Edit: Cực Phẩm
Cố Phong và Hạ Triển, một người giúp đè đầu Cố Viêm xuống, một người túm vai Cố Viêm kéo ra ngoài!
Tình cảnh vô cùng hung tàn đáng sợ.
Nhưng đầu Cố Viêm vẫn không rút.ra được!
“Anh Cố Viêm, dùng sức thêm nữa!” Tiểu Hạ Thiên nắm nắm tay động viên thần tượng. “Sắp ra rồi!”
Dùng sức thêm nữa, sắp ra rồi!
Đậu xanh rau má, cái này là muốn sinh sao!
Không hổ là phúc hắc tự nhiên.
“Phụt! Ha ha ha…” Hạ Lạc bị não bổ của mình hung hăng đâm trúng huyệt cười, vịn tường cười đến lung lay trong gió!
“Dùng sức nữa tai rớt luôn đó!” Cố Viêm lệ rơi đầy mặt.
Chuyện này một chút cũng không khoa học! Vì cái lông gì lúc cắm vào thì thuận lợi như vậy?
“Có phải góc độ có vấn đề không?” Hạ Lạc cười đủ rồi, nhìn hình dáng lo nghĩ của anh tuấn nam nhân nhà mình, cảm thấy cực kỳ cực kỳ đau lòng!
Vì vậy, hắn quả đoán đưa ra kiến nghị.
Nếu có thể cắm vào thì cũng nhất định có thể rút.ra, nhưng như thế nhất định cần một góc độ thật chuẩn xác!
Tựa như món đồ chơi trí tuệ từ xa xưa thần bí của Trung Quốc – Cửu liên hoàn [1]!
[1] Cửu liên hoàn là một trò chơi trí tuệ, một thanh ngang bị bao bởi chín vòng tròn. Nhiệm vụ của người chơi là “giải thoát” thanh ngang đó.
Dùng sức mạnh lôi kéo như thế nào cũng không thể tháo ra, nhưng nếu như ôm lòng “Không giải được cũng không sao cả” tuỳ tiện lắc lắc kéo kéo vài cái, đôi khi chó ngáp phải ruồi lại tháo ra được.
Cố Phong kéo đầu em trai đến xót cả tay, nghe Hạ Lạc nói xong liền gật gật đầu, một bên vung tay một bên nghiêm nói yêu cầu em trai: “Tiểu Lạc nói đúng đó, chính em tìm một góc độ thích hợp đi, nhúc nhích cao thấp thử nhìn một chút.”
“Tâm tính nhất định phải thả lỏng.” Hạ Lạc thành khẩn vỗ vỗ vai Cố Viêm. “Ôm lòng ‘Rút.không.ra cũng không sao cả’ tìm cách rút ra.”
Cố Phong ‘vèo’ một cái nghiêng đầu nhìn về nơi xa, vai khẽ run.
Vợ mình thú vị quá.
Nhưng ở thời điểm này mà tiếp nhị liên tam cười tràng sẽ lưu lại bóng ma khó phai mờ trong lòng em trai đó…
Làm sao có thể rút.không.ra cũng không sao cả! Cậu nói xem làm sao có thể không sao! Chẳng lẽ cậu muốn bản Ma Vương cắm đầu trong rào chắn sống hết quãng đời còn lại sao!? (Chán ghét cậu!) (> 口 <-)
Cố hoả hoả vô cùng đau khổ cử động cái cổ đã cứng ngắc của mình, sau đó vểnh mông lắc lắc cái đầu vàng choé mắt của mình từ trên xuống dưới di chuyển mấy vòng!
Lắc lên lắc xuống giống hệt mấy hạt châu trong bàn tính!
Hoặc giống như quả cầu màu vàng!
Hay là giống như một cái thang máy!
Tiểu Hạ Thiên rốt cuộc có chút không đành lòng nhìn.
Vì vậy, nhóc sốt ruột đưa ra phương án giải quyết: “Em nghe nói đầu vào được thì thân thể nhất định cũng thế. Anh Cố Viêm có muốn thử một chút, nghiêng người vào trước, sau đó leo tường ra ngoài?”
Không thể không nói phương án này thật ra tương đối đáng tin.
Nhưng nó chủ yếu nhằm vào tiểu hài tử nghịch ngợm.
Hầu hết tiểu hài tử đều là đầu lớn thân nhỏ, còn thích đem đầu mình nhét vào đủ mọi chỗ.
Thế nhưng, tuy rằng Cố Viêm là một tiểu soái ca thuộc hệ thanh tân + đáng yêu, nhưng điều này cũng không thể ngăn cản gen thuyết huyết nam nhân sâu trong linh hồn của hắn.
Điểm này cứ nhìn Cố Phong là biết.
Nói cách khác, khung xương của Cố Viêm vẫn tương đối lớn, cơ ngực cơ bụng tất cả nên có cũng có.
Cho nên sau khi Cố hoả hoả nghe mọi người nhất trí khuyến khích, khó khăn nghiêng người qua, đem một chân nhét vào rào chắn, sau đó dụng hết toàn lực đem người chen vào trong khe hở…
Cả người hắn đều kẹt cứng ngắc!!!
Chật như nêm cối!
Ngay cả cọng tóc cũng chen không vào thật sự cừ khôi quá luôn!
Trong nháy mắt, toàn trường an tĩnh.
Cố hoả hoả khóc không ra nước mắt, thâm tình ngưng mắt nhìn Tiểu Hạ Thiên.
Hiện tại bản Ma Vương muốn nghe lời nói thật, nhóc hãy nói đi, đến tột cùng có phải nhóc cố ý hay không hở… (Để cho anh sống hết quãng đời còn lại ở đây…) 〒▽〒
Thật ra Cố hoả hoả cũng không phải người nhị đến thế.
Có lẽ nói hắn luôn đem trường hợp phạm nhị của mình tính toán đến tốt vô cùng, chỉ ở trước mặt người quen mới phạm nhị, còn bình thường trướct ặt ngườing ông quen luôn là tiểu soái ca manh hệ ánh dương chói loá.
Thế nhưng trong chốn mịt mù u tối luôn có một bàn tay khổng lồ!
Chỉ dẫn Tiểu Hạ Thiên phúc hắc tự nhiên đên trước mỗi “Hiện trường phạm nhị của Cố hoả hoả”.
Là số phận để cho bọn họ gặp nhau, quen biết, cùng nhị…
Nghiệt duyên, đây là nghiệt duyên…
Cố Viêm thở dài một hơi, trầm mặc một lát sau đó hướng đến bốn người đang an tĩnh quỷ dị, phất phất tay, nói: “Mọi người về trước đi, em đói hai ngày cũng rút ra được thôi.”
“… Thế nhưng anh Cố Viêm, anh sẽ rất mệt đó.” Tiểu Hạ Thiên phá vỡ không khí lúng túng trầm mặc, đưa tay chỉ chỉ chân Cố Viêm.
— Thế đứng trung bình tấn, chân Cố Viêm.
Giống y như tên ngốc, đứng trung bình tấn, bị gắt gao cắm vào trong rào chắn, hai mắt rưng rưng, ngắm nhìn người đi qua đi lại, xe chạy qua chạy lại.
May mà bây giờ là sau nửa đêm, trên đường phố không có bóng dáng mấy người.
Bằng không Cố Viêm cũng không biết dùng biểu tình gì đối mặt với người đi trên đường.
Mà vấn đề bây giờ là, Cố Viêm đứng trung bình tấn thoạt nhìn không chống đỡ nổi năm phút nữa.
Mà phía dưới rào chắn là một hàng gai nhọn…
Thoạt nhìn giống như một kịch bản được sắp đặt thật hoàn hảo!
Trong bóng tối u ám, có một biên kịch biến thái sắp đặt tất cả!
“Vẫn là gọi 119 [2] thôi.” Cố Phong mặt không thay đổi lấy điện thoại ra chuẩn bị bấm số, có một em trai mất mặt như thế tuyệt đối là sỉ nhục gia môn.
[2] 119 là số gọi lính cứu hoả.
“Không được!” Cố Viêm nhanh chóng bác bỏ.
Loại chuyện này thật quá ngu ngốc được chứ!
Nếu như bị nhân viên cứu hoả chụp lại đăng lên Weibo gì gì đó, sau đó làm sao Ma Vương điện hạ còn lăn lộn được trong giới âm nhạc chứ!?
《Tân duệ Rock n’ Roll nửa đêm cắm đầu vào tường chưa hết, lại còn đứng trung bình tấn làm gì?》
《Người mới giới âm nhạc vén lên bí mật nơi xuất phát linh cảm! Cắm đầu vào rào chắn ngẩng mặt nhìn trời!》
Nghĩ tới đến, trong cơ thể Cố hoả hoả liền phát ra một sức mạnh cực lớn!
Sức mạnh ngủ say ngàn năm của Ma Vương thức tỉnh!
Sau đó hắn nhanh chóng giương đôi cánh lớn màu đen!
Đồng thời sử dụng ma lực ác ma hủy thiên diệt địa đem rào chắn giam cầm mình hai tiếng đồng hồ đập nát thành bột mịn!
Sau đó mở hai tròng mắt đỏ như máu nhìn Tiểu Hạ Thiên thuần khiết khả ái như thiên sứ tà mị cười, khiêu khích hỏi: “Em có đồng ý cùng bản Ma Vương ký khế ước linh hồn không? Bản Ma Vương sẽ yêu thương em thật nhiều nha.”
Quả thật chấn động như phim bom tấn của Mỹ!
Nhưng loại chuyện này chắc chắn không xảy ra đâu, một chút cũng không khoa học…
Chỉ thấy Cố hoả hoả dụng hết toàn lực!
Ưỡn! Bụng! Thu! Ngực!
Ôm quyết tâm hẳn phải chết chen mình trong rào chắn!
Phốc phốc phốc phốc phốc!
Nút áo rơi đầy đất…
Vì vậy, sau khi sức mạnh Ma Vương tỉnh giấc, cuối cùng Cố hoả hoả cũng thành công chen ra khỏi rào chắn.
Nghỉ ngơi nửa phút, hắn leo tường nhảy ra.
Không khiến quần mắc trên gai nhọn, cũng không xuất hiện mặt đầy máu.
Vô cùng vô cùng có tiền đồ!
Mỗi người ở đây đều thở phào nhẹ nhõm.
Ngay cả Hạ Lạc căm ghét Cố hoả hoả nhất cũng như thế.
Đầu tiên, bởi vì Tiểu Hạ Lạc hắn là một tiểu tử thiện lương ôn nhu.
Thứ hai, ngày hôm nay Cố hoả hoả gặp xui xẻo cũng đủ mang tới sung sướng cho Hạ Lạc đủ để bù đắp phẫn nộ hai lần cắt đứt ba ba ba!
Vì vậy, Hạ Lạc tiện hề hề vươn tay qua, xoa xoa cái bụng bởi vì áo sơ mi rớt hết cúc nên loã lồ lộ ra ngoài, thân thiết hỏi thăm: “Có đau không?”
Cố Viêm ai oán liếc mắt trừng Hạ Lạc, không nói gì.
“Bảo bối, về nhà thôi.” Cố Phong nắm móng vuốt không thành thật của Hạ Lạc, lôi hắn đi.
Sau khi về nhà, Hạ Lạc rất tự nhiên lôi ra một bộ chăn ra gối đệm từ phòng ngủ, sau đó cùng Tiểu Hạ Thiên kéo hai ghế salon dài ngoài phòng khách lại cùng nhau!
Cố Viêm sợ hãi nhìn kiểu giường mới chắp từ hai ghế salon, lại nhìn nhìn vẻ mặt mong đợi của Hạ Thiên, trong ngực có mười vạn thảo nê mã chạy loạn!
“Chờ một chút! Tại sao muốn ghép lại?”
“Bởi vì hôm nay Tiểu Thiên muốn cùng cậu nha.” Hạ Lạc lộ ra một nụ cười hoàn mỹ! “Cậu chán ghét ngủ cùng Tiểu Thiên à?”
Nói chán ghét có hữu dụng không! Hữu không không! (Hất bàn!) (╯‵_′)╯︵┻━┻
Cố hoả hoả lãnh diễm cười, mặc bộ đồ bẩn thỉu nằm luôn trên ghế salon, khí phách lan tràn tuyên bố: “Ngày hôm nay tôi không tắm!”
“Oa, anh Cố Viêm không tắm cũng có thể ngủ sao, quả nhiên đây mới là khí thế nam tử hán nha!” Trong nháy mắt, tư duy fan não tàn Tiểu Hạ Thiên tự động đem loại chuyện hỏng bét này tẩy trắng!
Moá! Không tắm rất thúi đó nha tiểu thiên sứ hãy cách xa Ma Vương ô uế một chút đi!
(Nóng nảy hất bàn!) (╯°Д°)╯︵┻━┻
Cố Viêm mất hết can đảm nằm trên ghế salon giả bộ ngủ.
Tiểu Hạ Thiên qua loa vọt vào tắm, sau đó mặc áo ngủ của Hạ Lạc, kích động vạn phận nằm bên người Cố Viêm, dùng ánh mắt sùng bái nhìn chăm chú vào cơ ngực cùng cơ bụng rắn chắn của thần tượng!
Mặc áo sơ mi không cài nút gì gì thật sự vô cùng cuồng dã gợi.cảm!
Ngay lúc Tiểu Hạ Thiên có thể đem ánh mắt nóng bỏng có thể hoà tan kim cương, Cố Viêm tan vỡ mở mắt, hỏi: “Em nhìn gì vậy?”
“Có thể sờ một chút được không?” Hạ Thiên vô tội nháy nhát mắt, phóng ra ánh mắt mềm nhũn của thỏ con chít chít.
“… Em sờ một cái thử xem!” Cố Viêm u ám uy hiếp nói.
Hình tượng tà mị quyến cuồng của Ma Vương điện hạ nhất định phải giữ gìn! Làm sao có thể để cho tiểu hài tử xấu xa sờ loạn!
“A, được.” Cơ quan phiên dịch hoàn mỹ của Tiểu Hạ Thiên ngây ngô tự động phiên dịch những lời này, sau đó nhóc liền cẩn cẩn thận thận vươn một ngón tay, ở trên cơ bụng cuồng dã của Ma Vương điện hạ, chọt một chút.
“Phụt! Ha ha ha ha ha!” Cố hoả hoả bị đâm trúng điểm nhạy cảm như một tên ngốc co ro trên ghế salon cười thành một đoàn!
Sau năm giây, Cố Viêm tỉnh táo lại, đen mặt nhìn trần nhà.
Con mẹ nó, tại sao bản Ma Vương lại phạm nhị!!!
“Tính cách anh Cố Viêm chính là thoải mái không bị cản trở nha.” Tiểu Hạ Thiên sờ sờ cằm, vắt hết óc vì thần tượng tẩy trắng.
Không bị cản trở em gái nhóc! Chỉ có ở trước mặt nhóc mới không bị cản trở! (Đều tại nhóc!) (╬ ̄ 皿  ̄)
Những ký ức thống khổ mấy ngày nay phút chốc xông lên đầu! Vì vậy, mắt Cố Viêm lộ ra hung quang, một phát đem Hạ Thiên đặt dưới thân! Nghiêm túc chất vấn: “Thật ra tất cả đều là nhóc cố ý đúng không!?”
Cảm nhận được hô hấp ấm áp của thần tượng phả lên mặt, nhìn khuôn mặt đẹp trai cùng nửa người trên loã lồ của thần tượng, hơn nữa tư thế mập mờ như vậy…
Vì vậy, Tiểu Hạ Thiên rất không tiền đồ đỏ mặt!
Một giây kế tiếp, nhóc khẩn trương vạn phần, nhắm mắt lại!
Con mẹ nó, đây là muốn cùng bản Ma Vương hôn môi ấy à! (Mới! Không! Hôn! Nhóc! Đâu! Nha!) (/////_/////)
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cảm ơn lựu đạn của Greens~~~ Ngao ngao ngao~~~ o(≧v≦)o Rút ra một chương… = =… Rút! Một! Chương! Bỗng nhiên phát hiện số lượng từ đã vượt mười vạn, thật ra vốn tính chỉ viết tầm mười lăm mười sáu vạn chữ thôi… Thế nhưng suy nghĩ nho nhỏ của người không phác thảo không dàn ý không thể vãn hồi được, xem chừng có thể hơn hai mươi lăm hai mươi sáu vạn chữ đó… Cào tường… Gần đây phân cảnh của Cố Phong và Hạ Lạc quá ít… (Moá, ngươi vẫn nhớ đến họ là nhân vật chính sao! Nhị hoá phối hợp diễn quá đoạt màn ảnh rồi!!) Ngày mai quyết đoán hơn nữa =w=+~~~ Nói gì ngày mai cũng phải tung một ít thịt vụn tẩy trắng ác danh bất lực của Cố Phong…
/Hết chương 31/
~~~
Cửu liên hoàn