“Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Mộ Dung tướng quân đi đến hậu viện thì nhìn thấy đám hạ nhân đang vây quanh ai đó. Ông liền trầm giọng hỏi. Mấy hạ nhân thấy Mộ Dung tướng quân đến thì vội vàng quỳ xuống để lộ ra một thân ảnh mảnh mai đang ngồi co ro trong góc tường.
Nhìn kĩ thì thấy thân ảnh đó chính là Mộ Dung Hoa. Trên người nàng bây giờ chỉ mặc độc một chiếc áo trong màu trắng. Thấy cảnh đó, Mộ Dung tướng quân không khỏi nhíu mày.
“Hoa nhi, sao con lại ăn mặc như vậy mà đi ra ngoài như thế này?”
Nhị phu nhân thấy nữ nhi của mình như vậy thì vội bước đến. Nhưng bà vừa đụng vào người Mộ Dung Hoa thì nàng ta bỗng nhiên hét lên rồi hất tay nhị phu nhân ra. Sau đó lại càng thu mình vào góc tường, miệng còn không ngừng lẩm nhẩm những điều kỳ lạ.
“Đừng giết ta! Đừng giết ta! Ta, ta sai rồi, ta sai rồi. Làm ơn đừng giết ta.”
“Hoa nhi, con rốt cuộc bị làm sao vậy? Lão gia, người làm gì đi chứ.”
Nhị phu nhân thấy biểu hiện lạ lùng của Mộ Dung Hoa thì càng thêm sốt ruột. Nữ nhi mà pà yêu thương nhất rốt cuộc làm sao lại ra nông nỗi này. Chẳng phải lúc nãy Hoa nhi còn ăn vãn thiện (bữa tối) cùng với pà rất vui vẻ hay sao? Sao mới có mấy canh giờ trôi qua mọi chuyện lại thành ra thế này?
“Ưu nhi, con đưa Hoa nhi vào phòng đi. Nơi này không thích hợp để nói chuyện.”
Mộ Dung tướng quân thờ ơ liếc nhìn một vòng đám hạ nhân khiến tất cả đều nhanh chóng tự giác làm giảm sự tồn tại của bản thân. Ông quay sang nói với Mộ Dung Ưu đưa Mộ Dung Hoa vào khuê phòng của nàng. Mộ Dung Ưu nghe vậy dù cho tâm không cam tình không nguyện như thế nào đi nữa thì cũng đành làm theo. Nhưng hắn vừa lại gần thì...
“AAA, KHÔNG! MỘ DUNG TỬ LINH, LÀM ƠN THA CHO TA. Ta, ta không nên mướn sát thủ đến truy sát ngươi. Hại ngươi rơi xuống vực, chết trong đau đớn. Ta, ta sai rồi. Làm ơn đừng giết ta, đừng giết ta... hức hức.”
Tuy rằng tuổi tác của Mộ Dung Ưu cùng Tử Linh cách biệt khá xa nhưng hai người chính là huynh muội đồng phụ đồng mẫu (cùng cha cùng mẹ) nên hai người cũng có vài nét giống nhau. Cho nên khi Mộ Dung Hoa đang trong tình trạng thần trí không rõ ràng liền nhìn lầm Mộ Dung Ưu thành Tử Linh. Hoảng sợ đến nỗi nói ra hết tất cả.
“Hoa nhi, con vừa nói cái gì?”
“Ngươi vừa nói cái gì?”
Tất cả mọi người ở đây đều nghe rõ mồm một những lời Mộ Dung Hoa nói vừa nãy. Mộ Dung tướng quân cùng Mộ Dung Ưu tức giận đồng thanh hét lên.
“Qủa đúng là ngươi hại tiểu Linh nhi. Ta tuyệt đối không tha cho ngươi.”
Trong cơn nóng giận, Mộ Dung Ưu liền xuất ra một chưởng đánh về phía Mộ Dung Hoa. Nếu là bình thường thì Mộ Dung Hoa đã không thể né tránh thì bây giờ lại càng không thể. Nàng ta lãnh trọn một chưởng đó của Mộ Dung Ưu, cả người đánh mạnh vào tường, miệng phun ra một ngụm máu. Mộ Dung Hoa cũng nhanh chóng ngất đi.
“Lão gia, lão gia, thiếp cầu xin ngài. Hoa nhi dù gì cũng là cốt nhục của ngài. Cho dù nó đã phạm phải chuyện đại nghịch bất đạo nhưng chẳng lẽ ngài nhẫn tâm đứng nhìn Hoa nhi chết hay sao? Thiếp cầu xin ngài niệm tình phu thê mười năm nay mà tha cho Hoa nhi một mạng.”
Thấy Mộ Dung ƯU tỏa ra khí tức âm tàn, nhị phu nhân vội vàng quỳ xuống dập đầu cầu xin Mộ Dung tướng quân.
“Ưu nhi, như vậy đủ rồi.”
“Phụ thân, tiện nhân này đã hại tiểu Linh nhi vậy mà phụ thân còn muốn bao che cho ả hay sao? Hay là phụ thân vốn không hề yêu thương tiểu Linh nhi cho nên mới như vậy? Hay là đúng như lời thiên hạ đồn đại, phụ thân ra chiến trận chỉ là giả mà chính là muốn thân cận với nữ nhân này. Vì thế nên mẫu thân mới buồn tủi mà bỏ đi.”
CHÁT
Mộ Dung tướng quân trước giờ chưa từng ra tay đánh nhi tử của mình thì hôm nay ông lại bị những lời nói của Mộ Dung Ưu chọc giận. Chuyện của Ngọc nhi chính là nghịch lân của ông, là ai đi nữa cũng không được chạm vào dù cho có là nhi tử thân sinh.
“Ưu nhi, con nói đủ chưa hả? Sở dĩ ta không cho con tiếp tục đánh Hoa nhi chính là để chuyện này cho đích thân ta xử trí. Còn về chuyện khi ta ra chiến trường có cả nhị nương của con thì là do lúc đó nhị nương của con đi cùng đại ca của mình nên mới đến đó. Lúc đó giữa ta và nhị nương của con hoàn toàn trong sạch. Giờ thì, gia nhân, đem nhị tiểu thư vào phòng. Kêu đại phu đến xem vết thương. Ngày mai ta sẽ đích thân thẩm vấn.”
Hai gia nhân lực lưỡng nhanh chóng vâng lệnh dìu Mộ Dung Hoa về khuê phòng, cả nhị phu nhân cũng vội vàng đi theo. Mộ Dung Ưu tức giận phất tay áo bỏ đi. Chỉ còn lại Mộ Dung tướng quân đứng đó nhìn theo bóng lưng của nhi tử mà không nén được tiếng thở dài.
Trong khi đó, tại Vô Ảnh Huyết
“Cung chủ, người quả nhiên lợi hại. Mọi chuyện diễn ra đúng như dự liệu của người. Chu Tước gửi tin báo rằng Mộ Dung Hoa do quá sợ hãi nên đã hóa điên. Còn trong lúc hoảng sợ mà nói ra tất cả mọi chuyện. Đại ca của người vì quá tức giận mà đánh cho ả trọng thương. Ngày mai đích thân Mộ Dung tướng quân sẽ thẩm vấn.”
Huyền Vũ cung kính báo lại mọi chuyện cho Tử Linh. Nàng vẫn một bộ dạng nhàn nhã xem sách, dường như tất cả chuyện xảy ra không hề liên quan đến mình.
“Ừm, ta đã biết. Tất cả mọi chuyện đến ngày hôm nay chính là do Mộ Dung Hoa tự rước lấy. Ngược lại để ta xem xem phụ thân sẽ xử trí việc này như thế nào. Đúng rồi, Bạch Hổ, về phía ngươi đã điều tra được chuyện gì liên quan đến mẫu thân ta không?”
Tử Linh cuối cùng cũng gấp sách lại, nàng nhìn về phía Bạch Hổ hỏi. Chuyện năm đó đã điều tra lâu như vậy chắc cũng có manh mối gì rồi chứ.
“Cung chủ, thứ cho thuộc hạ vô năng, vẫn chưa có manh mối xác thực. Nhưng thuộc hạ nghe ngóng được rằng trước đây mẫu thân của người có một nha hoàn thiếp thân, tình cảm vô cùng thân thiết. Nhưng không hiểu vì sao sau khi mẫu thân người rời khỏi thì nha hoàn này cũng biến mất một cách kỳ lạ. Từ đó bặt vô âm tín (không có tin tức), không một ai trong kinh thành còn thấy nàng ta nữa.”
“Còn gì nữa không?” – Tử Linh nghe Bạch Hổ nói mà không khỏi nhíu chặt mày liễu. Người thân cận (gần gũi) với mẫu thân lại bặt vô âm tín (không có tin tức) thì làm sao biết chuyện gì đã xảy ra đây.
“Cung chủ đừng lo! Thuộc hạ đã cho người điều tra tung tích của nha hoàn đó. Gần đây có người đã nhìn thấy một nữ nhân rất giống nha hoàn đó xuất hiện ở thôn Thủy Hàm ở phía tây, cách kinh thành hơn trăm dặm (1 dặm = 500m, trăm ở đây là 100 nha).”
“Hảo, đợi chuyện này xong xuôi ta sẽ đi đến thôn Thủy Hàm tìm người. Nha hoàn đó tên gì?”
“Nha hoàn đó tên Đông La.”
“Hảo! Giờ thì tất cả lui xuống đi.”
Tử Linh phất tay cho tất cả lui xuống. Nàng sẽ nhanh chóng cho tất cả mọi chuyện kết thúc, trả lại trong sạch cho mẫu thân. Đúng rồi, dạo này cứ hết chuyện này đến chuyện kia xảy ra, bản thân vẫn chưa có thời gian hấp thu Cửu Tinh Linh Châu để luyện công. Nhân cơ hội này phải nhanh chóng tăng cường thực lực mới được.
Tử Linh liền về phòng của mình, ghi một cái bảng “BẾ QUAN, CẤM LÀM PHIỀN” treo trước cửa. Sau đó, nàng lên giường xếp bằng luyện công. Lần bế quan này kéo dài đến hai tháng sau cho nên tất cả mọi chuyện diễn ra sau đó Tử Linh đều không hay biết.
Kinh thành Vọng Nguyệt Quốc lại một lần nữa nổi lên chấn động. Kẻ đứng sau vụ truy sát đại nữ nhi của Mộ Dung tướng quân lại chính là nhị nữ nhi của ông. Mộ Dung tướng quân đã đích thân phán nhị nữ nhi của mình bị nhốt vào thiên lao trọn đời không được giải thoát. Đồng thời, Mộ Dung tướng quân cũng đích thân vào hoàng cung tạ tội cùng Hoàng thượng do ông không quản giáo nữ nhi không nghiêm mới tạo nên tình cảnh đáng hổ thẹn này.
Mộ Dung Hoa từ cái đêm tự thú nhận thì hoàn toàn trở nên điên loạn. Nhị phu nhân Lâm Thục Đoan vì đau lòng mà ra sức gây sức ép với Mộ Dung tướng quân, kêu ông giảm nhẹ tội hình cho Mộ Dung Hoa. Bà nói bây giờ Hoa nhi đã trở nên điên loạn nếu còn phải ở thiên lao thì làm sao có thể sống nổi.
Nhị phu nhân còn nhờ thế lực bên nhà mẹ đẻ mà cầu xin Hoàng thượng. Nhưng Mộ Dung tướng quân đã đứng trước triều đình mà tuyên bố: “Hoàng đế phạm tội còn bị phạt như thứ dân (dân thường). Huống chi, nhị nữ nhi của ông đã phạm phải tội đại nghịch bất đạo. Cho dù tình thân cũng không được niệm tình.”
Trước những lời đó của Mộ Dung tướng quân, bên Lâm gia cùng nhị phu nhân biết chẳng thể nào thay đổi được nên chỉ có thể buông tha. Nhị phu nhân đành phải lén lút đút lót cho cai ngục để bọn họ không gây khó dễ cho Mộ Dung Hoa.
Lãnh Nam Phong cùng Mộ Dung Ưu vẫn tiếp tục tìm kiếm tung tích của Tử Linh ở vực Tử Thần.
Hai tháng sau
Tử Linh vẫn một mực xếp bằng ở trên giường bỗng nhiên mở mắt.
Hay quá, cuối cùng thì nàng cũng thành công đả thông được nhánh thứ ba của kinh mạch. Bây giờ không những Tử Linh cảm thấy toàn thân tràn trề khỏe mạnh không hề có vẻ mệt mỏi của việc luyện công lâu ngày mà nội lực cũng tiến bộ không ít. Lần bế quan này quả nhiên mang lại lợi ích không nhỏ.
Kẹt
Chỉnh chu lại tất cả mọi thứ, Tử Linh bước ra khỏi phòng. Chào đón nàng chính là cái nhào tới vô cùng nồng nhiệt của Tuyết nhi. Ngay lúc Tuyết nhi sắp bổ nhào tới thì Tử Linh liền bất động thanh sắc (không chút dấu vết) mà nhanh chóng tránh đi. Thế là, Tuyết nhi đã oanh oanh liệt liệt đâm thẳng vào cửa phòng khiến cho chúng vỡ nát. Đứng dậy từ đống tàn tích, Tuyết nhi hướng ánh mắt ai oán nhìn về phía Tử Linh.
Mặc kệ ánh mắt của Tuyết nhi có ai oán đến đâu, Tử Linh vẫn một dạng không hề quan tâm mà bước đi. Tuyết nhi thấy ánh mắt của mình không có tác dụng thì đành ngoan ngoãn đi theo sau nàng. Tử Linh đi đến đại sảnh, nàng nhã nhặn ngồi xuống ghế chủ vị rồi mới nhìn đến Tuyết nhi.
“Sao? Công cuộc nhìn mỹ nam xong rồi hả?”
Ngao
“Hì, chỉ có những lúc không ai quan tâm đến ngươi thì ngươi mới nhớ đến ta thôi. Lại đây!”
Tử Linh phì cười nhìn Tuyết nhi đang giả trang khả ái (đáng yêu). Nàng đưa tay ngọc ngoắc ngoắc Tuyết nhi lại gần. Chỉ chờ có thế, Tuyết nhi liền đi lại cọ cọ vào chân Tử Linh. Hai chủ tớ vui vẻ đùa giỡn với nhau.
Long Khiên vừa lúc đi vào thấy một màn này không khỏi vô thức mỉm cười. Lâu rồi mới thấy tiểu Linh cười thật tâm như vậy. Nếu nàng ấy hướng nụ cười ấy về phía ta thì hay biết mấy. A, ta đang nghĩ gì thế này? Sao tự nhiên trong đầu lại hiện ra suy nghĩ đó chứ?
“Khiên ca ca, huynh làm gì vậy?”
Đùa giỡn với Tuyết nhi một lúc thì Tử Linh chú ý thấy nãy giờ Long Khiên cứ mãi ngẩn người ở một phía nên liền lên tiếng hỏi. Lời nói của nàng cũng đánh thức Long Khiên từ trong suy nghĩ trở lại. Vội che giấu vẻ mất tự nhiên trên mặt, Long Khiên lại quay về dáng vẻ thường ngày.
“Ta muốn đến hỏi muội bước tiếp theo nên tiến hành như thế nào?”