Tử Linh từ sớm đã thức giấc để chuẩn bị đi gặp phụ thân và ca ca. Nàng vận một bộ bạch y giản dị, suối tóc chỉ dùng một cây trâm ngọc vấn lên. Bên hông nàng đeo lên cái ngọc bội mà mẫu thân đã trao cho nàng trước khi lâm chung. Mặc dù ăn mặc giản dị như thế nhưng chẳng những không làm giảm mà còn tăng thêm khí chất băng thanh ngọc khiết (trong sáng như băng, thuần khiết như ngọc) của nàng.
Tất cả đã chuẩn bị xong nhưng khi Tử Linh nhìn vào kính đồng thấy dung mạo của chính mình. Phải rồi, dung mạo này bây giờ không thích hợp để cho bọn họ thấy. Tử Linh liền lấy thuốc dịch dung, nàng làm cho một góc bên mặt của bản thân hiện lên vết bỏng vừa to vừa xấu xí. Sau đó Tử Linh lấy ra mặt nạ che đi vết bỏng đó.
“Cung chủ, đến giờ rồi ạ.”
“Ta sẽ ra ngay.”
Mọi chuyện xong xuôi thì Tử Linh nghe thấy tiếng gọi của Chu Tước. Nàng bước ra khỏi phòng.
“Cung... Cung chủ,... đây là...”
“Vẫn chưa đến lúc ta gặp bọn họ bằng dung mạo thật của mình. Còn nữa, từ giờ ngươi đừng gọi ta là Cung chủ mà hãy gọi là tiểu thư. Cũng không cần tự xưng là thuộc hạ nữa mà xưng tên đi.” – Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Chu Tước, Tử Linh cũng không hẹp hòi mà lên tiếng giải thích.
“Tước nhi đã hiểu.”
“Đi thôi.”
Ngân Đình quán là quán ăn nổi tiếng với nhiều món ăn ngon, hiếm lạ nhất kinh thành. Hàng ngày, thực khách đến đây vô cùng tấp nập.
Tại lầu hai của Ngân Đình quán, ba thân ảnh ngồi ở bàn dành cho khách quý.
“Tam ca à, lâu lâu chúng ta mới có dịp ra ngoài. Sao huynh không vui vẻ hưởng thụ cái lạc thú (niềm vui) này đi chứ? Không thì ít nhất cũng cười một cái đi chứ.”
Suốt ngày chỉ giữ bộ mặt băng sơn đó hèn gì bị nữ nhân Hạ Băng kia gọi là hầm băng di động. Đương nhiên câu cuối cùng Lãnh Ngạo Thiên chỉ dám nói trong lòng. Nếu hắn mà dám nói ra khẳng định nửa đời sau của hắn sẽ không có phút giây nào yên bình.
“Thất vương gia, ngài cũng biết tính tình của Tam vương gia mà. Ngài ấy chịu đi cùng với chúng ta đến đây đã là nể mặt lắm rồi. Không phải ai cũng có thể ngây ngây thơ thơ giống như thất vương gia của chúng ta.”
Nam tử mặc lam y tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) nhìn Lãnh Ngạo Thiên đang gào thét. Nam tử này tuy rằng không anh tuấn bằng Lãnh Nam Phong nhưng hắn cũng thuộc hàng ngọc thụ lâm phong. Nhìn qua là công tử khoảng hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi. Ngũ quan tuấn tú, khí chất tiêu sái ngạo nghễ (hào hiệp, tự nhiên), thêm đó hắn có vài nét tương tự với Mộ Dung tướng quân nên càng tỏa ra vài nét cương trực.
“Mộ Dung Ưu, ngươi đang giễu cợt ta à.”
“Ta nào dám.”
Thái độ của Mộ Dung Ưu khiến cho Lãnh Ngạo Thiên tức giận mà không thể phát. Tên đáng ghét này, sao hắn có thể đùa cợt ta như vậy chứ? Mộ Dung Ưu, cái tên này gần như có hai con người khác nhau trong con người hắn vậy đó. Bình thường hắn là tên cuồng võ công, hàng ngày chỉ một lòng luyện võ và tìm người có võ công lợi hại để so đấu. Nhưng một khi hắn đã muốn chỉnh ai thì lập tức sẽ trở thành một người hoàn toàn khác. Hắn có rất nhiều cách khiến cho người ta bị tức chết mà không có chỗ phát. Cho dù có muốn phát hỏa cũng nên nghĩ lại coi bản thân có giỏi võ đến mức thắng được hắn không đã.
Đang lúc Lãnh Ngạo Thiên muốn phát hỏa thì dưới lầu vang lên tiếng ồn ào náo nhiệt. Cả ba hướng mắt nhìn xuống thì thấy hai nữ nhân đang được một đám nam nhân vây quanh.
“Hai tiểu mĩ nhân đi đâu đây? Hay là theo đại gia ta đi.”
Một tên râu kẽm vừa nói vừa trần trụi dùng cặp mắt tham lam nhìn vào nữ nhân bạch y và nữ nhân hoa y trước mặt.
“Không được vô lễ với tiểu thư.”
Hai nữ tử này chính là Tử Linh và Chu Tước, các nàng theo thông tin tra được mà đến Ngân Đình quán. Nhưng chẳng ngờ các nàng vừa bước vào thì bị những ánh mắt đầy tà ý của mấy tên nam nhân ở đây hướng đến. Nếu không phải Cung chủ chưa cho hành động thì nàng lập tức giết chết mấy tên này xem có còn dám vô lễ như thế nữa hay không.
“Ha ha, không ngờ tính tình của tiểu mĩ nhân này còn rất bướng bỉnh. Còn mĩ nhân như tiên tử giáng trần này càng làm ta mê mệt. Ngoan, đừng sợ, các nàng theo ta về nhà ta sẽ cho các nàng sống trong nhung lụa, giàu sang sung sướng. Các nàng muốn gì ta cũng sẽ trao cho hết.”
“Thật không?”
Lời của tên râu kẽm vừa dứt thì một giọng nói trong trẻo vang lên. Âm thanh đó như có ma lực làm người khác mê muội. Tên râu kẽm nghe thấy thì tâm thần đã bay mất, vội đáp:
“Thật... thật! Mĩ nhân, nàng muốn gì nào?”
“Ta muốn.... mạng của ngươi. Tước nhi!”
Tử Linh nhẹ nhàng nói như những lời đó không phải do chính nàng nói ra. Tên râu kẽm nghe thấy thì hoàn hồn, sau đó y nổi giận.
“Tiện nhân, ngươi.....”
Tên râu kẽm chưa nói xong thì cảm thấy một cơn đau thấu ở miệng, sau đó chính là đôi mắt. Y đau đớn đến lăn lộn dưới đất.
“Ta hủy đôi mắt và miệng của ngươi trước. Xem coi sau này ngươi còn dám xúc phạm tiểu thư nữa hay không? Giờ thì đến mạng chó của ngươi.”
Chu Tước muốn ra tay giết hẳn tên râu kẽm thì bỗng nàng cảm nhận thấy có vật phóng đến với tốc độ kinh người. Cả kinh, Chu Tước vội vàng né tránh. Nàng vừa né khỏi thì chỗ nàng đứng lúc nãy đã cắm một chiếc đũa.
“Hảo thân thủ!”
Mọi chuyện vừa xảy ra thì một thân ảnh mặc lam y từ lầu hai phóng xuống, theo sau chính là hai thân ảnh một hắc y, một nguyệt sắc.
Lãnh Ngạo Thiên không khỏi thầm ảo não. Cái tên Mộ Dung Ưu này lại tái phát chứng võ si rồi. Hắn (Mộ Dung Ưu) chắc chắn là thấy cô nương này có võ công tuyệt đỉnh mới can thiệp vào chuyện mà chẳng liên can đến bản thân như thế. Làm hại hắn (Lãnh Ngạo Thiên) phải đi cùng xuống đây. Nếu không chẳng lẽ để tên Mộ Dung Ưu này phá banh cái Ngân Đình quán này. Nên nhớ rằng lão bản của quán chính là Tam ca của hắn còn ở đây đó nha. Nhưng mà tại sao Tam ca cũng xuống đây? Nếu nói huynh ấy sợ Ngân Đình quán bị phá nát thì thà rằng hắn (Lãnh Ngạo Thiên) đi đấu trường rèn luyện một tháng còn đáng tin hơn.
“Tên kia, đây không phải chuyện của ngươi. Tốt hơn hết thì tránh sang một bên.”
“Cô nương nói sai rồi. Tuy rằng kẻ này đã phạm tội nhưng tốt hơn hết vẫn nên để quan phủ xử trí, hơn nữa cô nương cũng đã trừng phạt gã. Nếu cứ đuổi tận giết tuyệt thì không thỏa đáng lắm.”
Mộ Dung Ưu vừa nói vừa liếc mắt làm cho ánh nhìn khinh bỉ của Lãnh Ngạo Thiên không dám phóng tới nữa.
“Ngươi...”
“Tước nhi, đủ rồi! Vị công tử đây nói đúng, chúng ta trừng phạt như vậy đã quá đủ rồi.”
Chu Tước muốn xông lên đánh cho cái tên nhiều chuyện kia một trận nhưng Tử Linh đã nhanh chóng gọi nàng lại. Sau đó Tử Linh mỉm cười dịu dàng về hướng ba nam nhân trước mặt.
“Công tử, tỳ nữ của ta có gì đắc tội mong người bỏ qua.”
Tử Linh nhẹ nhàng tạ lỗi. Lúc nãy nàng đã trông thấy tên hầm băng di động cùng với cái tên Thất vương gia đi cùng với nam tử lam y này. Theo thông tin mà Ảnh Huyết Cung cung cấp thì ngoài hai tên này mà ta đã biết thì nam tử lam y này chính là đại ca trong truyền thuyết của ta. Chu Tước chưa gặp hai tên kia nên không biết nhưng bản thân đã từng gặp nên điều mà nàng đang nghĩ đến là chắc chắn đúng.
“Tiểu thư khách sáo rồi. Ngọc.... NGỌC BỘI NÀY Ở ĐÂU CÔ NƯƠNG CÓ ĐƯỢC.”
Mộ Dung Ưu đang tính khách sáo với nữ tử trước mắt thì bỗng nhiên hắn nhìn thấy cái ngọc bội được đeo bên hông của nữ tử đó. Hắn vừa liếc mắt một cái đã có thể nhận ra ngay lập tức. Đây chính là ngọc bội mà mẫu thân vẫn luôn đeo bên mình, không một phút giây nào người rời xa ngọc bội này. Nhưng tại sao bây giờ nó lại ở trong tay cô nương này? Chẳng lẽ...........
“Ngọc bội này là của mẫu thân đã trao cho tiểu nữ.”
“Mẫu thân của cô nương tên là...? Còn cô nương tên...?” – Giọng nói của Mộ Dung Ưu giờ đây đã không nén nổi sự run rẩy. Bao năm nay tìm kiếm, tưởng chừng đã hết hy vọng nhưng giờ đây lại mạc danh kỳ diệu (không hiểu tại sao) hiện hữu trước mặt hắn.
“Mẫu thân của tiểu nữ tên Lý Ngọc, còn tiểu nữ tên Tử Linh.”
“Có... có thể cho ta mượn ngọc bội để xem được không?”
“Đây.”
Mộ Dung Ưu nhận lấy ngọc bội. Nhìn thấy những đường nét long phụng tinh mĩ (đẹp đẽ, tinh tế) được khắc trên ngọc bội. Cơ hồ ngay lập tức hắn liền đưa tay ôm lấy Tử Linh vào lòng. Chu Tước nhìn thấy vậy liền muốn ra tay ngăn cản nhưng nhìn thấy ám chỉ của Tử Linh thì lập tức dừng lại.
“Tiểu Linh nhi, cuối cùng ca ca cũng tìm thấy muội rồi.”
“Công... công tử, người có thể đã nhận lầm người.” – Tử Linh cố làm ra vẻ hoang mang.
“Không, ta không nhận lầm. Muội chính là muội muội của ta. Muội không nhớ sao? Ta chính là Mộ Dung Ưu, là ca ca ruột của muội đây. Mẫu thân đâu? Tại sao người không đi cùng với muội?”
“Ca ca?”
“Đúng vậy, ta là ca ca của muội đây.”
“CA CA! Hu hu, muội tìm huynh thật vất vả.”
Tử Linh nhào vào lòng Mộ Dung Ưu khóc lớn, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt. Giờ phút này, Tử Linh thật sự không biết cảm xúc này là do nàng đóng kịch hay đó chính cảm xúc thật sự của thân thể này vẫn luôn được nàng chôn kín dưới đáy lòng.
“Ngoan, ngoan, tiểu Linh nhi đừng khóc nữa. Phụ thân và ca ca tìm mẫu thân với muội đã lâu lắm rồi. Bao nhiêu năm nay hai người sống ở đâu? Mẫu thân đâu? Gương mặt của muội sao vậy?” – Mộ Dung Ưu vừa nói vừa muốn đưa tay đem mặt nạ của Tử Linh nhưng nàng đã nhanh chóng ngăn lại.
“Ca ca, từ từ muội sẽ kể với huynh. Bây giờ chúng ta về nhà đi. Muội muốn gặp phụ thân, khi nào gặp được phụ thân muội sẽ kể mọi chuyện.”
“Hảo, ta đưa muội về gặp phụ thân.”
Nói rồi Mộ Dung Ưu ngay lập tức ôm lấy thắt lưng của Tử Linh sau đó dùng khinh công phóng về hướng Mộ Dung phủ. Hai huynh muội tình thương mến thương sau đó bỏ đi và hoàn toàn bỏ quên ba thân ảnh còn đang đứng ngây người ở Ngân Đình quán. (Tg: “Haiz, tội nghiệp thật!”)
Thân ảnh hai người kia vừa phóng đi thì Chu Tước cũng vội vàng phóng theo.