Nửa tháng sau, trên một chuyến bay đi Úc.
“Anh anh anh, sao bánh pudding bé vậy! Năng lượng hắc ám của bản ma vương không thể bổ sung được rồi…” Cố Hoả Hoả cắn bao nhựa ở ngoài, yên lặng rơi nước mắt nhìn phần ăn trên máy bay.
“Vậy thì khỏi bổ sung luôn đi.” Cố Phong cười, giơ tay chộp lấy cái bánh pudding rồi nộp cho vợ, vô cùng trung khuyển phúc hắc!
“Anh Cố Viêm, anh ăn phần của em đi.” Thấy thảm trạng ba hồn đi mất hai của Cố Hoả Hoả, Hạ Thiên ngây ngô kính dâng cái thuần khiết tốt đẹp của mình… cái đó là bánh pudding.
“Anh yêu nhóc.” Cố Hoả Hoả vô cùng đẹp trai nhìn Hạ Thiên.
Trong nháy mắt, tai Hạ Thiên đỏ bừng!
Con moẹ nó, sao hai anh em nhà họ Cố này liên tục tú ân ái vậy hả?
“A a a! Lão tử muốn hút thuốc!” Hạ Triển ngồi sau Hạ Lạc thống khổ đụng đầu vào ghế!
Cai thuốc đúng là một quá trình đau khổ.
“Không có thuốc, bảo bối ngậm cái này đi.” Trần Tử Hào ác thú vị mười phần lấy ra một cây… kẹo từ trong túi.
Từ lúc đại thúc cai thuốc đến giờ cũng chưa từng than một câu nào, đúng là một con người rắn rỏi mà!
Điều này không khỏi khiến cho hắn cảm thấy kính nể đại thúc!
Đương nhiên điều này không thể ngăn cản việc hắn trợn mắt rồi nổi giận quát “Ngậm em gái anh”.
Hạ Lạc rơi lệ đầy mặt gục lên vai Cố Phong ngáp một cái.
Mấy tên thần kinh này một tên so với tên khác còn bệnh hơn!
Tuần trăng mật đến rạn san hô Great Barrier chỉ có hai người đâu!?
Thật ra Cố Phong tính đến hè sẽ dẫn Hạ Lạc đi gặp ba mẹ, trước ở trang viên vài ngày rồi dẫn Hạ Lạc đi chơi sau.
Có lẽ là do công kích dỗ ngon dỗ ngọt của Hạ Lạc mang đến hiệu quả, ấn tượng của mẹ Cố Phong rất tốt, cho nên chuyến du lịch này được chấp thuận rất vui vẻ…
Thế nhưng Cố Hoả Hoả bỉ ổi nghe trộm không biết xấu hổ cũng muốn đòi về theo, còn mang theo thỏ con chít chít, nói rõ muốn chia sẻ hoả lực của ba mẹ với Cố Phong trong lần come out này, thật sự là vô cùng thông minh!
Còn Trần Tử Hào thì lấy cớ “cùng nhóm em đi du lịch” kéo tiểu miêu không được tự nhiên đi rạn san hô Great Barrier chụp hình-kết-hôn!
Hào ca đúng là vô cùng dũng cảm, không hổ là một tráng sĩ thiết cốt kêu boong boong!
Vì vậy, sáu hảo cơ hữu (bạn gay) nhất trí đi quẩy cùng nhau.
Sau khi xuống máy bay, ba Cố đưa đến hai chiếc xe cỡ nhỏ chờ sẵn ngoài sân bay, tiểu ca tóc vàng mắt xanh rất đẹp trai.
Trong lòng Hạ Lạc âm thầm thở phào một hơi.
May là không phải máy bay trực thăng cũng không phải là đoàn xe Lamborghini!
Nếu không thì không thể hold được nha…
Giả cho nhà giàu gì gì đó thật sự vô cùng áp lực.
Bởi vì thuộc vành đai nhiệt đới cho nên mùa đông ở Úc vẫn khá mát mẻ, ánh mặt trời mạnh khiến cho không khí có chút khô, tiểu đinh đương Hạ Lạc lấy khăn ướt ra lau mặt, lại thưởng thức nhìn gò má của nam nhân anh tuấn nhà mình.
Sống dưới khí hậu thế này mà nam nhân nhà mình còn có thể giữ được làn da nhẵn mịn vậy đúng là thiên sinh lệ chất!
Lúc xe đến cửa chính trang viên, Hạ Lạc vẫn há miệng gục trên vai Cố Phong ngủ.
“Bảo bối, đến rồi.” Cố Phong xoa xoa mặt Hạ Lạc.
“… Nhưng trong bụng con đã có cốt nhục của nhà họ Cố rồi!” Hạ Lạc chép miệng một cái trở người, quay mông nhỏ qua Cố Phong. “Thái y đã nói là thai long phượng! Còn là hai đôi!”
Hai a ca hai cách cách!
“Sinh nhiều như vậy nuôi không nổi đâu.” Cố Phong vỗ vỗ mông Hạ Lạc, cười y như trộm.
Hạ Lạc hít vào một ngụm khí lạnh nhảy dựng lên, đầu đụng vào trần xe, cuối cùng cũng tỉnh.
Ba Cố và mẹ Cố tay trong tay đứng ở cửa, dưới ánh tà chiều rọi xuống trông vô cùng ân ái.
Hạ Lạc kích động nhìn nhà Cố Phong, thay vì nói đây là biệt thự thì phải nói là lâu đài mới đúng!
Thật sự là cực kỳ cực kỳ xa hoa!
Bốn phía là ruộng đất màu đỏ rộng vô biên, mấy con Dobermann đen bóng vây quanh Cố Phong ngửi ngửi, dường như rất hứng thú với mông của Cố đại thiếu gia!
“Khụ, chúng ta đi thôi nào bảo bối.” Cố Phong cứng nhắc nắm tay Hạ Lạc, túm vợ đang chơi vui vẻ với mấy con Dobermann đi!
“Nhà em cũng có một con Dobermann tên là Hắc Hắc, đáng yêu lắm.” Mắt Hạ Lạc sáng bừng, “Sau này chúng ta cũng nuôi một con đi.”
Sau đó, Cố phúc hắc rất không tiền đồ trượt một cái.
Mẹ Cố rất nhiệt tình hoan nghênh từng người, cuối cùng khó chịu nhéo mặt Cố Phong một cái, giống như hy vọng có thể nhéo cho hắn giống mình chút…
Ba Cố trầm ổn đứng một bên, lộ nụ cười như có như không nhìn Hạ Lạc và Hạ Thiên.
“Chào chú.” Tiểu Hạ Lạc đang phát rồ khen mẹ Cố “Một tháng không gặp lại trẻ ra” thì bị ánh mắt của ba Cố nhìn đến run rẩy.
Moẹ ơi, cái vẻ mặt như cười như không thế này quen mắt quá!
Mặc dù chỉ khi tâm tình sung sướng thì Cố Phong mới lộ ra vẻ mặt này…
Tâm tình của phúc hắc không đoán được đâu!
Mà cho dù đoán cũng đoán không đúng!
“Ừ, chào con.” Ba Cố mang vẻ mặt bí hiểm gật đầu với Hạ Lạc, sau đó mời mọi người vào dùng cơm.
Trong lúc ăn uống, Hạ Lạc “khai hoả” trở thành một người vợ hiền lương mẫu, vô cùng ân cần giúp Cố Phong lột tôm, chỉ hận không thể nhai giùm Cố Phong. Ba Cố nhướng nhướng mi, trong mắt toát ra ý cười khó có được.
Ăn xong cơm tối thì cũng không còn sớm nữa, tất cả mọi người đều mệt nên tự động quay về phòng, chỉ có Cố Phong bị ba Cố giữ lại phòng khách, không khí vô cùng nghiêm túc!
Hạ yêu nghiệt chần chờ một chút, tuy rằng rất muốn bên cạnh Cố Phong để có thể thi triển yêu thuật đúng lúc nhưng lại bị ánh mắt ôn nhu kiên định của Cố Phong ngăn lại, chỉ đành ôm một con Dobermann nhỏ về phòng ngủ.
Nói chuyện ở phòng khách đến mãi đêm khuya.
Ngoại trừ Hạ Triển và Trần Tử Hào đã phá tan trọng trọng trở ngại đại công cáo thành thì tất cả mọi người đều không ngủ được!
Cho nên Cố Hoả Hoả mặc một bộ áo ngủ đen trắng đan xen len lén mò đến phòng ngủ của Hạ Thiên…
Nhìn giống như vượt ngục!
Từ sau khi come out thì bác ba Hạ không cho Hạ Thiên ở ngoài nữa, còn canh lúc hai người hẹn hò thì cứ năm phút gọi cho Hạ Thiên một lần để bảo vệ tiểu cúc non của con trai!
Trừ phi Cố Hoả Hoả có thể nhanh gọn giải quyết trong năm phút…
Bằng không chắc chắn sẽ bị cắt đứt!
Nhi khống đúng là giỏi tính toán!
Cho nên Cố Hoả Hoả đói khát lắm được chứ!
Hạ Thiên cũng không ngủ được cho nên đang ôm Ipad chơi trò chơi.
“Anh Cố Viêm, chúng ta chơi “Bảo vệ củ cải” đi?” Hạ Thiên nhiệt tình bắt chuyện với Cố Viêm.
Thỏ con chít chít của hắn đúng là thích củ cải bự nha!
Gì, gì mà chơi “Bảo vệ củ cải” chứ! Tại sao có thể không biết liêm sỉ nói thẳng thế được!
(Vung roi da!) ~~~~o( ̄ヘ ̄o*)
Trong đầu Cố Viêm toàn những vẻ mặt xấu xa nhộn nhạo, mặt đỏ bừng ngồi kế Hạ Thiên.
Bước tiếp theo phải làm gì đây? Nên giả vờ lơ đãng thuận miệng nói “Cùng hợp thể với bản ma vương đi” hay là nghiêm túc hỏi “Cánh cửa cúc hoa có mở ra được không? Xin chọn Yes/No” đây?
(Anh anh anh! Xấu hổ quá thật khẩn trương!) O( >﹏<.)
Lúc Cố Viêm khẩn trương đến độ sắp ngất xỉu thì đột nhiên Hạ Thiên lại gần hắn, hơi thở mềm mại rơi trên tay hắn, thanh âm mềm nhũn như lông thỏ quẹt vào tim, “Anh Cố Viêm, mặt anh đỏ quá à.”
“Có… có không?” Cố Viêm cứng đờ giơ tay lên sờ mặt, trong nháy mắt lúc bỏ tay ra, có cái gì đó nhẹ nhàng dừng trên má, lưu lại một chút hơi mát. Cố Viêm sợ hãi quay đầu qua, thấy Hạ Thiên nhắm mắt ngồi quỳ bên cạnh, lông mi dài run run.
“Em thích anh Cố Viêm nhất.” Tiểu Hạ Thiên vẫn duy trì trạng thái nhắm mắt, hết sức khẩn trương nói, “Hôm liveshow đó em đã hạ quyết tâm, nhưng do hôm đó anh có chút chuyện ngoài ý muốn… ừm… sau đó cũng không có cơ hội, nhưng mà, nếu như là anh Cố Viêm, làm cái gì cũng được…”
Thỏ con chít chít nhắm mắt tự dâng lên thân thể bé nhỏ thuần khiết đúng là manh đến nói không nổi! Cho nên Hạ Thiên còn chưa nói xong thì Cố Viêm liền bò qua!
Hôn nồng nhiệt gì gì đó thật là không dám nhìn thẳng!
Rõ ràng ma vương đã đói khát rất lâu rồi!
Môi và răng nanh của Cố Viêm nhẹ nhàng liếm cắn trên làn da mềm mại trắng nõn của Hạ Thiên, bởi vì không có chút kinh nghiệm nào hơn nữa còn do chứng bệnh trung nhị nên không thường “xem heo chạy” như Cố Phong, cho nên ma vương đáng thương ngay cả việc cởi quần áo cho Hạ Thiên cũng cực kỳ mệt!
“Anh Cố Viêm, nút áo còn chưa cởi ra nữa… cởi vậy không đúng.” Hạ Thiên kiên nhẫn đẩy tay Cố Viêm ra, nghiêm túc cúi đầu tự cởi áo, dáng dấp cực kỳ ngốc manh.
Vì thế, Cố Viêm lại bị manh đến tâm can loạn cào cào, nhảy đến sờ soạng lung tung mấy phát ảnh hưởng nghiêm trọng đến hiệu suất cởi áo của Hạ Thiên!
… Năm phút sau mới cởi hết áo.
Thật sự là đáng mừng!
Dù sao Hạ Thiên vẫn còn nhỏ tuổi cho nên thân thể vẫn chưa nẩy nở, nhìn qua rất tinh tế gầy yếu, làn da trắng trắng nộn nộn, giống y như một con thỏ nhỏ. Cố Viêm nuốt nước miếng, đột nhiên có chút không biết làm gì nữa!
“Anh Cố Viêm, dùng cái này…” Hạ Thiên xấu hổ lấy ra vật gì đó dưới gối đầu, mặt đỏ bừng.
Rõ ràng thỏ con chít chít đã sớm chuẩn bị tốt hiến tế!
Ngay cả thuốc cũng mua rồi!
“Đương nhiên là bản ma vương biết, hừ!” Cố Viêm tiếp nhận vật không rõ nguồn gốc, mạnh miệng nói.
Lấy một chút thuốc bôi trơn bỏ lên ngón giữa, Cố Viêm loạng quạng bắt đầu mở rộng.
“Ưm…” Hạ Thiên nắm chặt gối đầu, eo nhỏ không nhịn được ưỡn lên.
“Khụ, đau lắm à?” Cố Viêm chần chờ, không biết có nên tiếp tục hay không.
“Chút thôi nhưng không sao hết.” Hạ Thiên cắn môi, đôi mắt to tròn có chút nước mắt.
Vì đối phương là Cố Viêm cho nên đau thế nào cũng chịu được.
Bởi vì thân thể nhỏ bé trắng noãn của thỏ con chít chít thoạt nhìn hết sức dễ dàng bị phá hư, cho nên Cố Viêm nén [beep] dâng lên, quá trình mở rộng rất lâu…
Thật sự nếu không [beep] một cái thì người hư chính là bản ma vương! (Đáng ghét! Không được!) (*′д`)
“Anh Cố Viêm, được rồi đó.” Hạ Thiên nhẹ giọng nói, vùi mặt vào gối.
Vì thế, Cố Viêm run rẩy chậm rãi thẳng tiến.
Thật sự là rất đau, cho dù Tiểu Hạ Thiên xem ma vương như sinh mạng cũng chịu không nổi, nước mắt vẫn trong hốc mắt rơi xuống ướt gối.
“Ừm… không thì dừng lại nha?” Mặc dù Cố Viêm là một tên nhị khuyết nhưng cũng rất biết thương vợ, hắn nghĩ rút ra rồi chạy vào WC giải quyết cũng được!
Dù sao bản ma vương cũng tự xử không ít lần anh anh anh! (Thật ra là không có!) (┬┬﹏┬┬)
“Em không sao… Anh Cố Viêm nói chuyện với em là được rồi.” Hạ Thiên nghĩ ra một phương pháp dời đi sự chú ý! “Ừm, năm đó có lần anh Cố Viêm bị thầy thể dục bắt lại…”
“Sao lại muốn nói lúc này…” Cố Viêm rơi lệ đẩy nhanh động tác!
Bởi vì là lần đầu của xử nam gì gì đó, cho nên ma vương buông vũ khí đầu hàng cực nhanh!
Hạ Thiên lặng lẽ nhìn đồng hồ treo trên tường.
Mới vừa có chút thoải mái trong truyền thuyết thì đã dừng, thật là vô cùng vô cùng tàn ác.
Nhưng việc quan trọng lúc này là phải an ủi tâm hồn yếu ớt như thuỷ tinh của Cố Viêm!
Vì vậy, Hạ Thiên dùng giọng nói nhuyễn nhu an ủi: “Thật ra… năm phút là ba trăm giây, ba trăm đó, nghe nhiều lắm đúng không?”
Bác ba Hạ đã tính sai rồi!
Đúng là ma vương điện hạ có thể giải quyết trong vòng năm phút…
“… Tiểu Thiên…” Cố Viêm đỏ mắt nhìn người dưới thân, thỏ con đang lo lắng nghĩ cách giải vây cho mình.
“Nếu như đổi sang mili giây thì còn nhiều hơn nữa nha.” Hạ Thiên vừa lo lắng tìm từ vừa xoa môi, dưới ánh đèn, đôi môi đỏ bừng có chút ánh nước trông rất là mê người. “Cho nên anh Cố Viêm rất uy mãnh nha… Ưm!”
Lời chưa hết đã bị cắn!
Thật sự ma vương rất quá đáng!
Nhưng đã có một lần kinh nghiệm nên Cố Hoả Hoả trở nên rất uy mãnh được chứ!
Cho dù chỉ có sáu múi nhưng cũng mạnh mẽ lắm đấy!
Cuối cũng vẫn ăn hiếp thỏ con chít chít nhuyễn manh đến khóc lóc xin tha thứ!
Rửa sạch nhục!
Vô cùng sảng khoái!