Hít thở không khí trong lành thêm một lúc, Kiều Ân đã nhanh chóng chạy đến để mở cửa, cô ấy nhìn thấy người bên ngoài liền nói:
- Khương tổng lại đến tìm tiểu An tổng sao?
- Cô ấy đâu rồi?
Lúc này thì Thượng Quan Diệp An cũng bước ra, người nam nhân trước mặt của cô chính là Khương Thượng Ninh, là tổng giám đốc tập đoàn Khương thị ở Tuệ Thành. Những ngày qua cô ở đây cũng là vì chuyện hợp tác giữa Tập đoàn Thượng Quan và Khương thị, mà chính Thượng Quan Diệp An cũng không nghĩ người bạn cũ từng gặp ở nước ngoài lại là thiếu gia nhà họ Khương.
Sau khi Khương Thượng Ninh biết được Thượng Quan Diệp An ở khách sạn này thì vẫn luôn thường xuyên lui tới. Anh ta nhìn cô, sau đó liền nói:
- Diệp An, buổi sáng em đã ăn gì chưa? Nếu chưa thì có thể cho anh vinh dự được đưa em đi ăn có được không?
Thượng Quan Diệp An lúc này vẫn còn suy linh tinh về chuyện của Quản Ngọc Tú và Cảnh Vân Trình. Nếu như lần này hai người họ đều nói cùng một chuyện thì cô cũng có thể nhờ sự giúp đỡ của Khương Thượng Ninh, dù sao thì mối quan hệ của cô và anh ấy cũng xem như là khá tốt đẹp.
- Được, dù sao thì một chút nữa em cũng có việc, hi vọng Khương tổng sẽ có thời gian cùng em trò chuyện với bạn.
Khương Thượng Ninh liền bật cười, anh ấy hoàn toàn không có ý kiến gì. Vì dù sao thì đối với một người con gái nói xinh đẹp có xinh đẹp, nói tài năng có tài năng, nói trí tuệ có chẳng thiếu, phải nói là chuẩn mực để làm một người phụ nữ của thời đại.
Sau đó thì Khương Thượng Ninh cũng đưa Thượng Quan Diệp An và Kiều Ân đi dùng bữa sáng, đi ăn xong thì anh ta cũng đưa cô đến một quán cafe để chờ bạn. Một lúc sau, thì Quản Ngọc Tú cũng đã gọi điện đến, khi nhận máy xong thì cô cũng gửi định vị cho cô ấy.
Đợi thêm một lúc, thì Quản Ngọc Tú cũng đã đến, nhưng cô ấy có chút giật mình khi nhìn thấy người đi cùng Thượng Quan Diệp An không chỉ có Kiều Ân, mà còn có một người đàn ông nữa.
- Diệp An, chúng ta thể nói chuyện riêng một chút được không?
Khương Thượng Ninh nghe cũng biết rằng Quản Ngọc Tú đang có ý đuổi khéo mình, nên anh ấy cũng viện cớ là đi ra ngoài để mua một chút đồ, còn Kiều Ân thì rất tự giác sang chỗ khác ngồi và xử lý công việc còn sót lại.
Bây giờ thì chỉ còn lại Thượng Quan Diệp An và Quản Ngọc Tú ở lại mà thôi. Cô cũng không biết cô ấy đang định nói gì, cũng đã dùng hết những lý do có thể trò chuyện nhưng cái nào cũng không đúng logic.
- Chị Ngọc Tú, chúng ta cũng là lần đầu gặp nhau... Nên em cũng không biết là giữa hai ta có gì để nói?
- Em đừng căng thẳng, chị chỉ muốn hỏi em vài chuyện của Vân Trình thôi.
Nghe đến đây, hai hàng chân mày của cô cũng có chút nhíu lại, nhưng ngay sau đó thì cô đã phủ nhận tất cả, hoàn toàn vạch rõ ranh giới giữa hai người họ. Thấy thái độ này của Thượng Quan Diệp An thì Quản Ngọc Tú lại bật cười, cô ấy liền nói:
- Em đừng nghĩ nhiều. Chỉ là chị nghe Cảnh Vân Trình nói em từng kể cho cậu ta nghe về việc của cô gái họ Ngọc ở Yên Thành. Nên chị muốn hỏi thêm là em còn biết thêm gì nữa không?
- Em không biết, dù sao thì cũng không liên quan tới em. Chỉ là thuận miệng nên nói thôi.
Quản Ngọc Tú nhìn cô, sau đó thì cô ấy cũng có chút đăm chiêu, vốn dĩ cô ấy còn tưởng Diệp An biết gì đó thì có thể giúp cô ấy điều tra, nhưng có lẽ là do Quản Ngọc Tú nghĩ nhiều rồi. Sau đó Quản Ngọc Tú liền nói:
- Vậy em và Cảnh Vân Trình khi nào kết hôn? Chị thấy cậu hai nhà họ Cảnh nôn nao đến sắp chết khô rồi.
- Kết hôn? Chắc là sẽ không đâu. Chị không cần lo.
Quản Ngọc Tú có chút bất ngờ, nhưng sau một hồi nghe Diệp An nói thì cô ấy cũng hiểu rồi, bất chợt cô ấy lại cười một tiếng, sau đó liền nói:
- Em nghĩ nhiều rồi. Lần này chị quay về là để đính hôn, nhưng chú rể không phải Cảnh Vân Trình. Hiện tại chị và cậu ta đã sớm không có quan hệ gì nữa rồi.
Nghe đến đây, Diệp An lập tức ngước mắt lên nhìn cô ấy, Quản Ngọc Tú liền chắc nịch mà gật đầu. Để xác minh thì cô ấy còn không quên đưa thiếp mời cho cô xem, trên đó viết rất rõ tên cô dâu là Quản Ngọc Tú, nhưng tên chú rể là Từ Kính Dâng... Hoàn toàn không liên quan gì đến Cảnh Vân Trình cả!
- Mục đích của chị chỉ là muốn hỏi về Ngọc Xuyên Oánh mà thôi. Vì nếu như cô ấy thật sự là linh hồn của Hàng Nhan Đình, thì ít nhất cũng nên để họ gặp lại nhau, giải thích rõ cho nhau nghe... Để sau này cả cô ấy và Cảnh Vân Trình đều không có gì phải hối tiếc.
Thượng Quan Diệp An cũng chỉ gật đầu rồi lại thôi.
Cuộc nói chuyện của họ sau đó chỉ xoay quanh vấn đề của Ngọc Xuyên Oánh và Cảnh Vân Trình, nhưng khi nghe những phân tích của Quản Ngọc Tú thì cô càng chắc rằng Hàng Nhan Đình thật sự là trọng sinh rồi. Còn vấn đề tại sao cô ấy không tìm đến Cảnh Vân Trình thì cô cũng không lý giải được!