng sợ, nghĩ thầm có phải là ai bị té gãy chân không đây…
“Tạ Nguyên bị gãy xương đùi đưa vào bệnh viện rồi!” Lão tam nói.
Hạ Lạc run một cái, biết vậy đừng nói ra…
Mẹ nó, cái này không phải là bị lão tử nguyền rủa chứ?!
Tuy rằng Tạ Nguyên gãy chân cực kỳ đúng lúc, thế nhưng Hạ Lạc không để ý đến, hỏi rõ lão tam là bệnh viện nào liền đón xe đến.
Tuy rằng tính cách Tạ Nguyên có hơi lãnh đạm nhưng con người cũng không đến nỗi nào. Mấy ngày Hạ Lạc mượn cớ bị thương cúp học ở trong phòng ngẫm nghĩ nhân sinh đều là Tạ Nguyên mang cơm cùng tập vở đến cho hắn, người cực kỳ thiện lương đó!
Chậc chậc, thật sự là người tốt sống không lâu, tai hoạ theo ngàn năm nha.
Hạ Lạc ngồi trong taxi ưu thương nhìn đô thị coi trọng vật chất bên ngoài rồi cảm khái thật sâu!
Không hề tự giác biết rằng mình cũng là một tai hoạ.
Lúc Hạ Lạc đến, bên giường Tạ Nguyên đã có sẵn một người.
Là một nam nhân khoảng chừng ba mươi, thân hình cao lớn kiện mỹ, giữa lông mày hiện ra anh khí mười phần, lớn lên rất có vị đạo, dùng một chút từ ngữ văn nghệ hình dung chính là “Gương mặt ấy như được gọt giũa từ những ánh chớp từ bầu trời”!
Môi mỏng của hắn mím thành một đường, lông mày cũng nhíu lại, nhìn qua biết ngay tâm tình không được tốt lắm.
Nhưng mà người “tâm tình không được tốt lắm” này đang vụng về gọt táo.
Mặt Tạ Nguyên tái nhợt dựa vào gối đầu, không biểu tình liếc nam nhân kia, giống như chán ghét nhắm hai mắt lại.
Hạ Lạc ở ngoài cửa thấy thế, đột nhiên có chút không dám đi vào.
“Ăn.” Nam nhân đưa trái táo được gọt “lổm chổm”, dùng giọng lạnh băng ra lệnh.
“Gọt thật khó nhìn.” Tạ Nguyên nhếch mép, thần sắc khinh miệt, rõ ràng điều này không phải là nói giỡn.
“Sự kiên nhẫn của tôi chẳng có nhiều đâu.” Nam nhân liếc mắt nhìn Tạ Nguyên, khoé mắt lông mày giống như bị đông lạnh, không có chút độ ấm nào.
Tạ Nguyên im lặng trong chốc lát, giống như quyết định việc gì trọng đại lắm, sau đó đưa tay ra lấy quả táo, đôi môi không có huyết sắc lại còn run nhè nhẹ nhìn vô cùng đáng thương.
Ở chung với Tạ Nguyên nửa năm, đây là lần đầu Hạ Lạc thấy Tạ Nguyên ngạo khí quật cường lộ ra sắc mặt bất lực như thế.
Vì vậy, Hạ yêu nghiệt cũng không biết mình đứt dây chỗ nào.
Chỉ thấy hắn quyết đoán từ phía sau cửa “rầm” xông vào! Sau đó nhanh tay đoạt quả cáo trong tay nam nhân kia! Rồi dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai hung tợn cắn “rốp” một cái!
Sau đó bắt đầu nhai răng rắc răng rắc! Nước văng khắp nơi!
Tạ Nguyên và nam nhân đều ngây ngẩn cả người, bốn con mắt nhìn chằm chằm Hạ Lạc.
Hạ Lạc cắn xong miếng táo, trừng mắt nhìn lại nói: “Tôi đói bụng!”
Tạ Nguyên ngây ngẩn một chút, sau đó phụt một cái liền cười ha hả.
Nam nhân cau mày nhìn Hạ Lạc trên dưới quan sát một vòng, sau đó kiên trì lôi ra một quả táo khác trong giỏ, vùi đầu gọt gọt! Một chút ý tứ để cho Tạ Nguyên giới thiệu bạn mình cũng không có.
“Chân cậu làm sao vậy?” Hạ Lạc răng rắc răng rắc nhai táo.
“Đi qua đường không cẩn thận bị xe ‘hôn’ thôi, cũng không có gì nghiêm trọng đâu.” Cuối cùng trên mặt Tạ Nguyên cũng có chút huyết sắc, bầu không khí trong phòng cũng dịu lại.
“Hừ!” Nam nhân hừ lạnh một tiếng, cực kỳ phản bác lại câu nói của Tạ Nguyên.
Hạ Lạc cùng Tạ Nguyên yên lặng trong chốc lát, cặp mắt xinh đẹp của Tạ Nguyên loé ra thần sắc bị che lấp, yên lặng nhìn Hạ Lạc, đáy mắt lộ ra hàm xúc mang ý tứ cầu xin.
Vì vậy, đầu óc Hạ Lạc co lại, bi phẫn nhấc tay chỉ hướng nam nhân, hỏi: “Có phải là anh đụng hay không? Lái xe không có mắt!”
Tay nam nhân run một cái, một nửa quả táo xém chút rơi trên mặt đất.
“Không phải đâu, anh ta là… bạn mình.” Tạ Nguyên cười đến mỉa mai, nghĩ thầm, những lúc quan trọng thế này, Hạ yêu nghiệt thật sự rất oai phong đấy!
“À —” Hạ Lạc âm dương quái khí (thanh âm quái gở) lên tiếng.
Lông mày nam nhân nhướng lên, khiêu khích nhìn Hạ Lạc, sau đó đưa cho Tạ Nguyên quả táo đáng thương.
Tạ Nguyên bất bình tĩnh nhận lấy, dù sao có người khác ở đây, cũng không thể trình diễn lại tiết mục vừa rồi.
Thế nhưng Tạ Nguyên vừa định ăn, Hạ Lạc liền không biết xấu hổ đi tới, gào khóc đòi ăn!
Tạ Nguyên lúng túng mà đưa cho Hạ Lạc gặm một cái, sau đó quả táo liền danh chính ngôn thuận rơi vào tay Hạ Lạc!
Nam nhân vẻ mặt âm trầm nhìn Hạ Lạc.
Hạ Lạc cũng tỏ ra không chút yếu thế trừng lại, vừa răng rắc nhai táo vừa kiên định cầm tay Tạ Nguyên! Mắt lộ hung quang!
Hôm nay bạn lão tử không muốn ăn táo đấy! Ngươi thích thế nào?
Đến một quả ăn một quả, đến hai quả ăn hai quả!
Một cỗ khí thế hành hiệp trượng nghĩa từ đáy lòng Hạ Lạc dâng lên.
Quả thật y hệt minh chủ võ lâm!
Nam nhân toả ra năng lực tà ác nhưng cuối cùng cũng thua Hạ Lạc – người không có da mặt.
Hắn đưa tay xoa tóc Tạ Nguyên, thấp giọng nói: “Tôi đi trước, có việc thì em gọi cho tôi.”
Tạ Nguyên không được tự nhiên né tránh, cứng ngắc gật đầu.
“Tên kia có quan hệ gì với cậu vậy?” Nam nhân vừa bước ra không lâu, Hạ Lạc không kịp chờ được hỏi nhanh, trong ánh mắt loé lên ánh sáng bát quái!
“… Không có quan hệ gì cả.” Tạ Nguyên cúi thấp đầu.
“Không nói cũng không sao.” Hạ Lạc ném quả táo vào thùng rác, sau đó rất không hình tượng ợ một cái.
May mắn là “táo nam nhân” đi rồi, chứ không hôm nay Hạ Lạc thật là không HOLD được hình tượng!
Hạ yêu nghiệt nghĩ mà hoảng sợ.
“Tớ khát nước.” Tạ Nguyên không chút dấu vết nói sang chuyện khác.
“Trên bàn có nước.” Hạ Lạc nhìn chân bó thạch cao của Tạ Nguyên mà thất thần. Chậc chậc chậc, băng qua đường không cẩn thận gì gì đó nghe thật giả tạo, chẳng lẽ không phải là tình nhân cãi vã sau đó lấy cái chết uy hiếp rồi điên cuồng chạy ra ngoài đường sao? Như vậy nghe mới khoa học nha!
“Tớ với không tới…” Tạ Nguyên sắp khóc, cậu ấy muốn làm thơ trên đống thạch cao này hay sao vậy?
“A, đúng rồi!” Hạ Lạc vỗ một cái, “Bây giờ sinh hoạt bất tiện, muốn ở lại bệnh viện à?”
Tạ Nguyên xoa xoa huyệt thái dương, hắn rất xác định vừa rồi nhìn thấy quang mang vui sướng loé lên trong mắt Hạ Lạc, “… Chắc phải thế rồi, để một chút tớ hỏi bác sĩ.”
“Ừm.” Hạ Lạc vì bạn mình suy tính nói, “Phòng ngủ chúng ta ở tầng năm, thương thế của cậu leo lên bất tiện lắm, cậu có muốn ở lầu một không?”
“Nếu như thế thì tốt quá…” Tạ Nguyên chần chừ đáp, cứ cảm thấy có âm mưu!
“Ừ, để tớ giúp cậu hỏi cho.” Trong nội tâm Hạ Lạc hoa hồng bay loạn xạ, kìm lòng không được giúp Tạ Nguyên dịch dịch chăn!
Hạ Triển và anh tuấn học trưởng mướn phòng ở lầu một nha!
Từ đó đi bộ đến trường chỉ có ba phút, quả thật là một chỗ vừa tốt để an dưỡng cũng vừa tốt để ba ba ba!
Vì vậy, xế chiều hôm đó Hạ Lạc rất nhiệt tình đi hỏi bác sĩ thời gian Tạ Nguyên xuất viện.
Xương bắp chân bị gãy, ít nhất phải ở bệnh viên quan sát bảy ngày, không có thương lượng gì cả.
Khi Tạ Nguyên biết tin này thì phiền muộn thở dài, vẻ mặt rất áp lực.
Cho nên Hạ Lạc rất hiểu lòng người tiến tới hỏi thăm: “Cậu sợ tên kia đến tìm đúng không?”
“Thật là…” Tạ Nguyên cau mày nói thầm: “Cậu không nên đăng kí khoa biểu diễn mà nên đăng kí khoa báo chí thì đúng hơn…”
“Chậc chậc.” Hạ Lạc lắc đầu, mơ hồ ngửi được mùi vị cẩu huyết đâu đây, “Yên tâm, mấy ngày nay tớ sẽ đến đây cùng cậu, tớ có một ngàn biện pháp khiến hắn tức giận đến điên luôn.”
Tạ Nguyên lấy tay nâng cằm, cười cười từ chối cho ý kiến. Cậu vốn nhìn đã rất gầy, bây giờ mặc bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình nhìn người lại càng nhỏ nhắn hơn. Hạ Lạc lơ đãng liếc qua cổ áo Tạ Nguyên, không nhịn được cảm thán ở trong lòng: Lộ xương quai xanh gì gì đó chắc là đây nhỉ?! Bả vai cũng giữ không nổi, áo cũng sắp tuột xuống! Chắc là muốn câu dẫn người vừa nãy! Thật sự là vật đổi sao dời a!