Mục lục
Bây Giờ Là Lúc Nói Dối - Báo Miêu Đại Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tạ Chiêu trang điểm lại trong phòng ngủ, bên cạnh cô là một cô bé phục vụ tóc màu lanh, giúp cô chỉnh trang quần áo.

"Cô tên gì?" Tạ Chiêu hỏi.

"Delores."

Tạ Chiêu viết một tấm séc đưa cho cô bé.

"Tôi không thể nhận... Tôi chỉ muốn cảm ơn cô thôi." Delores bị con số trên tấm séc làm cho hoảng sợ.

"Cô phải nhận nó." Tạ Chiêu nói. "Chuyện này vẫn chưa kết thúc."

Trước khi bước vào cửa nhà họ Trần, Tạ Chiêu đã quyết định gán danh hiệu "nội gián" cho Trần Khánh. Cô và Trần Khánh không có thù oán cá nhân, nhưng vì anh ta cản đường cô, nên phải là người đầu tiên bị loại bỏ.

Vì vậy, cô cũng dặn dò Delores nhiều lần rằng nếu tình hình xấu đi, hãy nhanh chóng đặt chiếc điện thoại dùng một lần vào phòng ngủ của Trần Khánh.

Cô bảo Delores nhất định phải đào chiếc camera giấu trong chậu cây phòng cô và mang đến cho mình.

Tạ Chiêu biết Giang Từ muốn bắt cô và vẫn luôn theo dõi cô, vì vậy cô cố tình diễn cảnh hoảng loạn với Delores, đánh lạc hướng anh rằng điện thoại nằm trong túi xách của cô.

Nhưng hành động của cô không thể nói là hoàn hảo. Trước hết, Trần Khánh bị oan ức thế này chắc chắn sẽ không nuốt trôi cục tức. Đã cáo buộc cô và Delores trước đó, tiếp theo anh ta chắc chắn sẽ nghi ngờ cô.

"Cô bé, cô không thể rời đi ngay lúc này. Nếu đi bây giờ, bọn họ sẽ nghi ngờ." Tạ Chiêu dặn dò.

Khi cô còn ở đây, bọn họ không dám làm gì Delores.

"Nhưng ba ngày sau, khi tiệc đính hôn kết thúc, lập tức đổi phương thức liên lạc và nghỉ việc ở đây."

Dù sao thì Trần Khánh cũng là con trai ruột của Chủ tịch Trần. Ông ta đang tức giận, nhưng có thể vài ngày nữa sẽ suy nghĩ lại và nhận ra có điều gì đó không đúng.

Đến lúc đó, họ chắc chắn sẽ tìm đến Delores để hỏi chuyện.

Còn những người khác, chẳng hạn như Giang Từ, cũng có thể tìm cô bé, vì cô bé đã trực tiếp chạm vào chiếc điện thoại dùng một lần của cô – một nhân chứng sống.

Delores vẫn còn nhỏ, tâm lý không vững, nếu bị tra hỏi dưới áp lực cao, ai dám chắc rằng cô bé sẽ không phản bội?

Tạ Chiêu biết Delores hiện tại rất biết ơn mình, nhưng một tấm séc giá trị lớn còn đáng tin hơn nhiều so với lòng biết ơn ngắn ngủi.

"Hôm nay, cô chỉ lấy duy nhất một thứ từ phòng của tôi – đó là máy nghe lén mà Chủ tịch Trần đặt trong chậu cây của tôi. Hiểu không?"

Delores gật đầu.

"Nếu có ai hỏi về số tiền này, cô biết phải nói thế nào không?"

Tạ Chiêu một lần nữa đưa tấm séc cho cô bé.

"Đây là học phí cô tài trợ cho tôi. Tôi sẽ đến một nơi hoàn toàn mới, rất xa để học đại học."

Tốt lắm, có thể dạy dỗ được. Tạ Chiêu khẽ nhướng mày. "Tôi tin cô là một học sinh giỏi."

Dù buổi chiều vô cùng hỗn loạn, nhưng Chủ tịch Trần nhanh chóng bình tĩnh lại, liên tục xin lỗi các vị khách và hứa rằng nhất định sẽ tìm ra kẻ tâm thần đã lắp máy nghe lén trong phòng của họ. Không biết ông ta định chọn ai làm vật tế thần, liệu có phải là Giang Từ không nhỉ? Tạ Chiêu khẽ mỉm cười.

Từ chuyện này, cô đã thử ra được một điều: lợi ích giữa Giang Từ và Chủ tịch Trần rõ ràng không thống nhất.

Ban đầu, cô nghĩ Giang Từ có thể là thám tử tư mà Chủ tịch Trần thuê.

Nhưng rõ ràng là không đúng.

Nếu Giang Từ làm việc cho Chủ tịch Trần, thì ngay khi phát hiện cô có điện thoại dùng một lần, anh nên chặn cô lại ngay từ đầu, không để cô tiếp tục gửi tin tức phá hoại.

Nhưng Giang Từ lại làm ngược lại. Anh chờ cô gửi tin nhắn đi, chờ cô phá hủy khoản đầu tư của Chủ tịch Trần rồi mới bắt cô.

Hơn nữa, Giang Từ liên tục đưa ra những quyết định bất lợi cho Chủ tịch Trần – nào là lục soát phòng khách, nào là kiểm tra tư trang của họ. Có thể thấy, anh chỉ một lòng muốn bắt cô, hoàn toàn không quan tâm việc làm vậy sẽ gây ảnh hưởng xấu đến Chủ tịch Trần như thế nào.

Tạ Chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời hồng tím, sắc cam rực rỡ đã dần lặn xuống.

Sau một buổi chiều dài xin lỗi khách khứa, cuối cùng sếp Hoa cũng miễn cưỡng đồng ý ở lại tham gia tiệc tối. Tạ Chiêu cũng giả vờ miễn cưỡng đồng ý.

Cô thay một bộ váy dạ hội, chiếc váy dài hở lưng màu lam công, trên vải có họa tiết hình con mắt, trông như bức tranh khảm kiểu Byzantine, mang phong cách của Klimt.

Delores giúp cô chỉnh lại tua rua vàng sau lưng, rồi đưa cho cô một chiếc vòng cổ vàng.

"Đổi cái khác đi." Tạ Chiêu nói. "Cô mở ngăn đáy của hộp trang sức ra, lấy chiếc vòng cổ bên trong cho tôi."

Đó là một chiếc vòng cổ rẻ tiền, hàng vỉa hè từ mười mấy năm trước, cũng là di vật của chị gái cô.

Tạ Chiêu cẩn thận đeo vào.

"Chị, hãy cùng em chứng kiến đi..." Cô khẽ vu.ốt ve chiếc vòng. "...xem em từng chút một hủy hoại bọn họ như thế nào."

*

Giang Từ nằm bất động trên sàn phòng ngủ.

Chủ tịch Trần, mẹ anh, công tố viên – ba người thay nhau công kích anh.

Chưa đầy 24 giờ, Tạ Chiêu đã hãm hại Trần Khánh thành công.

Không thể trách được, thật ra động cơ của Trần Khánh rất hợp lý. Trong mắt Chủ tịch Trần, con trai ông ta luôn cổ vũ cho quỹ gia tộc Anh quốc đầu tư vào đây, trong khi bản thân ông lại luôn phản đối. Vậy nên nếu Trần Khánh bắt tay với phe bán khống để khiến giá cổ phiếu gia tộc sụt giảm, rồi cấu kết với quỹ đầu tư nước ngoài thực hiện thâu tóm ác ý nhằm tranh đoạt quyền kiểm soát, thì cũng hợp lý thôi.

Còn động cơ của Tạ Chiêu thì sao? Không ai tìm ra động cơ của cô.

Không, là do anh đã đi sai hướng ngay từ đầu.

Giang Từ liên tục tự kiểm điểm sai lầm của mình ở đâu. Anh luôn tập trung vào mối quan hệ giữa Tạ Chiêu và Isaac, cố gắng suy đoán động cơ hợp tác giữa hai người. Nhưng trong chuyện này, Isaac thực ra là nhân vật không quan trọng nhất.

Tạ Chiêu mà thích Isaac ư? Đúng là chuyện hoang đường. Cô ta coi đàn ông chẳng khác gì chó, mà như vậy còn là đã nể mặt lắm rồi.

Giang Từ thở dài. Sao trước đây anh lại có suy nghĩ ngu ngốc đến vậy?

Quá ngu ngốc.

Người phụ nữ này hoàn toàn coi Isaac là con cờ, vậy nên anh nên vứt bỏ quân cờ mà chỉ tập trung vào kẻ chơi cờ.

Tuy bất động nhưng trí óc Giang Từ quay cuồng, gom góp tất cả những dữ liệu bất thường về Tạ Chiêu trong đầu.

Dần dần, anh nhận ra một điều...

Bốn kẻ xui xẻo từng có quan hệ với cô – dù khác nhau về quốc tịch, độ tuổi, lĩnh vực kinh doanh – nhưng đều có một điểm chung: tất cả bọn họ đều từng quen biết Chủ tịch Trần.

Tạ Chiêu dường như có sức mạnh của thần chết, ai làm ăn hay kết bạn với cô thì sẽ gặp xui xẻo. Vậy bây giờ khi cô đã đến đây, người sắp gặp họa có phải là nhà họ Trần không?

Giang Từ còn để ý một chi tiết khác.

Trần Khánh là người trong nhà này vô lễ với Tạ Chiêu nhất. Hắn ta liên tục khiêu khích cô, nhưng dường như cô lại không hề tức giận.

Nói như vậy thực ra rất kỳ lạ, bởi vì cô vừa mới vu oan giá họa cho hắn. Nhưng Giang Từ cảm thấy hành động này của cô không xuất phát từ sự căm ghét cá nhân, mà giống như một dạng công việc phải làm.

Giống như khi dọn dẹp mà nhìn thấy một con côn trùng, cô không ghét nó, nhưng để làm sạch, tất nhiên phải giết nó.

Ngược lại, Chủ tịch Trần và Trần Bân Hạo luôn tỏ ra rất khách khí, thậm chí Trần Bân Hạo còn là bạn nhiều năm với Tạ Chiêu.

Nhưng Giang Từ luôn có cảm giác mơ hồ thực ra cô rất bài xích họ, thậm chí còn có một sự chán ghét ẩn nhẫn.

Ban đầu, anh nghĩ có thể là do danh tiếng của họ không tốt, vì Nhạc Càn luôn có tin đồn quấy rối nữ nhân viên, nên người bình thường sẽ khó mà có thiện cảm.

Nhưng liệu Tạ Chiêu có đơn giản chỉ vì những giá trị đạo đức phổ thông này không?

Rốt cuộc, cô đến nhà họ Trần làm gì? Cô chấp nhận rủi ro pháp lý, chịu thiệt hại kinh tế nghiêm trọng để đến đây là vì lý do gì?

Đây là một góc nhìn hoàn toàn mới, Giang Từ thầm nghĩ.

Anh nên đào sâu theo hướng này.

*

Trên trần nhà vòm của sảnh tiệc, những chiếc đèn chùm pha lê cổ điển lấp lánh. Bầu trời bên ngoài cửa sổ lớn hình vòm là một màu xanh lam thẫm, sạch sẽ như một bức tranh, với bóng cây tùng bách u tối như những nét cắt sắc sảo. Một vài ngôi sao bạc thưa thớt lấp lánh.

Sau bữa tối, rượu đã ba lượt, ánh đèn trở nên mờ ảo hơn, âm nhạc chuyển sang giai điệu khiêu gợi và nhẹ nhàng, khách khứa bắt đầu khiêu vũ.

Tạ Chiêu đang nhảy rất ăn ý với một anh chàng người Đức tóc vàng, vừa xoay một vòng thì một bàn tay chìa ra, đón lấy cô.

Là Giang Từ.

Một tay anh nhẹ nhàng đặt trên eo cô, tay còn lại nắm chặt tay cô.

Cơ thể anh áp sát cô, nhưng không hề thực sự chạm vào.

Tạ Chiêu mỉm cười với kẻ bại trận: "Sao thế? Không chịu nổi khi thấy tôi nhảy với người khác à?"

Anh cười lười nhác: "Đúng vậy, tôi không yên tâm, không được sao?"

Tạ Chiêu biết Giang Từ đang nghi ngờ mình, mà Giang Từ cũng biết cô đã nhận ra sự nghi ngờ đó.

Hai người là kẻ địch, đôi bên đều hiểu rõ.

Nhưng trên bề mặt vẫn phải tiếp tục diễn vai tình nhân thân mật.

Bước nhảy của Giang Từ tiến tới, cô lùi lại.

"Anh không giống bọn họ chút nào." Tạ Chiêu nói, chân cô vẽ một nửa vòng cung, mũi giày chạm vào giày anh.

"Không giống ai?" Giang Từ cúi mắt cười, tay anh siết nhẹ eo cô, khiến thân trên của hai người áp sát hơn một chút. Cô quấn chân quanh chân anh, nhưng anh lại lùi ra, không để bị chạm vào.

"Không giống nhà họ Trần, anh chẳng giống họ chút nào."

Tạ Chiêu vòng tay quanh cổ anh, ngón tay siết nhẹ cổ áo anh.

"Anh đẹp trai thế này, thật khiến người ta hoài nghi quan hệ huyết thống của anh với họ đấy." Cô thì thầm bên tai anh, cả hai xoay tròn một vòng, thân trên áp sát, ánh mắt giao nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi.

"Cô quan sát mặt tôi kỹ đến vậy sao?" Giang Từ cũng thì thầm bên tai cô, giọng trầm thấp len lỏi vào tai, mang theo cảm giác tê dại không thể kiểm soát, trong chốc lát hơi thở hai người hòa quyện vào nhau.

Cô đã bắt đầu nghi ngờ anh, Giang Từ thầm nghĩ.

"Thích anh mà." Tạ Chiêu cười khẽ.

Đợi đến khi tôi tìm ra anh là ai, anh chết chắc rồi.

Giang Từ buông lỏng tay, cô linh hoạt lùi lại, khoảng cách giữa hai người lại kéo xa.

Bước chân cô nhẹ nhàng chạm đất, tay bám chặt vào vai anh, mượn lực từ anh, mũi giày vẽ một đường cong đẹp mắt trên mặt sàn.

"Tôi cũng thích khuôn mặt của cô." Giang Từ dịu dàng nhìn cô. Đừng tưởng tôi không biết cô đã chỉnh sửa gương mặt mình, nhưng rốt cuộc là để che giấu điều gì?

"Đặc biệt là đôi môi của cô." Anh hạ mắt, đuôi giọng nhấc lên một chút, như mang theo ý cười, khiến lòng người ngứa ngáy.

Cô đã chỉnh răng và cằm, những chỗ này hẳn là để che đi một đặc điểm nào đó.

Giang Từ từng bước ép sát cô, cô uyển chuyển lùi lại, nhịp điệu nhanh hơn.

"Anh muốn hôn tôi thì cứ nói thẳng đi, sao phải vòng vo thế?"

Bước nhảy của Tạ Chiêu nhẹ nhàng, váy xòe tung, mũi giày không ngừng quấn lấy bắp chân anh, rồi lại buông ra.

Ánh mắt cô lướt từ đôi mắt anh xuống môi, sau đó nở một nụ cười.

Cô mặc một chiếc váy dài hở lưng, ban đầu tay Giang Từ chỉ lịch sự đặt trên lớp vải áo ở eo cô, nhưng bất ngờ ngón tay anh lướt lên, nhẹ chạm vào làn da trần màu ngà. Cảm giác ấm nóng mang theo chút tê dại.

"Tôi vẫn thích nhịp điệu chậm một chút, từ từ hiểu rõ cô trước." Anh cười lười nhác, tay buông lỏng, khoảng cách giữa hai người kéo giãn, nhưng ánh mắt vẫn bám chặt vào nhau.

"Tôi chưa từng nghe cô nhắc đến cha mẹ mình." Giang Từ nói, thân thể hai người lại áp sát, hơi ấm xuyên qua lớp vải mỏng, nhịp bước xoay tròn, ánh mắt anh rơi xuống bàn tay đang siết chặt của họ.

Trên cánh tay trái của Tạ Chiêu có một vết sẹo rất sâu, phần lớn bị chiếc nhẫn rắn che đi.

Cô nói lúc nhỏ cưỡi ngựa không cẩn thận ngã nên để lại sẹo, nhưng Giang Từ không tin.

Anh đã quan sát kỹ, nó giống như vết cắn của một loài thú dữ, hơn nữa không được xử lý kịp thời, hoặc có lẽ là chưa từng được chữa trị.

Một người được nuôi dạy trong môi trường tinh anh, ít nhất cũng xuất thân từ tầng lớp trung lưu trở lên, làm sao có thể bị đối xử thờ ơ đến mức này?

Không, đây không phải thờ ơ, mà là ngược đãi.

Vậy nên lai lịch thật sự của Tạ Chiêu có lẽ là bịa đặt. Vậy thân phận thật của cô là gì?

Tạ Chiêu cười khẽ bên tai anh: "Sao thế? Muốn ra mắt gia đình tôi nhanh vậy sao? Anh cũng gấp gáp quá rồi đấy."

Giang Từ nới tay, chỉ còn đầu ngón tay đặt trên eo cô, nhẹ nhàng vu.ốt ve, một luồng tê dại truyền dọc theo sống lưng cô.

"Tất nhiên là tôi sốt ruột rồi." Anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt mỉm cười, cùng cô xoay tròn theo nhịp điệu.

Nếu không bắt được cô, sự nghiệp và tự do của tôi coi như chấm hết.

Âm nhạc mập mờ k.ích th.ích thần kinh và nhịp tim.

Bước nhảy xoay tròn, quấn lấy nhau, anh tiến, cô lùi.

"Tôi cũng chưa hiểu nhiều về gia đình anh." Tạ Chiêu mỉm cười, tay khẽ đặt lên ngực anh, cảm nhận nhịp tim anh dưới lòng bàn tay.

"Bao giờ giới thiệu tôi đi?"

Giang Từ bất chợt siết chặt eo cô, kéo cô vào lòng.

Chóp mũi hai người lướt qua nhau, anh dừng lại ngay trước khi hôn xuống.

"Được thôi, vậy thì chúng ta sẽ từ từ tìm hiểu sâu hơn."

Tôi sẽ tìm ra tên thật của cô, đến lúc đó chính là ngày tàn của cô.

Cả hai đều cùng nghĩ như vậy.

Họ mỉm cười, ánh mắt quấn lấy nhau, triền miên ám muội.

Âm nhạc dừng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK