Đối với loại người như Hinh Nhi, nàng ta đã luyện được kĩ năng mặt dày đến mức không thèm bận tâm ánh mắt thiện hay ác xung quanh, chúng chỉ khiến cho nàng ta càng thêm đắc ý mà thôi.
Tạ Phác nhìn qua rất bình tĩnh, nhưng người xung quanh không thấy bàn tay nàng đang nắm chặt, bọn họ không thấy nàng bộc lộ cảm xúc gì ngoại trừ hơi nhíu lông mày.
Hiểu biết của Hinh Nhi về Tạ Phác chỉ dừng lại ở tám chữ hiền lương thục đức, ôn nhu hào phóng. Những mặt khác nàng ta hoàn toàn không biết. Trước mặt Tạ Phác, nàng ta cố ý gây hiểu lầm, ấy vậy mà Tạ Phác không mảy may phản ứng gì. Tạ Phác có vẻ khó đối phó hơn nàng tưởng.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chẳng lẽ lời đồn đại là giả, Tạ Phác căn bản cũng không hiền lành gì cho cam? Hinh Nhi hơi bất an nhưng nàng ta không thể hiện ra ngoài. Nàng ta đích thân đi chuyến này vì mục đích được ở lại tiểu viện chứ không phải bị Tạ Phác đuổi ra ngoài.
Hinh Nhi khẩn trưởng thu liễm mị sắc. Nàng vừa rồi thật là quá ngu, vậy mà quên điều căn bản nhất.
“Phu nhân?” Hinh Nhi thăm dò gọi Tạ Phác vẫn im lặng từ nãy giờ.
Tạ Phác hoàn hồn, biểu cảm vi diệu nhìn chằm chằm Hinh Nhi đang quỳ trước mặt, Hiện giờ lòng nàng đang rối như tơ vò, nàng không biết có nên tin nàng ta hay tin Chúc Hợp. Hai người mới thành thân không lâu, khoảng thời gian này chính là lúc tân hôn mặn nồng nhất. Trong tim nàng thật lòng không hy vọng hắn sẽ dây dưa không rõ với nữ nhân bên ngoài.
Nàng nên tin tưởng Chúc Hợp? Hinh Nhi, lời nói của nàng ta chỉ từ một phía, thật giả còn chưa biết ra sao. Thế nhưng nàng ta lớn lên quá đẹp, đẹp đến mức cho dù nữ nhân nhìn nàng cũng sẽ động tâm, chớ nói chi là Chúc Hợp. Nhưng Chúc Hợp có chỗ nào hấp dẫn sao để loại cực phẩm như Hinh Nhi yêu thích hắn?
“Nếu là nha hoàn tướng công mua về, vậy ngươi ký văn tự bán thân đi.” Chúc Hợp không có nhà, Tạ Phác dứt khoát giữ nàng ta ở phủ, đồng thời cũng cho nàng ta một thân phận.
Nha hoàn? Cái Hinh Nhi muốn là trở thành thiếp thân của Chúc Hợp chứ không phải nha hoàn. Dựa vào nhan sắc của nàng ta, sau khi thượng vị chắc chắn sẽ là đối thủ nguy hiểm của Tạ Phác.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tạ Phác không đoán được tính toán của nàng ta. Nhưng hôm nay nàng ta đã tìm đến đây, mặc kệ hai người Chúc Hợp và nàng ta có mờ ám hay không, Tạ Phác vẫn sẽ lưu người ở phủ. Nếu có, nàng không tin không có cách đối phó. Nếu không có, nàng sẽ dứt khoát bán nàng ta cho thanh lâu. Chỉ cần Hinh Nhi ký văn tự bán mình, sau này muốn thượng vị còn phải hỏi xem nàng có đồng ý không.
Nghe Tạ Phác nói bán mình, Hinh Nhi không vui nổi, nàng ta muốn chính là thiếp thất chứ không phải nha hoàn. Nếu đã ký văn tự bán mình, cuộc sống của nàng ta liền xong rồi.
“Phu nhân, nô gia đến báo đáp ơn cứu mạng.” Lần này thì nàng ta hoàn toàn tin tưởng Tạ Phác không phải là loại nữ nhân ngu ngốc được nuôi dưỡng ở khuê phòng. Tạ Phác khó đối phó hơn mấy cô tiểu thư khuê phòng không hiểu thế sự nhiều.
“Tướng công cho ngươi bạc mai táng cha, bạc kia cũng chính để mua thêm nha hoàn. Nếu ngươi không đồ ý cũng không sao, ta có thể cho ngươi thêm bạc, nha hoàn thời nay không đắt, một túi gạo là mua được một người. Ngươi xinh đẹp như vậy có khi bên môi giới cũng muốn nâng giá, vậy thì ta cho ngươi hai lượng đi.”
Trong lời Tạ Phác, nàng ta cứ cảm giác Tạ Phạc mua nàng ta hai lượng là thua thiệt lắm, rõ ràng người chịu nhục là nàng được không. Xinh đẹp như nàng mà bán được có hai lượng, thật phung phí của trời.
“Phu nhân, nô gia...”
Tạ Phác phủ định tất cả lời nói của Hinh Nhi, giờ nàng ta muốn ở lại chỉ có con đường bán thân. Tạ Phác rất kiên quyết, ở lại cũng được nhưng cứ ký văn tự bán thân rồi nàng sẽ cho ở lại.
Hinh Nhi trong lòng thầm mắng Tạ Phác tâm cơ thâm trầm, nhưng lại chẳng làm gì được Tạ Phác. Chúc Hợp tránh nàng như tránh tà, nàng muốn hắn đích thân cưới nàng làm thiếp còn cần phí sức dài dài nhưng cũng không chắc có thành công được không.
Chúc Hợp công khai uy hiếp nàng, nàng đành xuống tay từ phía Tạ Phác. Nhưng Tạ Phác cũng không phải dạng vừa, cả hai phu thê nhà này đều khó đối phó. Tạ Phác dám bảo nàng ký văn tự bán mình, nàng không đồng ý thì không được ở lại. Hinh Nhi rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, ký hay không ký?
Hôm nay Chúc Hợp đến nha môn làm việc nhưng mắt trái của hắn cứ nháy liên tục. Trực giác nói cho Chúc Hợp biết có chuyện xấu sắp xảy ra, mà mấy chuyện xấu xa gần đây toàn liên quan đến Hinh Nhi. Chúc Hợp yên lặng mà cầu nguyện, Hinh Nhi đừng có đến nhà tìm Tạ Phác.
Rất buồn lời cầu nguyện của Chúc Hợp ông trời không nghe được. Một lúc sau Đại Dũng chạy hồng hộc đến nhà môn tìm hắn, nói là Hinh Nhi tìm tới cửa, Tạ Phác còn đang tiếp nàng.
Lần trước Đại Tráng Đại Dũng bị Chúc Hợp trừ nửa tháng tiền tháng, bọn họ chỉ thiếu nước đau lòng chết. Đã có kinh nghiệm lần trước, khi Hinh Nhi vừa vào viện, Đại Dũng phải nhanh chóng báo cho Chúc Hợp, một đường gấp rút chạy đến nha môn, hắn sợ mình báo tin chậm sẽ tạo nên hậu quả không thể vãn hồi thì nửa tháng lương sau của hắn cũng bay mất luôn.
Nghe xong báo cáo của Đại Dũng, Chúc Hợp không thể ngồi yên một chỗ chịu chết, vội vàng bỏ hết công việc về nhà.
Tình huống hiện tại của Hinh Nhi rất vi diệu. Thời gian từng phút trôi qua, áp lực trên vai nàng ta cũng càng ngày càng lớn.
Một lúc lâu Hinh Như vẫn không nói gì, Tạ Phác đã nhìn thấu suy nghĩ của nàng ta, muốn lưu lại nhà nhưng không muốn bán mình, tâm tư Tư Mã Chiêu người qua đường cũng biết*. Hinh Nhi càng như vậy, Tạ Phác hôm nay lại càng không có khả năng cứ như vậy mà buông tha Hinh Nhi.
*Cậu gốc là 司马昭之心,路人皆知 trong câu này ý chỉ tâm cơ của Hinh Nhi tất cả mọi người đều thấy rành rành trước mắt.
“Phủ ta chỉ có khế ước bán thân, nếu ngươi không muốn ký vậy thì xin mời đi cho.” Hinh Nhi không còn lưỡng lự, vậy thì để Tạ Phác quyết định thay nàng ta.
Tạ Phác nói như vậy làm cho Hinh Nhi càng thêm bối rối. Nàng ta không cam lòng, nhưng đã đi đến nước này, nếu quay lại nàng ta chỉ còn tay trắng.
Nhưng nếu nàng ta ký khế ước bán thân, vậy nàng ta liền mất quyền tự chủ, Tạ Phác muốn đối phó nàng dễ như trở bàn tay.
Ngay lúc Hinh Nhi còn đang xoắn xuýt thì Chúc Hợp gấp gáp chạy vào trong nhà, hắn không dám dừng lại một chút nào, cả đoạn đường dài từ nha môn đến nhà đều chạy thục mạng, về đến nơi mới có thời gian th ở dốc.
Tạ Phác sắp thành công ép Hinh Nhi ký văn tự bán mình, Chúc Hợp lúc này quay lại chỉ làm cho tình hình tồi tệ hơn. Đặc biệt Chúc Hợp còn đang thở hổn hển, rõ ràng hắn cực kỳ nóng lòng quay về.
Chẳng lẽ nữ nhân Hinh Nhi, đối với hắn quan trọng vậy sao?
Chúc Hợp mất một lúc lâu mới điều chỉnh hơi thở, hắn tiến đến trước mặt Tạ Phác, căm tức nhìn Hinh Nhi, “Ta đã nói rồi người giúp ngươi là Đại Tráng Đại Dũng, ngươi muốn báo ân thì đến tìm hai người bọn họ ấy, một mực quấn lấy ta không tha là sao!” Chúc Hợp nắm chặt tay Tạ Phác, hắn hiện tại vừa lo lắng vừa cẳng thẳng, hắn sợ Tạ Phác nghe Hinh Nhi nói sẽ hiểu lầm hắn.
Về phía Hinh Nhi, sự xuất hiện của Chúc Hợp khiến nàng thả lòng nhưng cũng lo lắng không ít. Nhất là khi nàng thấy Chúc Hợp nắm chặt tay Tạ Phác, tâm tư Hinh Nhi lần nữa được khai sáng.
Sự việc giữa nàng và Chúc Hợp hết thảy chỉ là một lời nói, cũng không quá rõ ràng, Còn về kết quả sẽ như nào thì phải xem đối phương nói gì .
Hinh Nhi vô cùng tự tin với tài ăn nói của mình, nàng tin mình có thể đổi trắng thay đen để Chúc Hợp không cãi được câu nào. Nàng sẽ khiến Tạ Phác hiểu lầm, Chúc Hợp thân mang tội không muốn giữ nàng lại cũng không được. Hắn dù có khóc lóc, nhảy vào trong Hoàng hà cũng không rửa sạch tội.
“Ân công, người sao có thể tuyệt tình với Hinh Nhi như vậy?” Hinh Nhi sụt sịt một bộ dáng muốn khóc nhưng mạnh mẽ nhịn xuống không khóc khiến người khác nhìn mà đau lòng. Hốc mắt Hinh Nhi phiếm hồng, đôi mắt long lanh ngập nước, thậm chí còn tự xưng là Hinh Nhi.
“Ta làm sao, giữa ta và ngươi không có bất kì quan hệ gì, chính ngươi cứ nằng nặc quấn lấy ta không tha, giở oan ức cho ai nhìn?” Chúc Hợp không đoán được Hinh Nhi muốn tính kế hắn, hắn nghiêm túc tranh cãi cùng nàng ta để tránh Tạ Phác hiểu lầm.
Tạ Phác cũng là nữ nhân, giữa nữ nhân luôn có một loại trực giác mạc danh kì diệu mà nam nhân không thể hiểu được. Khi nãy Chúc Hợp nghe không ra ý tứ sâu xa của Hinh Nhi nhưng Tạ Phác thì hiểu rất rõ.
Hinh Nhi nghĩ thông suốt rồi, nàng ta triệt để vứt bỏ ý định làm thiếp của Chúc Hợp chỉ cần có thể ở lại Chúc gia cho dù có phải bán mình nàng cũng mặc kệ. Nàng tin với năng lực của mình, Tạ Phác không phải là đối thủ của nàng. Không lâu nữa nàng sẽ giải trừ khế ước thôi
“Hinh Nhi thật lòng muốn trả ơn ân công. Ân công sao có thể đối xử với Hinh Nhi như vậy, tuyệt tình rũ bỏ quan hệ của hai ta.” Lời này so trước càng mập mờ, Tạ Phác đứng sau lưng Chúc Hợp lẳng lặng nhìn Hinh Nhi đang khổ sở khóc đến lê hoa đái vũ. Nàng có tin Chúc Hợp không?
“Đó là chuyện của ngươi, chẳng liên quan gì đến ta cả. Hơn nữa ta với ngươi còn không biết nhau, quan hệ ở đâu ra mà rũ sạch, ngươi còn bịa đặt thì đừng trách ta không lưu tình!” Chúc Hợp tức giận chỉ trích nàng ta. Hắn rất sợ Tạ Phác sẽ hiểu lầm rồi chán ghét hắn. Chúc Hợp hy vọng Hinh Nhi biết điểm dừng, quay đầu là bờ nếu không hắn sẽ không thèm nể mặt nàng ta nữa.
“Ân công ~” Hinh Nhi gọi một tiếng “ân công” ai oán, triền miên, dường như chứa đựng tất cả cảm xúc đau khổ, oan ức của nàng. Cho dù tình cảm của nàng đối với Chúc Hợp là giả cũng chả ảnh hưởng đến kỹ năng diễn xuất siêu ảnh hậu của nàng.
Chúc Hợp nghe tiếng “Ân công” này mà ớn dựng tóc gáy. Hắn run lên nhích về phía Tạ Phác tìm kiếm sự an ủi.
Hắn không muốn lãng phí thời gian so đo với nàng ta, nàng ta da mặt còn dày hơn tường thành, có khuyên cũng không lọt. Thà rằng dành thời gian giải thích chân tướng cho Tạ Phác sau đó xoa dịu sự bất an trong lòng nàng.
“Nương tử nàng đừng tin nàng ta. Hôm trước ta đang đi trên đường thì nàng ta đột nhiên từ đây xông ra ôm chân ta, mất một lúc mới lôi được nàng ta ra nên ta bỏ đi trước, ném nàng cho Đại Tráng Đại Dũng giải quyết, nhưng hai tên đần Đại Tráng Đại Dũng cho nàng ta bạc nên nàng ta mới có lý do quấn ta không buông!” Chúc Hợp ủy khuất giải thích, mắt long lanh như cẩu con cầu xin Tạ Phác tin tưởng.
Tạ Phác ngẩng đầu ôn nhu nhìn Chúc Hợp, hai tay không quên vuốt nếp nhăn ở ấn đường cho hắn, “Ta tin chàng.”
Danh Sách Chương: