“Mẫu hậu, người nếu đã yêu mến Mộ Dung tiểu thư như vậy. Hiện giờ vị trí vương phi của Tam đệ vẫn còn chưa có ai hay là để trẩm ban hôn cho Mộ Dung tiểu thư làm Phong vương phi.”
“Không được.”
“Không được.”
Lãnh Nhất Xuyên vừa nói xong thì ngay lập tức có hai giọng nói đồng thời vang lên. Tử Linh đang âm thầm phỉ nhổ trong lòng thì nghe thấy lời nói như sét đánh bên tai. Nàng ngay lập tức phản xạ có điều kiện mà kêu lên mặc kệ cái gì mà đoan trang thục nữ. Mà Lãnh Nam Phong vẫn luôn im lặng cũng lạnh lùng lên tiếng.
“Hử? Tại sao lại không được?”
Lãnh Nhất Xuyên nhướng mày nhìn hai người cùng lên tiếng kia. Việc Tam đệ từ chối đã nằm trong dự liệu của hắn nhưng trên đời này lại có nữ nhân không muốn vị trí Phong vương phi thì đúng là lạ nha. Nữ nhân này thực sự không muốn hay là muốn chơi trò lạc mềm buộc chặt.
“Hoàng thượng, ta đã nói vị trí vương phi của ta phải do bản thân ta lựa chọn.” – Lãnh Nam Phong càng ngày càng tỏa ra khí tức lạnh lẽo.
“Ha ha, đệ có nói hả? Ai ya, dạo này công sự bận rộn nên trí nhớ của ta không được tốt lắm. Thôi coi như đệ chưa nói gì đi ha.”
Lãnh Nhất Xuyên làm bộ như trí nhớ không tốt liền lảng sang chuyện khác. Nhìn thấy cảnh này thì Lãnh Nam Phong càng thêm tỏa ra khí lạnh. (Tg: “Đúng là không phải mặt dày bình thường nha.”)
“Xin Hoàng thượng thứ tội. Mộ Dung Tử Linh vẫn còn nhỏ không xứng đáng với vị trí Phong vương phi đâu.”
Tử Linh nhìn thấy tình hình có vẻ không ổn nên liền nhanh chóng lên tiếng biện giải. Lời nói của nàng đúng lý hợp tình kết hợp thêm gương mặt khó xử càng làm người ta thêm tin tưởng lời của nàng.
“Nếu ta không lầm thì đến năm sau thì Mộ Dung đại tiểu thư cũng đủ mười sáu tuổi. Lúc đó Mộ Dung đại tiểu thư cũng đã đến tuổi cập kê, nếu bây giờ ngươi thấy vẫn chưa đến lúc thì ta cho ngươi cùng với Tam đệ đính hôn trước. Sau ngày sinh thần mười sáu tuổi của ngươi thì sẽ tổ chức đại hôn. Còn khoảng thời gian này hai người các ngươi cứ tìm hiểu nhau đi.”
Lãnh Nhất Xuyên nhìn bộ dạng khó xử của Tử Linh mà mỉm cười. Nếu nàng ta đã kiếm ra lý do thuyết phục như vậy thì hoàng đế hắn đây cũng ‘không hẹp hòi’ mà kiếm ra cớ diệt đi con đường tránh thoát duy nhất này của nàng ta.
“Nhưng...”
“Không nhưng nhị gì hết. Mẫu hậu thấy ta quyết định như vậy có thỏa đáng không?” – Không đợi Tử Linh tiếp tục nói, Lãnh Nhất Xuyên liền mỉm cười quay sang Thái hậu.
“Hoàng thượng quyết định thật sáng suốt. Lão nhân ta đây cũng không có ý kiến gì nữa.” – Thái hậu mỉm cười phúc hậu nhìn xuống Lãnh Nam Phong cùng Tử Linh.
“Dì... con...”
“Linh Linh, con đã kêu ai gia một tiếng dì chứng tỏ con đã xem ai gia như người một nhà. Vậy thì tại sao ai gia lại không làm con trở thành người trong nhà thực sự của ai gia. Thôi chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Hoàng thượng hãy hạ thánh chỉ ban hôn, ai gia mệt rồi, tất cả trở về đi.”
Thấy Tử Linh còn muốn từ chối, Thái hậu liền nhanh chóng bày ra bộ dáng mệt mỏi. Sau đó phất tay cho Vân ma ma dìu mình vào tẩm cung nghỉ ngơi.
Thái hậu vừa đi thì hoàng thượng Lãnh Nhất Xuyên cũng tìm cớ đánh bài chuồn chỉ còn lại Lãnh Nam Phong cùng với Tử Linh.
“Ta đưa tiểu thư về Phủ Tướng quân.”
Lãnh Nam Phong lạnh lùng nói, tuy rằng có ý muốn đưa Tử Linh về nhưng bản thân hắn chỉ bước đi mà không có ý dừng lại hay đi chậm hơn.
“Ta tuyệt đối sẽ không lấy ngươi.”
Tử Linh nhìn bóng lưng của nam nhân trước mặt mà bước theo. Bỗng nhiên, nàng lạnh lùng cất tiếng nói.
“Không giả trang nữa sao!” – Lãnh Nam Phong vẫn tiếp tục bước đi mà không dừng lại.
“Ngươi biết.”
“Không khó để nhận ra. Việc thành thân ta cũng không đồng ý nhưng hoàng thượng đã hạ chỉ ta phải làm theo.”
“Hừ, ta không nghĩ là ngươi lại tuân lời hoàng thượng như vậy đó.”
Không thèm quan tâm đến ngữ khí trêu chọc của Tử Linh, Lãnh Nam Phong vẫn bước đi. Thấy tên hầm băng di động không quan tâm đến lời nói của mình,Tử Linh cũng không nói gì nữa mà bước theo. Hai người cứ như thế cho đến khi về đến Phủ tướng quân. Vừa đến nơi Tử Linh đã đợi không kịp mà nhanh chóng nhảy khỏi xe ngựa mà bước vào phủ.
“Thiệt là tức quá đi mà.” – Tử Linh vừa về đến phòng đã tức giận mà vỗ mạnh bàn.
“Tiểu thư, chuyện gì vậy?”
Chu Tước thấy tiểu thư nhà mình sinh khí như vậy thì lo lắng hỏi. Nàng thật sự không hiểu, chẳng phải lúc nãy vẫn vui vẻ hay sao? Tại sao mới vào cung có một chuyến đã liền mất hứng rồi.
“Chuyện là thế này...”
Tử Linh đem mọi chuyện kể lại cho Chu Tước nghe. Chu Tước sau khi nghe xong thì trầm mặc sau đó liền dè dặt hỏi.
“Giờ tiểu thư tính sao?”
“Còn tính sao nữa, ta tuyệt đối sẽ không lấy hắn ta. Đợi đến khi ước hẹn tháng sau đến ta nhất định sẽ giết chết hắn là xong.”
Qua ngày hôm sau quả nhiên có thánh chỉ ban hôn ước của Hoàng thượng tới. Sau khi tiếp chỉ, Mộ Dung tướng quân cùng Mộ Dung Ưu đều tỏ ra vui mừng, chỉ có hai mẹ con kia tỏ ra ghen ghét.
“Mẫu thân, tại sao tiện nhân kia lại được làm Phong vương phi chứ? Vị trí đó đáng lý là của nữ nhi, tại sao tiện nhân đó đã cướp đi phụ thân còn cướp đi vị trí mà con vẫn luôn mong ước chứ?”
Mộ Dung Hoa vào phòng của nhị phu nhân liền khóc nháo lên. Nàng từ lâu đã yêu thích Phong vương gia, vị trí Phong vương phi là thứ nàng luôn cố gắng đạt được. Vậy mà chỉ trong một phút chốc đã bị tiện nhân kia cướp đi hết tất cả.
“Hoa nhi, con đừng khóc nữa. Từ giờ đến ngày đại hôn còn sáu tháng nữa, trong khoảng thời gian còn lại này mẫu thân sẽ làm cho con nhỏ biến mất mãi mãi. Đến lúc đó vị trí Phong vương phi đương nhiên là của con.”
Nhị phu nhân nói một cách ngoan độc. Những thứ phải thuộc về hai mẹ con các nàng thì phải là của các nàng. Không một ai có thể cướp đi những thứ đó nếu không thì chuẩn bị mạng đi.
Phong vương phủ
“Vương gia, người thật sự muốn thành thân cùng Mộ Dung đại tiểu thư kia hay sao?”
Phạm Khanh – con trai duy nhất của Đại học sĩ Phạm Thiện Ngôn đồng thời cũng là thuộc hạ trung thành dưới trướng Phong vương – khó hiểu nhìn lên cái người sau khi nghe thánh chỉ thì chỉ một lòng trầm mặc.
“Hoàng thượng đã ra thánh chỉ, ta cũng không còn cách nào khác.”
Lãnh Nam Phong nghe lời nói của Phạm Khanh nhưng vẫn không hề hướng ánh nhìn đến mà chỉ một lòng dùng tay mân mê thanh kiếm trong lòng. Nếu mà Tử Linh có mặt ở đây thì chắc chắn nàng sẽ nhận ra đây chính là Lăng Hư kiếm – thanh kiếm cùng một cặp với Liên Xà kiếm của nàng.
“Thuộc hạ không tin vương gia dễ dàng tuân theo như vậy. Thứ cho thuộc hạ vô năng không thể hiểu dụng ý của vương gia.” – Phạm Khanh vẫn cúi đầu nói.
“Ha ha, đúng là không qua khỏi mắt ngươi. Đúng vậy, sở dĩ ta đồng ý hôn sự này là vì có mục đích. Nữ nhân kia không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, ta phải từ từ khám phá thì mới thú vị chứ. Với lại Mộ Dung Tử Linh này với nữ nhân Hạ Băng kia hình như có một liên hệ gì đó. Ta tuyệt đối sẽ tìm ra bí mật đó.”
“Nhưng còn việc tìm kiếm người nắm giữ Liên Xà kiếm.”
“Vẫn tiếp tục tìm kiếm cho ta. Sư phụ đã nói nữ nhân nắm giữ Liên Xà kiếm chính là nương tử trời định của ta. Nhưng ta tuyệt đối sẽ không tin vào những thứ như thế nên nếu ngươi đã tìm ra được thì giết đi.”
“Thuộc hạ tuân lệnh.”
Phạm Khanh cúi đầu cung kính sau đó lui xuống chỉ còn lại một mình Lãnh Nam Phong ngồi lại trong thư phòng. Hắn dùng tay xoa xoa huyệt thái dương. Haiz, dạo này bận rộn quá đi mất. Không biết sư phụ lại đi ngao du sơn thủy ở đâu rồi. Thật là, sư phụ tự nhiên lại nói rằng muốn đi du sơn ngạo thủy liền ném cho ta cái Lạc Sâm phái kia rồi trốn biệt đi mất.
Nói đến Lạc Sâm phái kia chính là môn phái đứng đầu trong ngũ phái của Vọng Nguyệt Quốc. Hai năm gần đây Lạc Sâm phái vừa thay đổi chưởng môn. Tân chưởng môn chính là đệ tử chân truyền của chưởng môn trước đây. Tân chưởng môn lấy tên Triệu Khắc, hắn ta là một cao thủ trong thiên hạ, ít ai biết bản lĩnh thật sự của hắn ra sao chỉ biết rằng sau khi Triệu Khắc lên chức chưởng môn đã nhanh chóng đưa Lạc Sâm phái đi vào trật tự.
Nhưng không một ai biết rằng chưởng môn Triệu Khắc của Lạc Sâm phái lại chính là Phong vương gia Lãnh Nam Phong của Vọng Nguyệt Quốc. Bí mật này Lãnh Nam Phong vẫn không cho một ai biết, thậm chí ngay cả bằng hữu thân thiết là Mộ Dung Ưu.
Lãnh Nam Phong tiếp nhận chức chưởng môn thay sư phụ nhưng hắn tuyệt đối không đồng ý cái chuyện lương duyên trời định mà sư phụ đã nói. Cho dù là ai đi nữa, chỉ cần để hắn phát hiện nữ nhân nào nắm giữ Liên Xà kiếm thì ngay lập tức giết không tha.