- Em có tâm sự sao?
Cô đưa mắt lên nhìn anh ta, sau đó cũng thật thà gật đầu.
Lúc này, Khương Thượng Ninh đã đưa Kiều Ân về khách sạn trước, còn anh ấy lại tiếp tục đưa Thượng Quan Diệp An đến một nơi mà cô thích, chính là một thư viện toàn là sách. Vốn dĩ tính cách của Thượng Quan Diệp An là người ham học hỏi, nên nơi cô thích chỉ có thể là thư viện hoặc nhà sách mà thôi, nhưng nhà sách thì vẫn khá ồn ào, nên lần này anh ta đã đưa cô đến thư viện của Khương thị.
Ở đây, Thượng Quan Diệp An đã chọn một góc khuất và ngồi trầm ngâm, Khương Thượng Ninh liền cầm theo một cốc nước và một ít bánh ngọt đi đến, đưa cho cô, và nói:
- Có thể tâm sự với anh có được không?
- Khương Thượng Ninh... Nếu như đột nhiên có người muốn kết hôn với anh, thì anh sẽ đồng ý hay từ chối họ?
- Nếu là em thì anh sẽ đồng ý, còn nếu là người khác thì anh sẽ từ chối.
Thượng Quan Diệp An có chút bất ngờ nhìn anh ta, nhưng cái nụ cười ấm áp đó lại làm cho suy nghĩ của cô rối tung hơn, bây giờ chính cô cũng không biết bản thân có đang đi đúng hướng hay không. Tại sao vừa nghe chuyện Quản Ngọc Tú chuẩn bị đính hôn thì đại não của cô lại nghĩ rằng người cô ấy sẽ gả cho là Cảnh Vân Trình, cô thật sự không hiểu tại sao nữa.
- Diệp An, có người đề nghị kết hôn với em sao?
Thượng Quan Diệp An cũng thật thà gật đầu, lúc này thì Khương Thượng Ninh tựa như đã chết sững, nhưng vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười để trấn an cô, nói:
- Vậy cậu ta là người thế nào?
- Anh ấy... Cũng khá đào hoa, tâm tính cũng tốt... Nhưng mà...
- Nhưng mà cái gì?
- Tụi em dự định là sẽ kết hôn hợp đồng, sau hai năm sẽ ly hôn.
Nghe đến đây thì tảng đá trong lòng của Khương Thượng Ninh mới được buông ra, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng xoa đầu của Thượng Quan Diệp An như một thói quen, nói:
- Không sao, anh vẫn chờ em được mà.
- Khương Thượng Ninh, anh đừng đùa nữa có được không?
- Thượng Quan Diệp An, anh không đùa!
Nghe vậy thì cô cũng có ngước mắt lên nhìn anh ta một lúc, nhưng sau đó thì đã nhanh chóng quay về chỗ cũ. Từ từ ăn một ít bánh ngọt, nhưng còn chưa để cô kịp ăn xong thì ở bên trên tầng đi xuống là cha và em gái của Khương Thượng Ninh, là chủ tịch Khương thị - Khương Hải và tiểu thư Khương gia - Khương Hoàn Mỹ. Không chỉ vậy, mà đi đến cạnh ông ấy còn có một người đàn ông khác, người đó không ai khác mà chính là Cảnh Vân Trình.
Khi bắt gặp cô ở đây thì anh cũng khá ngạc nhiên, vốn dĩ đây là một thư viện lớn bậc nhất Tuệ Thành, và nó thuộc quyền sở hữu của Khương thị. Chỉ có những người được xem là đối tác lâu năm thì mới xuất hiện ở đây, Cảnh Vân Trình hoàn toàn không nghĩ đến sẽ gặp Diệp An ở đây.
Nhưng Khương Hoàn Mỹ đã nhận Thượng Quan Diệp An, cô ấy còn vui mừng nói:
- Chị Diệp An, không ngờ cũng có ở đây đấy. Chắc hẳn là anh hai lại đưa chị đến đây đúng không?
Chữ "lại" này đã làm cho Cảnh Vân Trình suy nghĩ, nếu như đến cả Khương Hoàn Mỹ cũng quen biết cô thì chắc hẳn mối quan hệ giữa hai người họ không đơn giản. Hơn nữa, lần trước khi nói chuyện thì cô cũng từng nói là đã có đối tượng, lẽ nào đối tượng mà cô nói chính là Khương thiếu gia Khương Thượng Ninh?
Nhìn ánh mắt của Cảnh Vân Trình không được tốt lắm, Thượng Quan Diệp An cũng bị kinh ngạc mà đứng hình không nói được gì, đột nhiên trong lòng cô lại dâng lên một sự thôi thúc, nó muốn cô giải thích... Nhưng vì còn quá ngạc nhiên nên cô vẫn không nói gì được.
Lúc này, Cảnh Vân Trình đã trực tiếp đi đến bên cạnh của Thượng Quan Diệp An, nhẹ nhàng choàng áo khoác cho cô, nói:
- Em cũng quen biết với Khương thị sao?
Nhìn hành động thân thiết giữa Cảnh Vân Trình và Thượng Quan Diệp An thì Khương Thượng Ninh cũng có chút suy tư, sau đó anh ta cũng nhìn sang cô, hỏi nhỏ:
- Em cũng có quen với Cảnh tổng sao?
Lúc này, Cảnh Vân Trình còn thị uy mà nắm lấy tay của cô, sau đó nhìn Khương Thượng Ninh nói:
- Cô ấy là bạn gái của tôi, chúng tôi cũng sắp kết hôn rồi. Nếu hôm đó Khương tổng có thời gian thì cũng hãy đến chung vui cùng chúng tôi nhé.
Không chỉ Khương Thượng Ninh kinh ngạc, mà ngay cả Khương Hoàn Mỹ cũng há hốc. Vốn dĩ cô ấy nghĩ Diệp An và anh trai của mình đã là một cặp, còn cô ấy và Cảnh Vân Trình mới là một cặp chứ! Sao lại có chuyện oái oăm này xảy ra vậy chứ!
- Tiểu An? Có thật như vậy không?
Thượng Quan Diệp An đưa mắt nhìn Cảnh Vân Trình, anh cũng đang nhìn chằm chằm vào cô. Bất đắc dĩ nên cô cũng phải gật đầu, thấy được cái gật đầu của cô thì Cảnh Vân Trình mới nở một nụ cười, đây rõ ràng là nụ cười của kẻ chiến thắng!
Sau đó, thì anh cũng xin phép để đưa bạn gái về trước.
Vừa đi lên xe, Cảnh Vân Trình đã thay đổi sắc mặt, đột nhiên anh lại có chút bực dọc, nói:
- Người mà em nói sẽ lựa chọn là cậu ta sao?
Thượng Quan Diệp An bây giờ mới nhắm mắt lại, cô cũng chẳng biết nên đối mặt với Khương Thượng Ninh thế nào... Anh ấy vừa rồi còn nói là sẽ đợi cô. Bây giờ, trong lòng cô lại có cảm giác như mình vừa bị bắt tang tại trận vậy. Đúng là điên rồi.
Nhưng người bên cạnh đã sớm phát điên rồi, anh hỏi nhưng cô vẫn không trả lời càng khiến cho anh cảm thấy không thoải mái, lúc này thì Cảnh Vân Trình trực tiếp kéo Thượng Quan Diệp An lại, còn để cô ngồi trên chân của mình, hành động bất ngờ của anh cũng làm cho cô thấy kinh ngạc, sau đó mới hoàn hồn nói:
- Anh làm trò gì vậy! Mau thả tôi xuống.
- Tôi hỏi em, người đàn ông em chọn có phải là Khương Thượng Ninh hay không!
Nhưng với cái thái độ này thì đâu giống là câu hỏi chứ, rõ ràng là anh đang chất vấn thì có.
- Nếu thật sự là anh ấy thì sao? Thượng Ninh cũng không phải hoa hoa công tử hay đào hoa công tử như anh!
- Thượng Ninh? Gọi thân mật quá nhỉ?
Ngay lúc này, Thượng Quan Diệp An liền nhìn anh, cười nửa miệng, nói:
- Sao vậy? Chị Ngọc Tú sắp đính hôn, Ngọc Xuyên Oánh sắp kết hôn... Hai người này đã làm cho anh tức giận rồi sao? Hay là tiếc nuối?
- Em nói nhảm cái gì vậy?
Nhưng Thượng Quan Diệp An không đáp, sau đó thì Cảnh Vân Trình cũng nhìn vào gương mặt có chút tức giận của cô, bất chợt anh lại choàng tay ôm lấy eo của cô, nói:
- Thượng Quan Diệp An, em đang ghen?