Mục lục
Bây Giờ Là Lúc Nói Dối - Báo Miêu Đại Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong thế giới động vật, có những loài dù còn khả năng chạy trốn khi bị kẻ thù ngoạm lấy, nhưng lại không hề giãy giụa mà chỉ bất động, ngừng phản kháng.

Đó là phản ứng đông cứng do nỗi sợ hãi và lo âu cực độ khi bị săn bắt, một cơ chế tự vệ theo bản năng.

Sau gáy của Tạ Chiêu đã bị kẻ thù cắn chặt.

Giang Từ kề sát bên tai cô, giọng điệu thân mật. Cô buông lỏng thần trí, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào tia nắng chiếu trên bậu cửa sổ.

Ánh sáng giữa trưa trắng nhợt, những hạt bụi trôi nổi lơ lửng trong không khí.

Cô cũng như bị ánh sáng ấy nhấn chìm.

Khoảnh khắc Giang Từ áp sát thì thầm bên tai, tiếng ve ngoài cửa sổ như bị phóng đại vô hạn, chói tai đến mức cô ù cả tai.

Mười hai năm sắp đặt, cứ thế mà đổ sông đổ bể sao?

Cô từng trải qua biết bao sóng to gió lớn, lẽ nào lại lật thuyền trong tay Giang Từ?

Tuyệt đối không thể!

Tạ Chiêu hành động ngay lập tức. Cô cắt nguồn điện máy tính trước khi Giang Từ kịp nhìn thấy mình tra cứu điều gì.

"Tôi không hiểu anh đang nói gì." Cô thản nhiên lên tiếng.

Giang Từ khẽ lắc đầu. Gương mặt đẹp đẽ như thần tượng của anh mang theo nét từ bi tựa thần linh.

"Giãy giụa trước khi chết, chẳng đẹp đẽ gì cả, cô Tạ."

Anh cầm lên chiếc điện thoại dùng một lần trên bàn cô, giọng nói chậm rãi.

"Cô vẫn luôn gửi thông tin quan trọng chưa công khai của Nhạc Càn cho Isaac, đúng không?"

"Cô cấu kết với phe bán khống để thao túng giá cổ phiếu, sau đó còn định thâu tóm công ty."

"Vừa là giao dịch nội gián, vừa là thao túng thị trường."

"Nực cười." Tạ Chiêu lạnh nhạt nhìn anh. "Anh bị hoang tưởng à?"

"Bằng chứng rành rành, tôi đã bắt tại trận, còn gì để chối cãi?"

"Cô nhìn đi, đây chính là vật chứng." Giang Từ mỉm cười.

Tạ Chiêu vươn tay giật lại chiếc điện thoại dùng một lần, nhưng Giang Từ lập tức nắm chặt cổ tay cô, giữ chặt bàn tay cô trên lồng ng.ực anh.

Anh thong thả bỏ chiếc điện thoại vào túi mình, vỗ nhẹ lên đó.

Anh cúi mắt, cười nhạt với cô. "Vật chứng này, tôi phải giữ cho kỹ."

Bíp—bíp—bíp.

Giữa lúc hai người giằng co, bỗng nhiên có tiếng mở khóa mật mã vang lên từ cửa sau.

Cả hai đồng thời sững người, lập tức chạm mắt nhau.

Anh gọi người tới? – Ánh mắt Tạ Chiêu dò hỏi.

Giang Từ lắc đầu.

Bên ngoài, giọng nói ngọt ngào của Phu nhân May và vệ sĩ Đông Âu của bà ta vang lên.

Giang Từ nhất thời cũng hoảng hốt—anh vừa vặn bắt gặp cảnh May ngoại tình với vệ sĩ.

Bây giờ mà tố cáo Tạ Chiêu thì không thể nào. Nếu anh mở miệng, đồng nghĩa với việc anh cũng tận mắt chứng kiến May ngoại tình. Bà ta sao có thể tha cho anh?

Dù May chịu tin anh, đồng ý đứng cùng chiến tuyến, thì Tạ Chiêu cũng có thể dùng chuyện ngoại tình này làm đòn bẩy khiến May im lặng.

Lật tẩy cả Tạ Chiêu và May cùng lúc? Anh tuyệt đối không muốn nhúng tay vào chuyện gia đình của người khác. Chủ tịch Trần đáng sợ như thế, nếu biết vợ mình ngoại tình, có khi ông ta sẽ giết bà ta mất. Anh không muốn hại chết May.

Hơn nữa, nền giáo dục của anh cũng không cho phép anh dùng trinh tiết của một người phụ nữ để uy hiếp họ.

Mọi thứ hỗn loạn, tiến thoái lưỡng nan.

Tạ Chiêu lập tức quyết định, nhanh chóng thu mình vào tủ dưới bàn máy tính, đóng cửa lại.

Giang Từ vẫn đứng chết trân tại chỗ.

Cạch!

Cửa mở ra, phu nhân May và vệ sĩ vừa cười đùa vừa ôm hôn nhau lao vào phòng.

Giang Từ không còn chỗ trốn, chỉ có thể chen vào chiếc tủ mà Tạ Chiêu đang ẩn nấp.

Tủ vốn đã nhỏ, anh lại như một con mèo lớn chen vào ổ rắn.

"Ra ngoài!" Con rắn nhe răng với anh. "Đây là chỗ tôi trốn, anh tự tìm chỗ khác đi!"

Cạch!

Vệ sĩ đẩy May áp lên giá sách, sách vở rơi xuống đất lả tả.

Quần áo bị ném lung tung, vương vãi khắp nơi.

Vệ sĩ bế bổng May lên. Bà ta vừa đấm nhẹ vào lưng hắn vừa cười mắng, cả hai đang đi về phía tủ này.

Tạ Chiêu còn muốn đuổi anh ra ngoài, nhưng Giang Từ hoảng hốt bịt miệng cô lại.

Anh ép mình chui hẳn vào tủ, kéo cánh cửa đóng lại.

Tạ Chiêu giãy giụa, muốn đẩy anh ra.

Giang Từ đành siết chặt cánh tay, giữ eo cô trong vòng ôm của mình.

Anh nhìn có vẻ gầy, nhưng cánh tay lại mạnh mẽ đến bất ngờ.

Tạ Chiêu bị anh kìm chặt, không thể động đậy.

Lưng cô áp sát vào lồng ng.ực anh, hơi thở nóng rực của anh phả vào da cô.

Cô vùng vẫy một lúc, có lẽ vì mệt nên dần dừng lại.

Cô tựa đầu ra sau, dựa lên vai anh, mái tóc dài lướt qua mặt anh.

Bàn tay Giang Từ rộng lớn, gần như che kín khuôn mặt cô.

Thấy cô không nhúc nhích nữa, sợ cô khó thở, anh hơi nới lỏng tay.

Vừa mới nới lỏng một chút, Tạ Chiêu lập tức há miệng, cắn mạnh xuống.

Hàm răng sắc nhọn ngay lập tức cắm vào ngón tay anh, khiến máu rỉ ra.

Giang Từ nhăn mặt vì đau, buộc phải buông tay, nhưng cánh tay vẫn giam chặt cô trong vòng ôm.

Bên ngoài, May và vệ sĩ ôm nhau, loạng choạng vấp bước, lúc gần lúc xa.

"Nếu còn động đậy, cả hai chúng ta sẽ bị phát hiện đấy!" Giang Từ ghé sát tai cô, hơi nóng phả vào tai khiến cô ngứa ran. Tạ Chiêu theo phản xạ né về phía trước, nhưng Giang Từ sợ cô muốn đẩy anh ra ngoài nên càng siết chặt tay ôm eo cô.

Không gian chật chội, hai người kề sát nhau, cô không thể trốn tránh.

Tạ Chiêu đành gật đầu, tạm thời đình chiến.

Vệ sĩ bế May đến bên bàn máy tính, mọi thứ trên bàn lại bị hất rơi xuống.

Hai người trong tủ nín thở, căng thẳng đến mức vô thức co rúm người lại.

Tạ Chiêu hơi nghiêng mặt, trong ánh sáng mờ ảo, cô thấy yết hầu Giang Từ trượt lên xuống vì hồi hộp.

Chủ tịch Trần và các con trai đang chơi quần vợt cùng sếp Hoa. Hầu hết khách khứa đều đang ngủ trưa, lúc này thư phòng trong biệt thự là nơi an toàn và yên tĩnh nhất.

Vì vậy, May và vệ sĩ hoàn toàn thả lỏng, âm thanh ngày càng lớn hơn.

Họ nói ngôn ngữ của mình, Tạ Chiêu nghe không hiểu.

Nhưng loại âm thanh bản năng, nguyên thủy, xuất phát từ nhu cầu sinh sản trong gen, không cần hiểu cũng đủ khiến người ta đỏ mặt tía tai.

Không nên nghe chuyện không đứng đắn. Giang Từ muốn bịt tai mình lại, nhưng tai đâu có nhắm lại được như mắt.

Tạ Chiêu bị anh giữ chặt trong lòng. Hai người vừa rồi còn muốn liều mạng với nhau, giờ lại phải kề sát không kẽ hở.

Cả hai im lặng lắng nghe những tiếng rên rỉ dồn dập bên ngoài, bầu không khí vô cùng lúng túng.

Cánh tay Giang Từ vẫn khóa chặt eo cô. Tay anh to lớn, eo cô lại nhỏ nhắn.

Qua lớp áo, cô vẫn có thể cảm nhận được hơi nóng từ lòng bàn tay anh.

Hơi thở anh nóng rực, phả lên gáy và vành tai cô.

Cô khẽ căng người theo phản xạ.

Tạ Chiêu vô thức cử động nhẹ, lớp vải giữa hai người cọ sát.

Trong tủ kín mít, không khí oi bức, tóc mai cô ướt đẫm mồ hôi, dính bết vào trán.

Bên ngoài, bàn máy tính lại bị đụng trúng, đồ đạc rơi lả tả.

Tạ Chiêu theo phản xạ siết chặt tay, bám vào mép áo anh.

Giang Từ nhận ra tư thế này thật sự không đứng đắn. Anh đáng lẽ phải buông tay ngay lập tức, nhưng lại sợ cô nhân cơ hội chơi xấu anh.

Giang Từ do dự hồi lâu, cuối cùng nỗi xấu hổ lấn át nỗi sợ bị hại, anh thả lỏng cánh tay.

Tạ Chiêu cảm nhận được sự giam cầm ở eo dần buông ra, nhưng cô vẫn không nhúc nhích, im lặng tựa vào lòng anh.

Bây giờ mà đẩy anh ra ngoài cũng chẳng có kết quả gì tốt, cả hai sẽ cùng bị phát hiện.

Không khí trong tủ ngày càng nóng bức và ngột ngạt.

Tạ Chiêu tựa đầu lên ngực anh, ngẩng lên nhìn. Giang Từ nhắm mắt, trên trán lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng.

Hơi thở anh rối loạn, quấn lấy hơi thở cô.

Tạ Chiêu nảy ra ý định xấu xa—lúc nãy anh dám uy hiếp tôi chứ gì? Giờ tôi cũng sẽ dọa anh một chút.

Cô như một con rắn, vòng tay siết chặt eo anh, ghé sát tai anh, cố ý thổi hơi vào đó.

Ngón tay cô nhẹ nhàng chạm vào xương quai xanh anh, từng chút từng chút chậm rãi vẽ theo đường nét ấy.

Giang Từ nhiều lần gỡ tay cô xuống, cô lại quấn lên.

Thầy tu bị ác quỷ trêu chọc.

Giang Từ thực sự muốn ném cô ra ngoài, nhưng không thể.

Anh chỉ có thể nghiến răng, co mình vào một góc tủ.

Bộ dạng chịu nhục của anh khiến cô muốn phá lên cười.

Anh dám hãm hại tôi? Dám cản đường tôi? Tạ Chiêu nghĩ thầm.

Khuôn mặt đẹp đẽ này, chắc chắn trông sẽ rất hay khi rơi nước mắt.

Tôi nhất định sẽ đạp anh dưới chân, để anh quỳ trước mặt tôi mà khóc.

Tạ Chiêu nhanh chóng tính toán trong đầu xem nên đối phó anh thế nào.

Còn Giang Từ thì đề phòng cô tìm cách thoát thân.

Giữa lúc cả hai còn đang rúc vào nhau, thầm nghĩ xem làm thế nào hạ gục đối phương, bàn làm việc bên ngoài lại rung lắc dữ dội.

May và vệ sĩ đùa giỡn quá trớn, chẳng ai kịp phản ứng, cánh cửa tủ bị va phải đến bật mở.

Một luồng sáng chói lóa tràn vào.

Tạ Chiêu mở mắt.

May hét toáng lên, quấn vội chiếc áo của vệ sĩ, bò dậy khỏi sàn nhà.

Vệ sĩ ngồi bệt xuống đất, mặt mày tái mét.

Không gian trong tủ nhỏ hẹp, Tạ Chiêu và Giang Từ chen chúc vào nhau, thoạt nhìn như Giang Từ đang ôm cô từ phía sau.

Bốn cặp mắt tròn xoe, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.

Không khí lặng thinh, ngượng ngập tột độ.

"Đúng là thiên đường để ngoại tình nhỉ."

Con vẹt đột nhiên lên tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK