Sáng sớm, Giang Từ tự nhiên tỉnh giấc.
Ánh nắng vàng nhạt len lỏi vào căn phòng, rèm cửa trắng khẽ lay động, bóng cây tối màu lướt qua chiếc chăn bị sưởi ấm bởi ánh mặt trời.
Đêm qua anh ngủ rất ngon.
Cuối cùng cuộc điều tra cũng có tiến triển, tâm trạng Giang Từ khá tốt khi bước đến bên cửa sổ và kéo rèm ra.
Bên ngoài, một con quạ vỗ cánh đáp xuống cây thông La Mã cất tiếng hót, nhưng thời tiết quá oi bức, nó chỉ hót vài câu rồi khản giọng.
Sau khi rửa mặt xong, anh bước ra hành lang.
Hành lang rất yên tĩnh, Giang Từ dậy muộn, hầu hết các vị khách khác đã xuống ăn sáng.
Ở góc cầu thang tầng hai, Chủ tịch Trần đang đứng bên cửa sổ chờ anh.
"Cậu điều tra thế nào rồi?" Chủ tịch Trần nhìn ra ngoài, không quay sang nhìn anh, "Có phát hiện ai đáng nghi đã tiết lộ thông tin nội bộ của chúng ta cho phe bán khống không?"
"Tôi đang để mắt đến Tạ Chiêu, có lẽ sẽ có đột phá lớn." Giang Từ cũng không nhìn ông ta, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ.
Qua khe hở của tấm rèm lá màu bạc hà, có thể thấy một số khách đang ăn sáng, một số đang bơi trong hồ, số khác thì nằm trên bãi cỏ tán gẫu.
Dưới giàn nho, Tạ Chiêu cùng các trợ lý đang ngồi quanh chiếc bàn dài bàn luận công việc.
"Tạ Chiêu?" Chủ tịch Trần liếc nhìn anh, "Không thể nào."
Giang Từ có chút nghi hoặc, "Chính ông đã gửi cho tôi đoạn ghi âm cô ấy liên lạc với Isaac."
"Cậu chưa xem tin tức sáng nay à?" Chủ tịch Trần hỏi.
Giang Từ cảm thấy có gì đó không ổn.
Anh vội mở điện thoại, phát hiện Tạ Chiêu đã nhận lời phỏng vấn một chuyên mục tài chính ở New York, công khai bày tỏ quan điểm về việc Isaac bán khống Nhạc Càn. Cô so sánh hành động của Isaac với trận Waterloo của Napoleon, khẳng định rằng hắn chắc chắn sẽ thất bại thảm hại.
"Tôi cho rằng lúc này đầu tư vào Nhạc Càn lại là một quyết định có lợi nhất."
Tạ Chiêu không chỉ công khai tuyên bố mà còn ngầm đứng về phe mua lên, tức là cô tin rằng giá cổ phiếu của Nhạc Càn sẽ tăng.
Cô còn cho biết mình có thể sẽ tham gia một chương trình tài chính để giải thích chi tiết lý do ủng hộ Nhạc Càn.
Phát ngôn của cô đã khiến giá cổ phiếu Nhạc Càn hồi phục.
Trước đây, Giang Từ luôn cho rằng chính Tạ Chiêu đã ngầm hỗ trợ Isaac bán khống Nhạc Càn, khiến cổ phiếu giảm mạnh. Hành động đầu tư lần này của cô trông chẳng khác gì chiêu trò trước kia, hai người hợp diễn một màn kịch, rồi nhân lúc giá cổ phiếu chạm đáy, quét sạch ban quản lý để giành quyền kiểm soát công ty.
Nhưng tình hình hiện tại là: Isaac đang bán khống Nhạc Càn, còn Tạ Chiêu lại đặt cược vào chiều ngược lại.
Nếu phe mua lên thắng thế, giá cổ phiếu tăng, Isaac sẽ lỗ nặng.
Nếu phe bán khống thắng thế, giá cổ phiếu giảm, Tạ Chiêu sẽ lỗ.
Chắc chắn sẽ có một bên thua cuộc thảm hại.
Điều này có nghĩa là giả thuyết hai người họ cùng hợp tác bán khống gần như không thể xảy ra.
Nếu họ thực sự thông đồng, vậy lần này Tạ Chiêu cố ý mua lên để che giấu thân phận, tức là cô ấy đang tự đâm mình một nhát.
Hơn nữa, nếu phong trào mua lên lan rộng, giá cổ phiếu tăng không thể kiểm soát, cô ấy lấy gì đảm bảo nó sẽ giảm trở lại?
Giá cổ phiếu tăng, Isaac tổn thất nghiêm trọng, hắn chắc chắn sẽ không đồng ý.
Cô ấy điên rồi sao?
"Nhưng Isaac đã gọi điện cho cô ấy." Giang Từ vẫn còn do dự.
Chủ tịch Trần im lặng, mở một đoạn ghi âm trên điện thoại. Trong đó, Isaac liên tục chửi bới bằng tiếng Anh, tiếng Quan Thoại và cả tiếng Quảng Đông trong hơn một phút, chủ yếu xoay quanh việc Tạ Chiêu đã giành mất thương vụ thu mua doanh nghiệp Hàn Quốc của hắn.
"Giờ thì cậu nên đi điều tra người khác." Chủ tịch Trần nói, "Tạ Chiêu không có vấn đề gì đâu."
"Hơn nữa, cô ấy vốn không phải cổ đông hay thành viên hội đồng quản trị của chúng ta, trước đây làm sao cô ấy có thể biết được thông tin nội bộ chứ?"
Không thể nào.
Giang Từ nghĩ.
Nhưng trước bằng chứng rành rành trước mắt, những đường hầm bí mật, thiết bị báo khói, những lời nói dối của Tạ Chiêu, cử chỉ giữa cô ấy và Isaac trong video giám sát...
Những thứ mà anh từng cho là manh mối giờ đây lại như một ảo tưởng hoang đường, hoàn toàn vô căn cứ.
Anh không có chút bằng chứng nào để chứng minh giả thuyết của mình.
Không thể chứng minh Tạ Chiêu đã làm kích hoạt báo động khói – bác sĩ đã xác nhận rằng chân cô ấy bị thương, không thể leo lên cao.
Không thể chứng minh cô ấy đã lẻn vào đường hầm bí mật – cô ấy chưa từng bị camera giám sát ghi lại.
Thậm chí, điện thoại và phòng ngủ của Tạ Chiêu đã bị nghe lén toàn diện, nhưng không hề có bất kỳ đoạn đối thoại nào giữa cô ấy và Isaac.
Thiết bị nghe lén, ngược lại, đã trở thành bằng chứng chứng minh sự vô tội của cô ấy.
Giang Từ chợt nhớ đến hình ảnh Don Quixote chiến đấu với cối xay gió, lại nhớ đến sự nghi ngờ của các công tố viên khác trong văn phòng đối với anh.
Anh đứng bên cửa sổ nhìn về phía Tạ Chiêu. Như thể cảm nhận được ánh mắt của anh, Tạ Chiêu cũng ngẩng đầu lên.
Ánh nhìn của hai người chạm nhau giữa không trung.
Đôi mắt cô như lớp sương mù trên biển.
Là cô điên rồi, hay là chính anh mới là kẻ điên?
Trong khoảnh khắc ấy, Giang Từ trở nên hoang mang.
Trong khu vườn, hương cà phê đậm đặc lan tỏa trong không khí, bóng cây lay động trên mặt bàn.
"Cháu trai, sao lại không ăn gì?"
Phu nhân May rời mắt khỏi tạp chí, thấy Giang Từ ngồi bên bàn ăn, nhưng chẳng động đũa lấy một miếng, chỉ máy móc nhấp từng ngụm cà phê, ánh mắt dõi về nơi xa.
Bà theo hướng nhìn của anh, điểm cuối của ánh mắt chính là Tạ Chiêu. Phu nhân May cúi đầu, mỉm cười.
"Vết thương trên tay cháu thế nào rồi?" Bà hỏi.
Giang Từ lấy lại tinh thần, nhạt giọng đáp: "Chỉ là vết xước nhỏ, không sao."
"Em họ, hôm nay cậu có kế hoạch gì không?" Sophia đang sắp xếp hoạt động trong ngày cho các vị khách, cầm một quyển hướng dẫn du lịch bước tới.
Hầu hết mọi người sẽ đi tham quan các điểm du lịch gần đó.
Giang Từ nhận lấy, tùy ý lật qua.
"Bức tường thành Etruria?" Anh vốn rất có hứng thú với nền văn minh này.
Trần Bân Hạo cùng mấy vị khách người Mỹ đúng lúc đi ngang qua, anh lên tiếng: "Tôi có thể đi cùng mọi người, xem tranh tường hay gì đó."
"Nghe có vẻ thú vị đấy."
Chỉ tiếc rằng, giờ anh chẳng có tâm trí nào mà đi du ngoạn cả.
"Tạ Chiêu thì sao?" Giang Từ hỏi, anh phải luôn để mắt đến cô.
"Cô ấy bị trật chân, có vẻ còn có công việc cần xử lý nên sẽ ở lại đây."
"Vậy thì tôi cũng không đi nữa." Anh trả lại quyển hướng dẫn du lịch cho Sophia. "Hôm nay tôi ở đây đọc sách, tắm nắng là được rồi."
Những người khác đã quen với chuyện anh cứ quanh quẩn theo dõi Tạ Chiêu nên cũng không nói gì thêm.
Tạ Chiêu ngồi trong bóng râm, hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi không tay bằng taffeta màu trắng ngà, phối cùng quần dài. Kính râm cài hờ trên tóc.
Các trợ lý của cô đang liên hệ với một chương trình tài chính buổi sáng ở New York. Chương trình sẽ phát sóng trực tiếp tình hình mở cửa của các công ty niêm yết trên sàn giao dịch chứng khoán New York.
Hiện tại là 10:30 sáng ở Ý, tương đương với 4:30 sáng ở New York.
Nhà sản xuất chương trình đang thương lượng với trợ lý của cô về thời gian lên sóng, hy vọng khi chương trình bắt đầu, Tạ Chiêu có thể tham gia trực tiếp.
Người dẫn chương trình muốn cô phân tích lý do vì sao việc công khai ủng hộ phe mua lên Nhạc Càn lại có lợi, đồng thời bày tỏ quan điểm về những lời công kích từ Isaac đối với cô.
Nhà sản xuất cũng thông báo rằng Isaac có thể sẽ tham gia cuộc tranh luận này.
Chủ tịch Trần đứng không xa, nhưng Tạ Chiêu không hề né tránh, cô công khai thảo luận với các trợ lý.
Ông ta muốn xem một cuộc chiến giữa phe mua lên và phe bán khống? Vậy cứ xem cho thỏa thích đi.
Ván cờ này có chi phí rất cao, rủi ro cũng cực kỳ lớn.
Cô tin rằng bằng chứng trong bản thỏa thuận bảo mật trong thư phòng đủ để khống chế nhà họ Trần, chỉ cần chờ đến khi giá cổ phiếu của Nhạc Càn giảm trở lại.
Lần này, cô phải chịu một khoản lỗ lớn khi đặt cược vào phe mua lên.
Nhưng chỉ cần diễn trọn vẹn màn kịch này, Chủ tịch Trần sẽ hoàn toàn tin tưởng cô, ngay cả SEC và các cơ quan quản lý cũng không thể nghi ngờ cô.
Cái giá này, cô nhất định phải trả.
Giang Từ nằm trên bãi cỏ đọc sách, ánh nắng có chút chói chang.
Thực ra, anh chẳng đọc được chữ nào, bên tai toàn là những âm thanh ồn ào.
Những viên đá lạnh rơi vào ly soda chanh chạm vào thành kính phát ra tiếng leng keng. Nước trong bể bơi bắn tung tóe kèm theo tiếng cười đùa rộn rã, trên ban công tầng hai có người đang ôm đàn guitar gảy một bài hát thịnh hành.
Một số vị khách đang chơi quần vợt ở phía xa, một số khác chuẩn bị lái xe dọc bờ biển hóng gió.
Giang Từ giả vờ đọc sách, nhưng thực chất luôn dõi theo động tĩnh của Tạ Chiêu.
Cuối cùng, Tạ Chiêu cũng xử lý xong công việc và đứng dậy. May cùng vài vị khách bước đến, họ đứng nói chuyện một lúc, có vẻ May muốn dẫn họ đi tham quan vườn cây ăn quả trong biệt thự.
Anh lập tức bỏ sách xuống, lặng lẽ đi theo.
Hơi nóng hầm hập, trong vườn tràn ngập hương thơm của chanh, nho và mơ chín.
"Ở đây, nho có thể dùng để ủ rượu vang." May giới thiệu với mọi người.
Tạ Chiêu bị vây quanh ở phía trước, cách Giang Từ một quãng khá xa.
Anh bị kẹt lại phía sau đám đông, bám sát đội hình.
Một người đàn ông Ý cao lớn mặc áo sơ mi đỏ rộng thùng thình đang đứng cạnh Tạ Chiêu, không ngừng trò chuyện và cười đùa với cô.
Giang Từ đưa tay vào túi, siết chặt thiết bị nghe lén dạng cúc áo. Lần này anh không dám mang theo bút ghi âm nữa, vì hôm qua Tạ Chiêu vừa nhặt được một cái rồi.
Anh phải tìm cách gài thiết bị lên người Tạ Chiêu trong chốc lát.
"Hôm nay trời nóng quá nhỉ." Một cô gái trẻ tóc nâu ngắn lên tiếng bắt chuyện với Giang Từ từ cuối hàng.
Anh mỉm cười gật đầu đáp lại qua loa.
Sao lại đông người thế này? Lát nữa chắc chắn sẽ có rất nhiều tạp âm. Anh thầm lo lắng.
Người làm vườn hái nho chia cho khách, còn mời họ tự tay hái thử.
"Anh đến từ New York à?" Cô gái tóc nâu hỏi anh.
"Ừ." Giang Từ vừa gật đầu mỉm cười, vừa dán mắt về phía trước.
Người đàn ông cao lớn mặc áo đỏ đang hái nho đưa cho Tạ Chiêu.
Không biết anh ta nói gì, nhưng Tạ Chiêu khẽ cười.
Sau đó, anh ta lịch thiệp đưa tay đỡ cô, hai người cùng đi đến chỗ cây mơ.
Giang Từ len lén chen lên phía trước.
Có vẻ Tạ Chiêu rất thích mơ. Người đàn ông Ý kia muốn thể hiện trước mặt cô, liền leo lên cây hái mơ.
Giỏ mơ nhanh chóng đầy ắp.
Giang Từ cuối cùng cũng chen được đến gần, đứng chờ thời cơ để bắt chuyện với Tạ Chiêu. Sau đó, tìm một khoảnh khắc thích hợp để đặt thiết bị nghe lén lên người cô.
Nhưng khi hái xong, người đàn ông Ý vẫn không có ý định rời đi, ngược lại càng trò chuyện hăng say hơn.
Chính xác hơn là anh ta thao thao bất tuyệt, còn Tạ Chiêu thì chỉ mỉm cười lịch sự lắng nghe.
Giang Từ nhích lại gần hơn.
Anh không giỏi tiếng Ý, chỉ nghe loáng thoáng được mấy từ như sei da sogno gì đó—ý nói "người trong mộng" và bla bla gì đó—hình như là khen mắt đẹp.
Người đàn ông Ý nhìn Tạ Chiêu đầy chân thành, mà cô cũng mỉm cười đáp lại.
Ánh mắt hai người như dính chặt vào nhau không rời, Giang Từ híp mắt lại.
Lảm nhảm gì mà lắm thế? Anh bắt đầu mất kiên nhẫn.
Cuối cùng, người đàn ông Ý nhặt giỏ mơ lên, đưa tay đỡ Tạ Chiêu, cùng cô đi về phía này.
Nhưng anh ta vẫn chưa chịu dừng mớ lời đường mật của mình.
Giang Từ hết chịu nổi, anh bước lên trước.
Anh mỉm cười chào cả hai và đi song song với họ.
Tạ Chiêu khẽ gật đầu chào lại.
Người đàn ông Ý cũng gật nhẹ đầu với anh một cái, rồi lại dán mắt vào Tạ Chiêu tiếp tục huyên thuyên.
Không thể tiếp tục như thế này được. Nếu người đàn ông Ý cứ lải nhải cả ngày với Tạ Chiêu, thì anh hoàn toàn không có cơ hội nói chuyện riêng với cô, càng không thể gài thiết bị nghe lén lên người cô.
"Tôi có thể nói chuyện riêng với cô một chút không?" Giang Từ không buồn giữ lễ nghĩa, chen ngang vào cuộc trò chuyện.
"Một lát nữa đi." Tạ Chiêu đáp.
Đợi đến khi nào?
Anh không có thời gian chờ. Cảm giác người đàn ông Ý này có thể nói đến tối cũng chưa chịu buông tha cho cô.
"Chỉ cần đi riêng một đoạn thôi." Giang Từ vẫn nhìn chằm chằm vào Tạ Chiêu.
"Cùng đi đi, tôi phải nhờ Luca giúp mang giỏ mơ." Cô bị trẹo chân, không tiện xách đồ nặng.
Tạ Chiêu hơi nghi hoặc liếc anh một cái. Giang Từ không phải người thiếu phong độ, sao đột nhiên lại cư xử thất lễ như vậy?
Luca? Mới quen có vài phút mà gọi thân mật quá nhỉ. Giang Từ nghĩ thầm.
Còn cô thì vẫn gọi anh là "anh Trần" một cách xa cách.
Xem ra cô luôn cảnh giác với anh. Có phải vì anh chưa đủ thân thiện không? Giang Từ trầm ngâm.
"Để tôi giúp cô cầm." Anh tiến đến trước mặt Luca, mỉm cười.
"Không cần đâu." Luca cũng cười từ chối.
Giỏ mơ cứ lắc lư qua lại giữa hai người đàn ông cao lớn.
Cuối cùng, Giang Từ giật lấy giỏ mơ từ tay Luca, mỉm cười nói: "Anh cầm nãy giờ chắc mỏi rồi, nghỉ ngơi chút đi."
"Tay anh vẫn đang bị thương mà!" Tạ Chiêu tròn mắt.
Vừa rồi trong lúc vội vàng, Giang Từ quên mất, trực tiếp dùng tay trái đang bị thương giật lấy giỏ mơ.
Luca cũng trợn tròn mắt.
Một người đàn ông bị thương chảy máu, vẫn cố chấp giành mang đồ giúp Tạ Chiêu?
Chỉ để nói riêng với cô vài câu?
Chỉ vì anh ta nói chuyện với cô nhiều một chút, mà gã đàn ông mắt xanh này thậm chí không ngại bị thương?
Cạnh tranh kiểu này quá điên rồ, Luca có hơi hoảng sợ.
"Vậy hai người cứ nói chuyện đi." Luca cười gượng, trước khi rời đi còn dành cho Tạ Chiêu một ánh mắt đầy lưu luyến. "Gặp lại sau nhé."
"Tay bị thương mà cứ cố mang đồ nặng?" Tạ Chiêu nhìn Giang Từ.
"Nếu tôi không làm thế, cô sẽ cứ mải nói chuyện với Luca không dứt." Anh hờ hững liếc cô một cái. "Cô có nhiều chuyện để nói với anh ta vậy à?"
Giọng điệu anh lười biếng, nhưng vào tai cô lại mang theo chút gì đó như tủi thân.
Gì đây? Tạ Chiêu thầm nghĩ.
Anh không phải đang ghen đấy chứ?