Mục lục
Bây Giờ Là Lúc Nói Dối - Báo Miêu Đại Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Món tráng miệng cuối cùng là bánh tart lê với phô mai ricotta.

Tay cầm chiếc nĩa nhỏ, tỉ mỉ múc từng miếng lê ngâm đường, nhưng ánh mắt của Giang Từ lúc này lại chậm rãi dừng trên người Tạ Chiêu.

"Cậu cũng không cần phải giận dữ như vậy. Mời Isaac vào dự tiệc cũng không phải là chuyện gì xấu cả." Anh nói với Chủ tịch Trần, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú dõi theo Tạ Chiêu.

"Miệng lưỡi con người có thể nói dối, nhưng ngôn ngữ cơ thể thì không. Nếu hắn vào đây, có lẽ chúng ta sẽ sớm phát hiện ra ai trong căn nhà này mới thực sự là bạn tốt của hắn."

"Như vậy cũng đỡ để mọi người nghi ngờ lẫn nhau, làm tổn hại hòa khí." Giang Từ khẽ quét mắt một vòng quanh bàn ăn, cuối cùng ánh mắt sâu thẳm dừng lại trong đôi mắt của Tạ Chiêu. "Không thể để nội gián thật sự trà trộn mà hưởng lợi được."

Dưới gầm bàn, Tạ Chiêu giẫm mạnh lên chân anh, Giang Từ đau điếng.

"Cưng à," cô mỉm cười nhìn anh, "Phiền anh đóng chặt cửa sổ phía sau lưng đi nhé?" Cô nhìn chằm chằm vào đôi môi anh, nhấn mạnh hai chữ "đóng chặt".

"Buổi tối trời lạnh, chúng ta ngồi ngay chỗ đón gió, nếu không đóng kín, có khi cả hai đều bị cảm mất thôi."

Giang Từ lập tức ngậm miệng.

"Quan hệ của hai người tiến triển cũng nhanh thật đấy." Trần Khánh cười lạnh. "Em họ, tôi thật sự mừng cho cậu. Cuối cùng thì sự theo đuổi kiên trì cũng đổi lại được ánh mắt khác biệt từ sếp Tạ rồi."

May quét mắt nhìn họ, khẽ mỉm cười với Giang Từ.

Đối với việc tất cả mọi người đều cho rằng anh đang mặt dày theo đuổi Tạ Chiêu, Giang Từ chỉ có thể chấp nhận thực tế.

Dù giữa anh và cô đã xé rách mặt nạ, nhưng cả hai đều nắm được điểm yếu của nhau, vì vậy trước mặt người khác vẫn phải duy trì hình tượng hòa hợp.

Làm con chó trung thành của kẻ thù, đó là lớp vỏ bọc cần thiết lúc này.

Không sao cả. Một đại trượng phu có thể co có thể duỗi, chút nhục này tính là gì? Giang Từ khẽ cười với Trần Khánh, coi như ngầm thừa nhận.

Sau bữa tối, Tạ Chiêu vẫn khoác tay Giang Từ, cả hai sánh vai bước lên cầu thang xoắn, đi về phía phòng ngủ.

Giang Từ lịch sự dìu cô đi, cả hai cúi xuống nhìn, bên dưới cầu thang xoắn, những người khác vẫn đang trò chuyện trong phòng khách.

Ánh mắt Tạ Chiêu lướt qua từng người: Trần Khánh, May, Trần Bân Hạo, Chủ tịch Trần, Sophia.

Ở đâu có con người, ở đó có thể trở thành bàn cờ của cô. Mọi người đều có thể trở thành quân cờ trong tay cô.

"Sếp Tạ," Giang Từ mỉm cười, "Lần này cô lại muốn đổ tội cho ai đây?"

Tạ Chiêu nhẹ nhàng nhướng mày, giọng nói dịu dàng: "Tôi khuyên anh tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút. Nếu không muốn nhà họ Trần biết anh là gián điệp do viện kiểm sát cài vào, thì từ nay về sau đừng tùy tiện nói những điều không nên nói trước mặt người khác."

Đúng lúc đó, Sophia ngẩng đầu nhìn họ, mỉm cười vẫy tay.

Tạ Chiêu lập tức nép sát vào Giang Từ, tựa đầu lên vai anh, bàn tay anh cũng siết chặt tay cô. Cả hai cùng mỉm cười chào Sophia, sau đó chúc ngủ ngon.

Tạ Chiêu khẽ tựa vào Giang Từ, từ góc độ này, cô có thể nhìn thấy trong túi áo anh lấp ló một cây bút máy màu vàng.

Cây bút này trước đây cô từng cầm qua.

Giang Từ thậm chí đã đích thân đến phòng ngủ của cô để đòi lại.

Tạ Chiêu nhớ lại, mỗi lần anh nói chuyện với cô, đều cố ý gọi đầy đủ họ tên cô.

Khi nào thì người ta cần gọi cả họ lẫn tên của đối phương?

Khi đang ghi âm.

Đây không phải là cây bút bình thường. Nó là một chiếc bút ghi âm.

Anh chưa từng thay quần áo trong ngày hôm nay, nghĩa là cuộc đối thoại vào buổi chiều giữa cô và anh trong mật đạo đã bị anh ghi âm lại từ lâu rồi.

Sắc mặt Tạ Chiêu vẫn điềm nhiên như nước, vẫn khoác tay Giang Từ bước tiếp, thỉnh thoảng còn trêu chọc vài câu.

Nhưng trong lòng cô đã bắt đầu tính toán—nhất định phải đoạt lại chiếc bút ghi âm này.

Mặc dù cô đã từng nói rằng mình không sợ đấu với viện kiểm sát, đoạn ghi âm này cũng không có giá trị pháp lý trước tòa, nhưng nó đủ để giúp Giang Từ thuyết phục công tố viên mở cuộc điều tra về cô.

Nếu cô tiến hành thu mua Nhạc Càn, nhưng không thể thực hiện chiến thuật đánh nhanh thắng nhanh mà bị kéo dài trận chiến, Chủ tịch Trần chắc chắn sẽ liều chết đối đầu với cô. Lúc đó, ông ta chắc chắn sẽ tố cáo cô giao dịch nội gián, dù tội danh này có thành lập hay không.

Mà Giang Từ có thể sử dụng đoạn ghi âm này để khiến viện kiểm sát nghi ngờ cô, buộc họ có lý do để điều tra cô.

Dù họ không thể kết tội cô, nhưng một cuộc điều tra như vậy sẽ phá hủy danh tiếng của cô trên dư luận.

Cô cần tập trung vào cuộc chiến thu mua, không thể cùng lúc giao chiến với cả nhà họ Trần và viện kiểm sát.

Bằng mọi giá, phải tiêu hủy đoạn ghi âm đó.

Giang Từ vừa trở về phòng ngủ đã khóa chặt cửa rồi mở máy tính.

Hiện tại, anh và Tạ Chiêu nắm được lượng thông tin ngang nhau, muốn thắng cô, anh phải đào sâu quá khứ của cô, tìm ra cô thực sự là ai, để hiểu rõ động cơ thực sự của cô khi đến đây.

Trước đó, anh và Chủ tịch Trần đều đã điều tra lai lịch và gia cảnh của Tạ Chiêu, nhưng cô là một người cực kỳ coi trọng sự riêng tư, thông tin tìm được rất ít, cũng chẳng có gì đặc biệt.

Nhưng Giang Từ đã liên kết bốn sự kiện kỳ lạ tưởng chừng không liên quan, nhưng thực chất đều có dây mơ rễ má với Tạ Chiêu.

Bốn người đàn ông từng là bạn bè và đối tác làm ăn của Tạ Chiêu và Isaac, cũng có quan hệ tài chính với họ, đều gặp kết cục bi thảm:

Người thứ nhất bị kẻ thù bắn chết ngay trên đường phố.

Người thứ hai sau khi phá sản bị chủ nợ truy lùng, cuối cùng nhảy lầu tự tử nhưng sống sót, trở thành người thực vật.

Người thứ ba thì tán gia bại sản, cuối cùng phát điên, nghe nói bị đưa vào tu viện.

Người thứ tư từ tỷ phú trở thành tội phạm bị truy nã cả trên bề mặt và trong thế giới ngầm, hiện mất tích không rõ tung tích.

Điểm chung duy nhất giữa bốn người này chính là—họ đều từng có liên hệ với Tạ Chiêu.

Một người nữa mà cả bốn người họ đều quen biết—chính là Chủ tịch Trần.

Tạ Chiêu sẵn sàng chấp nhận rủi ro kinh tế và pháp lý nghiêm trọng để đánh sập Nhạc Càn, điều đó khiến anh không thể không nghi ngờ rằng giữa cô và nhà họ Trần có ân oán cá nhân gì đó.

Vậy cô có ân oán gì với bốn kẻ xui xẻo trước đây? Giang Từ quyết định điều tra sâu hơn theo hướng này.

Anh lấy điện thoại ra và gọi một số. Phải đến lần gọi thứ hai đầu dây bên kia mới bắt máy.

"Sao thế, con trai? Mới vậy mà đã chịu thua rồi à?" Đối phương bật cười.

"Con đang chuẩn bị thắng đây." Giang Từ nói. "Con sẽ không từ bỏ công việc của mình đâu."

"Công việc?" Đối phương lại cười nhạt. "Một công tố viên một năm kiếm được bao nhiêu? 120.000 đô? 140.000 đô? 170.000 đô? Con có rõ số tiền đó cũng chỉ bằng số tiền tiêu vặt hằng tháng từ quỹ tín thác gia đình không? Hơn nữa, con chỉ là một cố vấn nghiên cứu, không kiếm được tiền thì sao gọi là công việc?"

"Đó chỉ là một thú vui cá nhân nhỏ bé của con mà thôi." Bà ta nhàn nhạt nói: "Hơn nữa, con định thắng thế nào? Hiện tại, bên công tố không hề chia sẻ tài nguyên với con, không có nguồn lực, con định điều tra Tạ Chiêu bằng cách nào?"

"Vậy nên con muốn làm một cuộc giao dịch với mẹ." Anh phớt lờ giọng điệu mỉa mai của bà.

"Ồ, con muốn sử dụng nguồn lực của gia tộc để điều tra cô ta." Bà cười.

"Điều tra cô ta cũng có lợi cho mẹ. Giờ cô ta có thể rảnh tay bất cứ lúc nào để ra tay với Trần Khánh, chẳng lẽ mẹ không muốn gây chút áp lực, cản bước cô ta sao?"

"Mẹ đang lắng nghe đây."

"Mẹ và Tạ Chiêu tranh giành Nhạc Càn thế nào con không quan tâm, cũng chẳng liên quan đến con. Nhưng con có thể đảm bảo rằng trong vài ngày tới, con sẽ dốc toàn lực bảo vệ sự an toàn của Trần Khánh. Nếu con không bảo vệ anh ta, Tạ Chiêu sẽ thắng ngay trong mấy ngày này, mẹ sẽ chẳng có cơ hội đấu với cô ta nữa."

"Con muốn gì?" Mẹ Giang Từ chậm rãi hỏi.

"Con cần ba tài liệu. Thứ nhất, con sẽ đưa mẹ danh sách bốn người, con muốn mẹ cung cấp toàn bộ hồ sơ kiện tụng của họ, đặc biệt là xem có vụ kiện nào xảy ra trong cùng một khoảng thời gian hay không." Anh nghĩ, nếu Tạ Chiêu có ân oán với họ, vậy thì những tội danh họ từng phạm phải có thể sẽ cho thấy manh mối.

Giang Từ nói: "Thứ hai, con cần xem liệu có thể tìm được bất cứ bản ghi âm nào chứng minh người sáng lập tập đoàn L đã chết kia từng ở cùng một không gian với Tạ Chiếu hay không."

"Thứ ba, và cũng là thứ con cần sớm nhất: Trong bốn người đó có một người sau khi phá sản thì phát điên, trở thành một kẻ điên hoàn toàn. Con từng tra ra hắn dường như hiện đang ở một tu viện nào đó ở miền Nam nước Ý. Con cần đưa hắn đến nhà họ Trần vào ngày mai."

"Đưa một kẻ điên đến nhà họ Trần sao?"

"Đúng vậy. Con muốn để hắn gặp Tạ Chiếu và Chủ tịch Trần, để đối chất trực tiếp. Từ phản ứng của họ, con có thể nhìn ra rốt cuộc họ có ân oán cá nhân gì hay không."

Những kẻ xui xẻo kia chính là chìa khóa để mở ra quá khứ của Tạ Chiêu, Giang Từ tin chắc điều đó.

"Được thôi." Bà nói. "Coi như con gặp may, mẹ đồng ý tặng con món quà nhỏ này. Ngày mai sẽ đưa kẻ điên đó đến cho con."

Tạ Chiêu đi qua đi lại trong phòng ngủ, cô đang suy nghĩ làm thế nào để đoạt lại chiếc bút ghi âm.

Đột nhiên, cô nghe thấy những bước chân rất khẽ vang lên ngoài cửa.

Tạ Chiêu nhẹ nhàng bước tới, lặng lẽ nhìn qua mắt mèo, đúng lúc bắt gặp một con mắt đầy tơ máu. Cô giật mình, vội mở cửa.

Lại là người quản gia với nụ cười cứng đờ đó. Rốt cuộc là ai đã phái bà ta tới giám sát mình? Tạ Chiêu thầm nghĩ.

"Có chuyện gì? Đứng trước cửa không nói gì làm gì?"

"Xin lỗi đã làm phiền sếp Tạ." Quản gia nhếch miệng cười, bàn tay khô gầy nâng lên một chiếc bát sứ trắng. "Phu nhân bảo tôi mang ít súp ngọt đến cho mọi người trước khi ngủ."

"Đích thân bê từng bát một mang đến, vất vả cho bà rồi." Tạ Chiêu cười nhạt.

Quản gia gật đầu, xoay người rời đi. Tạ Chiêu khép cửa, qua khe cửa quan sát, thấy bà ta không đi xa mà dừng lại ở khúc quanh giữa tầng hai và tầng một.

Tạ Chiêu cầm bát canh đi tới cửa phòng Giang Từ, cố ý run tay, làm đổ hết canh xuống sàn. Chất đường sánh đặc nhanh chóng bám chặt lấy nền nhà, tạo thành một mớ lộn xộn.

Cô vẫy tay với quản gia. "Xin lỗi, bà tìm người dọn giúp chỗ này được không?"

Rồi cô gõ cửa phòng Giang Từ, bước vào.

"Gì vậy?" Giang Từ hỏi.

"Đợi một chút." Tạ Chiêu nói.

Chẳng bao lâu sau, quản gia mang theo máy lau sàn công suất lớn đến dọn dẹp chỗ nước đổ. Tiếng máy phát ra tiếng ù ù ồn ào.

"Nghe đi, bên ngoài bây giờ ồn lắm." Tạ Chiêu từng bước từng bước tiến lại gần anh.

"Rồi sao?" Giang Từ nhíu mày.

"Vậy nên." Tạ Chiêu đứng trước mặt anh, mắt nhìn chằm chằm vào anh, ngón tay móc vào thắt lưng anh, nhẹ nhàng tháo ra.

"Vậy nên tiếng ồn sẽ che giấu mọi âm thanh trong phòng này, chúng ta có làm gì cũng không ai biết." Cô ghé sát tai anh nói, rồi ngước mắt lên, mỉm cười.

Tạ Chiêu rút chiếc thắt lưng ra.

"Cô định làm gì?" Giang Từ lùi lại một bước.

Tạ Chiêu mỉm cười, quấn thắt lưng quanh cổ tay, từng bước ép sát.

Giang Từ liên tục lùi lại, cuối cùng bị ép đến mép giường.

Cô giơ thắt lưng lên, quất thẳng xuống anh: "Giao bút ghi âm ra đây!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK