Quản Ngọc Tú vừa đi vào thì đã nhìn thấy vị hôn phu đang cùng Cảnh Vân Trạch nói chuyện rất vui vẻ, nhưng thứ khiến Quản Ngọc Tú thích mê nhất chính là ba đứa nhỏ kháu khỉnh nhà Lâm Quân Nhi. Trong ba đứa này thì Cảnh Sở Tiêu chính là do đích thân Quản Ngọc Tú đã đem nó đế thế giới này, bây giờ nhìn lại thì thằng bé đã lớn phổng phao rồi.
Lâm Quân Nhi nhìn thấy Quản Ngọc Tú đã đến thì liền ngay lập tức chèo kéo cô ấy vào một nhóm chat của họ. Quản Ngọc Tú cũng không hiểu được là nhóm chat của họ là nói về cái gì, nhưng ngay lúc này Cảnh Vân Tranh liền lanh lợi đưa một số tin nhắn ra, đa phần đều là nói về các ông chồng mà thôi. Nhìn thấy nhóm chat khá thú vị, nên Quản Ngọc Tú cũng đồng ý tham gia.
Chỉ vừa mới vào thôi, Quản Ngọc Tú đã nhìn thấy tiềm năng của nhóm chat này. Không chỉ có Lâm Quân Nhi, Cảnh Vân Tranh, Triệu Thiếu Hà, Kha Nguyệt, Đàm Xuyên, Lâm Tuệ Y mà ngay cả Thượng Quan Tịch Mộng, Thượng Quan Diệp An và cô bé Kiều Ân cũng ở đây nữa. Một nhóm chat toàn là thứ dữ, nếu một trong các ông chồng dám hó hé có bồ nhí là hiệp hội đánh ghen này sẽ đánh cho sập sàn!
Bữa tiệc bắt đầu, Lâm Quân Nhi liền đứng dậy, trên tay còn đưa ly rượu lên, nói:
- Chào mừng "thành viên mới".
Nhưng chỉ có những người trong hiệp hội bảo vệ phụ nữ là hiểu được ba từ "thành viên mới" này ám chỉ ai. Còn các anh chồng thì vô cùng ngây ngơ, hoàn toàn không biết nguy hiểm đang cận kề.
Trong bữa ăn thì nhóm chị em bạn dì bàn tán rất sôi nổi. Những anh chồng cũng vô cùng hòa thuận mà trò chuyện, chỉ duy nhất Cảnh Vân Trình đã phải báo cáo lịch trình với "bạn gái" nơi phương xa. Quản Ngọc Tú nhìn thấy bộ dạng lấp ló của anh liền nhìn sang Lâm Quân Nhi, nói:
- Cậu ta đang làm gì vậy?
Lâm Quân Nhi cũng đưa mắt nhìn về phía của Cảnh Vân Trình, sau đó cũng chỉ bật cười, nói:
- Đang báo cáo tình hình đấy. Dạo gần đây cậu ấy rất ngoan, ngày nào cũng báo cáo lịch trình cho người ta, còn luôn miệng đảm bảo là không tiếp xúc với nữ nhân, thiếu điều là dính chặt với "người ta" hai tư trên bảy thôi.
Hai chữ "người ta" này chỉ có Lâm Quân Nhi và Quản Ngọc Tú hiểu là ai. Chứ những người còn lại vẫn còn ngây ngô lắm, hai người họ nhìn nhau, bất giác lại bật cười, liền đồng thời đưa mắt nhìn sang Cảnh Vân Trình, cũng đồng loạt lắc đầu.
Hành động có chút khó hiểu của chị dâu và thành viên mới cũng làm cho mọi người có mặt ở đây không hiểu lắm. Nhưng họ cũng muốn hiểu nên đã đồng thời nhìn về phía của Cảnh Vân Trình, cuối cùng thì họ... Vẫn chẳng hiểu gì.
Còn ở chỗ của Từ Kính Dâng, cậu ta nhìn Cảnh Vân Trình, sau đó lại nhìn sang Cố Tần, nói:
- Nghe Tú Nhi nói anh Vân Trình cũng sắp kết hôn sao?
Cố Tần nghe vậy còn kinh ngạc, sau đó liền nhìn sang anh vợ là Cảnh Vân Trạch để cầu mong một câu trả lời chính xác, nhưng Cảnh Vân Trạch lại nói:
- Vẫn chưa đâu, Vân Trình vẫn còn chưa có bạn gái mà.
Nghe đến đây thì Cố Tần cũng gật gù xác nhận, anh lớn của vợ đã nói vậy thì chắc đúng là vậy rồi. Chứ nếu anh nhỏ của vợ mà có bạn gái thì chắc cha mẹ vợ đã không hao tâm khổ trí, bày mưu tính kế để anh nhỏ và Thượng Quan tiểu thư đến với nhau.
Tuy nhiên, Từ Kính Dâng là người từng trải, kể cả Cảnh Vân Trạch cũng nhìn ra sơ hở của anh rồi. Nhìn xem, cái dáng vẻ cắm cúi vào điện thoại, ngón tay thì thoăn thắt nhắn tin, lâu lâu còn cười vô tri nữa... Đích thị là đang yêu đương rồi, chỉ là cả Cảnh Vân Trạch và Từ Kính Dâng cũng không biết đối phương là ai, và có lai lịch thế nào. Bất chợt, bốn mắt của họ nhìn nhau, giống như là ở cùng tần số với nhau liền cười nhạt rồi lại lắc đầu, yêu đương đúng là cách nhanh nhất để biến một người bình thường thành đần độn.
Sau một thời gian thì buổi tiệc cũng bắt đầu tàn dần, ai nấy đều về nhà của mình và chỉ còn lại Quản Ngọc Tú cùng Từ Kính Dâng ở lại. Hai người họ ngồi ở trong nhà nhìn ra ngoài vườn, không phải khơi khơi hay họ rảnh hơi mà nhìn.
Mà thứ khiến họ thu hút chính là cái con người mang tên Cảnh Vân Trình, từ lúc tiệc bắt đầu cho đến khi tiệc tàn mà anh vẫn còn ngồi ở đó bấm điện thoại.
Quản Ngọc Tú vừa ôm Thư Giai vừa nói:
- Cậu ta có phải bị ấm đầu không? Chẳng lẽ cậu ta không cảm nhận được cái nóng của nắng buổi trưa à?
Lúc này thì Lâm Quân Nhi cũng đang ôm Sở Chương, cô ấy liền chống tay lên cằm, nói:
- Có lẽ là sức mạnh của tình yêu làm cho cậu ấy quên mất xung quanh.
Quản Ngọc Tú liền gật đầu tán thành ý kiến, đây chỉ mới là giai đoạn bắt đầu yêu đương thôi mà đã sắp biến thành kẻ vô tri rồi, nếu thật sự ở trong giai đoạn yêu đương chắc hẳn là sẽ phát điên luôn quá.
- Quân Quân, chúng ta nên làm gì đây?
- Hừm... Cứ mặc kệ cậu ấy đi, con người có tình yêu hay cáu lắm, nếu chúng ta xen ngang thì cũng kỳ.
Quản Ngọc Tú cũng gật đầu đồng ý, ngay sau đó thì hai cô nàng, một người có chồng và ba con, một người thì sắp kết hôn, cả hai đi vào trong bếp, đưa hai đứa nhỏ đang bế trên tay giao lại cho Cảnh Vân Trạch và Từ Kính Dâng. Tựa như bắt được tín hiệu vũ trụ, cả hai liền ngay lập tức cầm một cốc nước lên, ánh mắt nguy hiểm nhìn nhau.
Cuối cùng thì Lâm Quân Nhi lại đảo mắt một vòng, cuối cùng thì dừng lại ở hai chiếc thau vừa vừa, đổ đầy nước rồi đi ra ngoài vườn.
Trực tiếp đổ lên người của Cảnh Vân Trình, một dòng nước lạnh đổ ập lên đầu, khiến cho Cảnh Vân Trình giật mình, còn quát lớn:
- Hai người làm gì vậy!
Lúc này, Quản Ngọc Tú mới nói:
- Tớ và Quân Quân thấy cậu sắp bị cháy nắng rồi nên mới tốt bụng cho cậu một ít nước. Nếu không thì đến hoa cũng héo tàn chứ đừng nói là con người!
Lúc này, Cảnh Vân Trình mới nhìn lại thời gian, bây giờ đang là hai giờ chiều, thì ra anh đã ngồi ở chỗ này cả buổi trưa rồi, bảo sao nãy giờ anh cũng có cảm giác rát da.
Sau khi xử lý cái cây si này xong thì Quản Ngọc Tú cũng nhanh chóng vào nhà để bế Thư Giai, đứa nhỏ trắng trẻo, mũm mĩm đáng yêu này thật sự nhìn vào đã thấy thích. Cô ấy liền nhìn sang Lâm Quân Nhi, cảm thán nói:
- Quân Quân chăm con khéo quá đi. Nhìn đứa nào cũng kháu khỉnh.
Nhưng Lâm Quân Nhi lại bật cười, nói:
- Em đâu có chăm, cả ba đứa đều là do chồng em chăm đấy chứ.
Cảnh Vân Trạch thì hoàn toàn không nói, hiện tại anh vô cùng hãnh diện vì lời khen!