Suy đi tính lại một lúc, cuối cùng thì Lâm Quân Nhi vẫn nhìn Thượng Quan Diệp An nói:
- Cô ấy đột ngột qua đời.
Diệp An nghe vậy liền kinh ngạc, một người đang sống sờ sờ đấy tại sao nói qua đời là liền qua đời được? Chẳng lẽ không điều tra về cái gì bí ẩn hay sao? Bấy giờ thì Lâm Quân Nhi cũng có nói về giả thuyết của bản thân từng nghĩ đến, cũng đã có người đến nhận mình là Hàng Nhan Đình, nhưng Hàng Kình Âu và Chương Duệ Mỹ vẫn chưa tin tưởng lắm.
- Trọng sinh sao? Em chưa nhìn thấy bao giờ.
- Chị cũng không tin, nhưng có những chuyện không chỉ chúng ta nói không tin là nó thật sự không có.
Thượng Quan Diệp An nghĩ thì thấy cũng đúng, nhưng cô cũng thắc mắc là tại sao cô gái kia không tìm đến Cảnh Vân Trình. Nghe cô hỏi vậy thì Lâm Quân Nhi cũng mới sực nhớ, hình như là đúng như vậy thật... Cô gái kia mặc dù đến tận Italy và đến Hàng gia để tìm Hàng Kình Âu, nhưng lại không đến Ung Thành để tìm Cảnh Vân Trình. Chẳng lẽ đó chỉ là một trò đùa của ai đó thôi sao?
- Em không biết suy nghĩ của chị sẽ thế nào, nhưng em cảm thấy Hàng Nhan Đình vẫn chưa thật sự tin tưởng vào Cảnh Vân Trình. Nếu cô ấy tin tưởng Cảnh Vân Trình, thì cho dù hiện tại cô ấy đang ở trong thân xác của người khác thì cũng nên tìm đến bạn trai của mình mới đúng.
Nghe Thượng Quan Diệp An nói thì Lâm Quân Nhi thấy cũng rất có lý, hoặc cũng có thể là vì hai người chỉ vừa mới ở bên nhau một thời gian không dài nên chẳng thể liên kết chặt chẽ như với anh trai ruột được. Tiếp theo thì Lâm Quân Nhi cũng có nói về tình cách của Hàng Nhan Đình, cô ấy nói Hàng Nhan Đình là một cô gái nóng tính, tốt bụng, rất cương quyết và vô cùng đanh đá, nhưng một tiểu thư lớn lên trong nhung lụa thì chắc hẳn không thể thoát khỏi việc được gia đình chiều chuộng mà sinh ra chảnh chọe, nhưng Hàng Nhan Đình cũng có mức độ chứ không phải vô độ như những cô gái khác.
Về Cảnh Vân Trình, thì được Lâm Quân Nhi nhận xét là một chàng trai ấm áp, dịu dàng, tuy nhiên thì vẫn chưa có chính kiến của bản thân, phụ thuộc quá nhiều vào mặt tình cảm nên mãi chẳng dứt được cô gái nào. Trước Hàng Nhan Đình thì đã có một cô gái tên Quản Ngọc Tú đã vì anh mà tổn thương, hiện tại thì cô ấy đã không còn ở Ung Thành nữa.
Thượng Quan Diệp An nghe thấy cũng chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm, quả nhiên những gì cô nghĩ về Cảnh Vân Trình đều đúng, loại nam nhân như anh tuy không phải cố ý nhưng lại vô tình làm cho nhiều cô gái thống khổ, nhưng cũng không thể hoàn toàn trách anh được, rõ ràng là các cô ấy tự đâm đầu vào mà.
- Diệp An, em đang nghĩ gì vậy?
- Thật ra Cảnh Vân Trình đã đề nghị sẽ kết hôn với em. Hôn nhân của tụi em là hợp đồng, tuy là ở cùng nhà, ngủ cùng phòng, nằm cùng giường nhưng sẽ như hai người bạn, thời hạn là hai năm, em cũng sẽ không sinh con. . T𝐫u𝔂ện cop 𝘁ừ 𝘁𝐫ang ( T 𝐫UⅿT𝐫u𝔂ện.VN )
Lâm Quân Nhi nghe vậy cũng chỉ biết cười, nhưng Thượng Quan Diệp An hỏi cô ấy cười cái gì thì Lâm Quân Nhi lại không nói. Vì từ khi biết Tịch Mộng và Diệp An thì cô chỉ biết Lâm Quân Nhi và Cảnh Vân Trạch là yêu thương nhau, hôn nhân vô cùng yên ấm. Nhưng Diệp An đâu biết rằng, hôn nhân của Lâm Quân Nhi và Cảnh Vân Trạch cũng là từ hai chữ "hợp đồng" mà ra, chẳng biết hợp đồng kiểu gì mà bây giờ đã có bốn đứa con rồi.
- Diệp An, chị cũng hi vọng em sẽ là em dâu của chị.
Thượng Quan Diệp An chỉ nhìn cô ấy rồi cười, bây giờ cô vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện này. Vốn dĩ ban đầu Diệp An đã định sẽ từ chối, nhưng khi nghe về mối tình khổ sở của Cảnh Vân Trình... Thì cô càng muốn từ chối hơn, đâu ai dại mà tự chui đầu vào mớ bòng bong này chứ?
- Chị nghĩ là em có thể giải quyết được những vệ tinh xung quanh của Cảnh Vân Trình.
- Em đâu có dư hơi mà lại làm như vậy?
- Biết đâu em lại tìm được một thú vui tao nhã của cuộc đời mình thì sao?
Diệp An nghe vậy cũng chẳng hiểu Lâm Quân Nhi đang muốn ám chỉ cái gì. Nhưng có lẽ hiện tại thì Diệp An đã có quyết định của mình rồi, thú vui tao nhã hiện tại của cô chính là chọc tức Trần An Vy, ai bảo vừa rồi còn dám lên giọng nữ chủ nhân với cô chứ! Mặc dù Diệp An không hẳn là thù dai, nhưng có thù thì phải báo ngay!
Ngồi lại nói chuyện với Lâm Quân Nhi thêm một lúc thì cô cũng xin phép về nhà nghỉ ngơi tiếp, ngày mai sẽ chính thức đến bàn công việc với cô ấy.
Vừa ra khỏi cửa thì Thượng Quan Diệp An đã bắt gặp Trần An Vy, nhìn dáng vẻ thấp thỏm của cô ta chỉ càng làm cho cô thấy buồn cười, còn tưởng là lá gan lớn đến đâu, hóa ra cũng chỉ là một thỏ nhát gan mà thôi.
Nhưng mà, liệu cô đâm đầu vào tên nam nhân ấm áp với tất cả mọi người như vậy có ổn không nhỉ? Liệu cô có chịu được tên đàn ông này hay không?