• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Trình ưu nhã bước vào công đường trước ánh mắt căm hận của Lâm Chính. Nhưng điều đó không hề ảnh hưởng gì đến y.

“Tâu Mộ Dung tướng quân, thảo dân có chứng cứ vô cùng quan trong trong vụ án này.”

Lâm Trình cung kính đối với Mộ Dung tướng quân. Sau đó, ông lấy ra một lá thư đã bị cháy một chút rồi đưa lên.

“Đây chính là lá thư mà Lâm Thục Đoan đã gửi cho Lâm Chính trước khi đi ra chiến trường tiếp tế lương thực. Vốn dĩ Lâm Chính đã đốt bức thư nhưng thảo dân nhân lúc hắn không chú ý đã lấy đi.”

Mộ Dung tướng quân lấy bức thư ra đọc. Sắc mặt của ông trầm tư một lát rồi hướng Lâm Chính nói.

“Ngươi còn gì để nói hay không, Lâm Chính?”

Lâm Chính cùng Lâm Thục Đoan kinh hoàng. Lâm Chính vội vàng hét lên:

“Vô lý, ta không hề biết có lá thư nào cả. Nhất định là do tên Lâm Trình này ngụy tạo chứng cứ để hãm hại ta.”

“Trong lá thư này đã ghi rõ tất cả, ngươi còn dám ngụy biện.”

“Ta vô tội, các ngươi vu oan cho ta.”

Lâm Trình nhìn Lâm Chính vẫn cố chấp chối tội thì thầm cười lạnh. Ông bước từ từ về phía Lâm Chính.

“Vậy để ta nói cho ngươi biết một chuyện. Người năm xưa cứu hai mẫu tử Ngọc nhi chính là ta. Thế thì ngươi nói sao về việc vì sao ta lại biết được chuyện đen tối đó của ngươi.”

Lâm Chính càng nghe càng hoảng loạn. Không ngờ người năm xưa cứu tiện nhân kia lại chính là tên con hoang này. Chẳng lẽ năm xưa Thục Đoan thật sự có gửi cho bản thân một lá thư hay sao?

“Thục Đoan, muội không biết gì về lá thư này đúng không?”

Lâm Chính quay sang hỏi Lâm Thục Đoan nhưng bà ta nào còn có tâm trí suy nghĩ cho kỹ chứ. Nỗi sợ hãi đã khiến Lâm Thục Đoan không biết nói gì nữa.

Thấy vậy, Lâm Chính càng hoảng loạn. Gã bắt đầu nghi ngờ trí nhớ của mình. Vì thế Lâm Chính cũng đã bỏ qua vẻ đắc thắng trong mắt của Lâm Trình.

“Ha ha ha...”

Quá hoảng loạn, Lâm Chính bỗng nhiên cười như điên như dại.

“Không ngờ, ta thật không ngờ đến phút cuối cùng lại bị chính kẻ mà ta khinh thường nhất đánh bại. Đúng, là ta! Ta chính là người cùng muội muội của mình lên mọi kế hoạch trong chuyện này. Ta muốn cưỡng bức nương tử của ngươi đó thì sao nào? Ngươi có thể làm gì được ta? Ta chính là nhị nhi tử của gia chủ Lâm gia, là đệ đệ của Lâm Xảo thượng thư. Lâm gia ta còn là nguyên lão lâu đời trong triều. Như thế thì ngươi có thể làm gì được ta.”

“Ta dựa vào cái này.”

Mộ Dung tướng quân giơ lên một thanh kiếm được nạm vàng. Chỉ nhìn sơ cũng có thể biết được đây là vật trân quý như thế nào.

“Thượng phương bảo kiếm.” – Lâm Chính trợn tròn mắt nhìn.

“Đúng vậy, đây chính là thượng phương bảo kiếm mà hoàng thượng đã ban cho ta khi ta từ chiến trận trở về. Giờ thì ta phán Lâm Chính cùng Lâm Thục Đoan tội chết. Giờ ngọ ba khắc ngày mai ra pháp trường xử trảm.”

“Lão gia, ngài tha cho thiếp đi. Thiếp không muốn chết.” – Lâm Thục Đoan vùng vẫy hướng Mộ Dung tướng quân cầu xin.

Nhưng đáp lại Lâm Thục Đoan chỉ là ánh mắt lạnh lùng như nhìn một người xa lạ của Mộ Dung tướng quân. Bà ta thấy ánh mắt đó thì mất hết hy vọng. Hết rồi, hết thật rồi!

“Giải Lâm Chính và Lâm Thục Đoan vào thiên lao.”

Mộ Dung tướng quân băng lãnh ra lệnh. Lâm Thục Đoan chẳng còn biết nói gì mà chỉ như con búp bê rách bị mấy tên lính kéo ra khỏi công đường.

“Lâm Trình, ta có làm ma cũng không tha cho ngươi đâu.”

Về phía Lâm Chính, gã hướng ánh mắt căm độc về phía Lâm Trình. Nhưng việc làm đó của Lâm Chính chẳng hề đả động được gì đến người mà mình căm thù. Ngược lại, Lâm Trình lại mỉm cười nhẹ nhàng hướng gã nhỏ giọng nói.

“Vậy sao? Vậy thì nhân tiện ta đây cũng nói cho ngươi một việc. Lâm Thục Đoan vốn không gửi lá thư nào cho ngươi hết. Đó chỉ là một lá thư giả để ta ép ngươi nhận tội thôi. Còn việc tại sao ta lại biết mọi chuyện mà đến cứu mẫu tử Ngọc nhi thì chính là ta luôn theo dõi mọi hành động của người Lâm gia. Cho nên ta tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của hai ngươi mà thôi.”

“Ngươi... Ta giết ngươi.”

Lâm Chính tức giận đến tím tái mặt mày. Gã vùng ra khỏi tay mấy tên lính đang kìm giữ mình mà chạy về phía Lâm Trình. Nhưng Lâm Chính chưa kịp chạm đến thì đã bị Lâm Trình đá cho một cước ngã văng ra. Mấy tên lính thừa cơ hội đó xông lên trói tay của gã rồi giải vào thiên lao.

Đợi cho mọi chuyện xong xuôi thì Tử Linh mới lên tiếng.

“Đa tạ thúc.”

“Chuyện này ta vốn dĩ phải làm từ lâu rồi. Nhưng chỉ vì ta nhu nhược, chỉ vì muốn trả lại cái ân tình bố thí của Lâm gia mà để cho Ngọc nhi chịu oan ức suốt mười năm qua. Đây chỉ là chuộc lại lỗi lầm đó mà thôi.”

“Ta đã rất ngạc nhiên khi ngươi đưa cho ta một tờ giấy chỉ viết có vỏn vẹn mấy chữ: “Phối hợp với ta” đó.”

Mộ Dung tướng quân nở một nụ cười, đi lại cắt ngang cuộc nói chuyện của Tử Linh cùng Lâm Trình. Ông nhớ tên này, tiểu tử này hồi đó chuyên bám theo Ngọc nhi như cái đuôi đây mà. Hồi đó ông luôn xem tên này là cái gai trong mắt vậy mà bây giờ lại mang ơn y.

“Huynh có biết là nụ cười đó của huynh trông rất không tự nhiên hay không? Mặt băng thì vẫn mãi là mặt băng thôi đừng cố tỏ ra vui mừng chào đón người mà mình không thích.”

“Tiểu tử này...”

“Huynh đã hứa với ta là sẽ bảo vệ tốt Ngọc nhi nhưng đến cuối cùng thì sao chứ? Huynh chỉ lo đến việc đi chinh chiến còn nương tử thì không thèm đoái hoài tới. Nếu không phải Ngọc nhi nói đừng trách huynh thì cho dù có chết thì ta cũng đánh cho huynh một trận.”

Lâm Trình băng lãnh nhìn Mộ Dung tướng quân. Sao Ngọc nhi lại yêu một nam nhân như thế này chứ?

“Ta xin lỗi! Nếu ta phát hiện chuyện này sớm hơn thì mọi chuyện đã không như thế này.”

“Không! Ta cũng có lỗi, ngày đó sau khi ta cứu Ngọc nhi. Ta vốn muốn đưa nàng ấy rời khỏi nhưng vì một chút sơ sẩy ta đã để nàng ấy bỏ đi mà chỉ để lại lời nhắn là đi tìm huynh. Sau đó ta có đi tìm Ngọc nhi khắp nơi nhưng không tìm thấy.”

Ánh mắt của Lâm Trình đầy vẻ tự trách. Nếu ngày đó y cẩn trọng hơn thì đã không khiến cho Ngọc nhi chết.

Không gian im lặng một lúc, Mộ Dung tướng quân cùng Lâm Trình cứ thế chìm vào hồi ức. Bỗng nhiên...

Bộp

Tử Linh vỗ tay kéo hai người đang thất thần trở lại.

“Được rồi, được rồi! Phụ thân cùng Trình thúc đừng tự trách nữa. Nếu mẫu thân mà biết được thì người sẽ buồn đó. Người vốn không trách hai người. Mười năm qua, mẫu thân không lúc nào là không muốn gặp lại hai người. Nhưng người không có cơ hội nên con muốn hai người sống thật tốt. Có như vậy mẫu thân mới có thể vui vẻ được.”

Mộ Dung tướng quân và Lâm Trình lúc đầu là kinh ngạc sau đó cả hai cùng cười nhẹ.

“Qủa thật con rất giống mẫu thân của mình.” – Cả hai cùng nói.

“Mọi chuyện coi như đã xong xuôi. Cũng đến lúc ta phải đi rồi.”

Lâm Trình xoay người tính bỏ đi thì bị Tử Linh ngăn lại.

“Trình thúc, người hôm nay đã giúp con một chuyện rất lớn. Con mang ơn thúc, ơn này thúc muốn con trả thế nào?”

“Ta làm chuyện này không phải vì muốn con đền ơn.”

“Nhưng con là người không muốn mắc nợ ai cả.”

Nhìn ánh mắt cố chấp của Tử Linh, Lâm Trình chỉ còn biết lắc đầu. Quả thật là cứng đầu mà, cũng giống như nàng ấy vậy. Phải rồi, nếu có thể thì thế này là tốt nhất.

Sau khi suy nghĩ kỹ, Lâm Trình lấy tay xoa đầu Tử Linh. Cũng nhờ thế mà y rước phải hai ánh mắt như muốn phanh thây xẻ thịt mình của Mộ Dung tướng quân cùng Lãnh Nam Phong vừa mới tới công đường.

“Nếu con đã muốn đền ơn thúc thì từ giờ con làm nghĩa nữ (con gái nuôi) của ta đi.”

Tử Linh không ngờ Lâm Trình lại có yêu cầu như vậy. Nàng ngơ ngác nhìn y. Mộ Dung tướng quân nghe vậy thì đen mặt.

“Này, tiểu tử kia, ta đã đồng ý việc này đâu chứ. Ai cho ngươi cái quyền tự tiện như thế hả? Linh nhi, con không được...”

“Hảo, một lời đã định.”

“Linh nhi...”

Mộ Dung tướng quân chưa kịp nói xong thì Tử Linh đã mỉm cười gật đầu. Ông chỉ còn biết hướng ánh mắt tức giận về phía Lâm Trình. Tên tiểu tử này muốn cướp nữ nhi của ông sao chứ?

“Phụ thân, từ giờ Trình thúc sẽ là nghĩa phụ của con. Hai người phải hòa thuận đó nha. Còn nữa, mười hôm nữa chính là đại hôn của con, nghĩa phụ nhất định phải đến đó.”

“Hảo, ta nhất định sẽ đến. Giờ ta phải đi rồi.”

Lâm Trình thấy quanh thân Mộ Dung tướng quân càng ngày càng phát ra tà khí ngùn ngụt. Y phải nhanh chóng đánh bài chuồn thôi nếu không quá khứ làm bao cát cho người này lại tái hiện nữa mất. (Tg: “Hai người này giống Mộ Dung Ưu với Lãnh Ngạo Thiên ghê.”)

Sau khi Lâm Trình rời đi, Mộ Dung tướng cũng nhanh chóng bỏ đi. Tử Linh đi đến Lãnh Nam Phong cười tinh nghịch.

“Phong, chàng nói xem phụ thân với nghĩa phụ ai thắng đây?”

“Muốn đi xem không?”

“Đương nhiên, đi thôi.”

Thế là Lãnh Nam Phong cùng Tử Linh liền đi theo phía sau hai người kia. Trên đường còn kéo theo Mộ Dung Ưu và Lãnh Ngạo Thiên. Bốn người hóng hớt rủ nhau nhìn lén hai người lớn tuổi đánh nhau.

Rốt cuộc, bốn người bị hai người phát hiện thế là từ cuộc chiến hai người trở thành cuộc hợp tác rượt đuổi mấy đứa chuyên hóng chuyện này.

Ngày hôm đó, tất cả kết thúc trong êm đẹp. Hôm sau, Lâm Chính và Lâm Thục Đoan bị xử trảm. Lâm gia vô cùng tức giận, từ đó mối thù giữa Lâm gia cùng Mộ Dung gia chính thức hình thành.

“Phong, chỉ còn vài ngày nữa là đại hôn của hai ta. Thiếp nên thử thách chàng một cái gì đó đúng không?”

Tử Linh hướng Lãnh Nam Phong hỏi. Hắn mỉm cười ôn nhu nắm tay nàng.

“Nàng muốn thử thách ta cái gì ta cũng đều có thể hoàn thành hết.”

“Vậy sao? Vậy thì thiếp muốn chàng cầu hôn thiếp.”

Cầu hôn? Đó là cái gì? Chẳng lẽ là phong tục của thế giới trước kia mà Linh nhi sống.

“Quên mất, chàng không biết cầu hôn là gì?” – Tử Linh nhìn thấy vẻ mặt mù mịt của Lãnh Nam Phong thì hiểu ra. – “Cầu hôn chính là nghi thức trước khi thành thân ở thế giới trước đây của thiếp. Nam nhân sẽ tạo ra một không gian tuyệt đẹp rồi ngỏ lời cầu hôn với nữ nhân.”

“Nàng muốn ta cầu hôn nàng.”

“Đúng vậy, hơn nữa chàng chỉ có thời hạn là ba ngày để chuẩn bị. Nếu không việc thành thân với chàng, thiếp phải suy nghĩ lại.”

“Hảo, ta nhất định sẽ tạo cho nàng một bất ngờ.”

“Thiếp sẽ chờ bất ngờ đó của chàng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK