• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mặc dù công chúa xinh thì xinh thật đấy, nhưng cũng không phải là người gặp người thích.”
 
Mộ Dung Ngữ Yên nghẹn lời, đây là đang nói nàng không biết tự lượng sức mình sao?
 
Mộ Dung Ngữ Yên cố gắng giả vờ rưng rưng nước mắt, chỉ là cố gắng cả nửa ngày nhưng nước mắt cũng không có tràn mi, cuối cùng bất đắc dĩ phải từ bỏ.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Ta đối với Chúc đại nhân là một mảnh chân tình, nhưng Chúc đại nhân lại nói như vậy, khiến ta thật đau lòng.” Mộ Dung Ngữ Yên ra vẻ cực kì thất vọng mà cụp mắt.
 
Một mảnh chân tình? Chúc Hợp rất muốn nói hắn không nhìn ra một tí chân tình của nàng ta, hắn chỉ biết Mộ Dung Ngữ Yên muốn muốn nhân cơ hội này chỉnh hắn. Nhưng Chúc Hợp là ai chứ, hắn sẽ không bao giờ cho Mộ Dung Ngữ Yên cơ hội này.
 
“Công chúa, người thích ta ở điểm nào, ta lập tức thay đổi.” Câu nói này đáng lý ra là một câu nói đùa, thế nhưng Chúc Hợp lại hết sức nghiêm túc nói với Mộ Dung Ngữ Yên.
 
Không chỉ có Mộ Dung Ngữ Yên sửng sốt mà ngay cả Tần Chí Vũ cũng sững sờ.
 
Chúc Hợp nghĩ thầm, chỉ có thế mà mấy người cũng phải sững sờ, vô dụng!
 
“Chúc đại nhân chớ có nói như vậy, ta cũng đơn thuần như những nữ nhân khác, muốn nói ra chân tình của bản thân cho người mình thích mà thôi.” Mộ Dung Ngữ Yên oán hận trong lòng mà nhìn Chúc Hợp.
 
Chỉ vậy đã muốn vứt bỏ nàng, hắn hơi bị ngây thơ rồi đấy. Mộ Dung Ngữ Yên đã muốn chỉnh ai thì kẻ đó sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi ma trảo của nàng.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước đó còn muốn ta biếm thê lập thiếp, trong lời nói có cả ngàn chỗ sơ hở, ngươi nghĩ ta ngốc lắm sao?
 
Chúc Hợp kiên quyết không mắc lừa: “Công chúa nghĩ như vậy thì thần cũng không còn cách nào, nếu không có việc gì, thần xin cáo lui trước.”
 
Chỗ này không nên ở lâu thì hơn, hắn phải tranh thủ thời gian chuồn về Chúc phủ mới được.
 
Nàng ta nói chỉ muốn bày tỏ tấm chân tình, vậy thì nàng ta cũng đã nói xong rồi, như vậy Chúc Hợp cũng không cần thiết phải ở lại đây nghe Mộ Dung Ngữ Yên lải nhải nữa.

 
Nếu còn ở lại đây, hắn lo lắng Mộ Dung Ngữ Yên sẽ nói những câu mà khiến hắn nghẹn chết mới thôi.
 
Mộ Dung Ngữ Yên chưa kịp nói gì khiến Chúc Hợp nghẹn chết thì đã bị Chúc Hợp nói cho nghẹn lời, mục tiêu của nàng là Chúc Hợp nhưng Chúc Hợp muốn chạy, vậy kế hoạch của nàng phải tiến hành kiểu gì?
 
Chúc Hợp sợ mình chỉ cần ở lại thêm một lúc nữa thì Mộ Dung Ngữ Yên sẽ nói ra những lời càng kinh hãi thế tục hơn cả “một tấm chân tình”, cho nên hắn quyết định chạy trước.
 
Sau khi Mộ Dung Ngữ Yên không nhìn hắn nữa, Chúc Hợp mới dám thả lỏng tinh thần. Hắn không hề trêu chọc Mộ Dung Ngữ Yên nhưng lại bị nàng ta nhìn trúng, cái này chỉ có trách số hắn quá đào hoa, một bông đi lại một bông đến, tuần hoàn không dứt.
 
Chúc Hợp khóc không ra nước mắt, hắn đã cố gắng trở thành nam nhân chung thủy nhưng vẫn cứ dính phải phận đào hoa, nhất định phải dính líu với hắn mới chịu, vất vả đuổi một người thì lại chạy đến một người mới, Chúc Hợp mạc danh kì diệu có cảm giác chua xót trong lòng.
 
Kiếp trước đầu hắn bị úng nước mới cảm thấy bọn họ tốt đẹp, dịu dàng? Hắn bắt đầu nghi ngờ nghiêm trọng tam quan của mình ở kiếp trước.
 
Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là nương tử tốt nhất. Mặc dù có những việc hai bên không hài hòa cho lắm. 
 
Mộ Dung Ngữ Yên vẫn biết Chúc Hợp khó chơi nhưng không nghĩ đến hắn xảo quyệt đến mức độ này, không thèm nói một câu đã co giò chạy mất, để nàng lại một mình ở trong điện.
 
Thuận tiện còn hãm hại nàng đến mức nàng không phản bác được câu nào, kế hoạch đang êm đẹp cứ thế bị Chúc Hợp cắt đứt.
 
Không được, nàng không thể dễ dàng nhận thua như vậy, Mộ Dung Ngữ Yên không cam tâm nên trong lòng nảy sinh ý chí chiến đấu mãnh liệt, nàng nhất định phải đẩy được Chúc Hợp xuống đài, nàng không tin một Chúc Hợp nho nho có thể làm gì nàng.
 
Nghe nói vị thê tử kia của Chúc Hợp hết sức xinh đẹp, cho nên nàng cần phải đến xem nàng ta cao thấp, béo gầy ra sao đã.
 
Mộ Dung Ngữ Yên sờ khuôn mặt mịn màng của mình, nàng không tin Tạ Phác có thể xinh đẹp hơn nàng.
 
Tạ Phác mới mang thai hai tháng cho nên nàng không nói với ai ngoài những người thân cận, cũng không mấy khi đi ra ngoài vì muốn ở nhà dưỡng thai thật tốt.
 
Hôm nay trong nhà đột nhân xuất hiện một vị khách không giống bình thường, là nữ tử, còn là công chúa. Mấu chốt ở chỗ vị công chúa này “hạ mình” đến Chúc Phủ chỉ để xem Tạ Phác cao thấp, béo gầy ra sao.

 
Lời này rất đáng để nàng suy tư một phen, muốn nhìn dáng vẻ thê tử của Chúc Hợp? Nàng ta đến để khiêu khích nàng sao?
 
Yến Thu đứng cạnh Tạ Phác tức giận nắm tay thật chặt, nếu nàng không tự chủ được thì giờ phút này đã lao ra nắm cổ áo Mộ Dung Ngữ Yên mà đánh cho nàng ta một trận nhớ đời rồi.
 
Tạ Phác mặt không đổi sắc nói: “Mời công chúa vào.”
 
Tạ Phác tiếp đãi Mộ Dung Ngữ Yên ở Thiên Sảnh, Mộ Dung Ngữ Yên trẻ trung, xinh đẹp động lòng người, dáng người cao gầy, tám phần mười chính là một con hồ ly tinh bại hoại. Nàng ta có khí chất hoang dã của nữ tử thảo nguyên cái mà cho dù mỹ nhân Trung Nguyên có đẹp đến mấy thì cũng không thể có được.
 
Mộ Dung Ngữ Yên vẫn luôn tự tin với dung mạo của nàng ta, nhưng khi nhìn thấy Tạ Phác thì cả người cứng đờ. Không thể tin được, người như Chúc Hợp cũng có thể thú được một thê tử mỹ lệ như vậy!
 
Tóc đen như mực, da trắng như tuyết, nàng búi tóc chỉnh tề, chỉ cần lặng ngồi một chỗ đã thu hút tất cả sự chú ý của đối phương, đôi mắt bình tĩnh nhìn ngươi, giống như cả thế giới chỉ duy nhất nàng còn tồn tại.
 
Mộ Dung Ngữ Yên không nhịn được nghĩ, nếu nàng là nam nhân thì chắc chắn sẽ đắm chìm vào đôi mắt dịu dàng của Tạ Phác.
 
Nhưng đáng tiếc nàng không phải nam nhân, nàng đến để đoạt nam nhân của nàng ta.
 
Mộ Dung Ngữ Yên nhanh chóng hoàn hồn, đi đến trước mặt Tạ Phác rồi nắm tay nàng: “Chúc phu nhân, xin đừng ghét bỏ ta đến quấy rầy.”
 
Tuy Mộ Dung Ngữ Yên đã nói như vậy, nhưng Tạ Phác nhìn nụ cười xán lạn của nàng ta thì vẫn cảm thấy Mộ Dung Ngữ Yến không có ý tốt.
 
Tạ Phác mặt không đổi sắc đi sau Mộ Dung Ngữ Yên rồi mời nàng ta vào trong Thiên Sảnh, Mộ Dung Ngữ Yên dò xét một vòng rồi nói: “Phu nhân thật có nhã hứng, không những người đẹp mà bàn trí trong nhà cũng rất là tinh tế, vừa nhìn vào đã cảm thấy vui mắt.”
 
“Công chúa quá khen, cũng không đáng nói so với châu báu, trân bảo của công chúa” Tạ Phác tứ lượng bạt thiên cân* nói.
 
*Tứ lượng bạt thiên cân (bốn lạng địch ngàn cân) là một trong những nguyên lý căn bản của Thái Cực Quyền, đặc trưng là động tác nhỏ biến hóa lớn, lấy nhu khắc cương (dĩ nhu chế cương), mượn sức dùng sức để đạt được hiệu quả cao nhất. Nguyên lý này không chỉ được áp dụng trong võ thuật. 
Nguồn https://ngocanhbranding.com/phep-tu-luong-bat-thien-can-trong-cuoc-song-va-kinh-doanh/

 
Mộ Dung Ngữ Yên: ... 
 
Quả nhiên có số phu thê, nói câu nào là làm người ta nghẹn lời câu đó.
 
“Ta mình cô đơn đến Triệu Dương liên hôn, không có bạn bè, may mà có Chúc Đại nhân. Chàng không chỉ hộ tống ta đến Triệu Dương mà còn thường xuyên tán gẫu cùng ta, cho nên hôm nay ta muốn gặp mặt Chúc phu nhân để thương lượng một việc.”
 
Nhưng nàng không muốn nghe Mộ Dung Ngữ Yên nói thì sao?
 
Sau khi mang thai, Tạ Phác rất dễ mệt mỏi, nếu không phải Mộ Dung Ngữ Yên bỗng nhiên tới thăm thì nàng đã đi nghỉ từ lâu, làm gì có chuyện tinh thần thanh tỉnh ngồi nói nhảm với nàng ta chứ.

 
“Chúc Hợp tán gẫu cùng công chúa rất vui hả?” Tạ Phác nhạy cảm phát hiện trọng điểm trong lời nói của vị công chúa này, nàng có thể khẳng định mục đích chuyến này của Mộ Dung Ngữ Yên là vì Chúc Hợp?
 
Tạ Phác thấy hơi buồn cười, từ khi nàng thành thân với Chúc Hợp, không hiểu sao xung quanh Chúc Hợp có cực kỳ nhiều nữ nhân muốn tiếp cận hắn. Bây giờ đã thăng cấp đến mức cả công chúa địch cũng câu được.
 
“Đúng vậy.” Mộ Dung Ngữ Yên thẹn thùng nói, “ Ta không ngờ rằng Chúc đại nhân lại thú vị như vậy.”
 
 
Nhìn dáng vẻ xấu hổ trên mặt Mộ Dung Ngữ Yên, Tạ Phác cũng nghẹn lời không biết nói gì, không nói đến Chúc Hợp, trình độ giả vờ của Mộ Dung Ngữ Yên còn kém xa nha hoàn Lan Nhi, chỉ cần nhìn là biết Mộ Dung Ngữ Yên đang giả vờ.
 
“Đa tạ công chúa đã khen ngợi tướng công.” Tạ Phác đâu cần tức giận, Mộ Dung Ngữ Yên đang khen ngợi trượng phu của nàng, cho nên nàng phải hảo hảo cảm tạ nàng ta mới được.


 
Mộ Dung Ngữ Yên: ... Sao lại không giống với tưởng tượng của nàng, Tạ Phác không phải nên tức giận sao? Nhưng sao nhìn nàng ta không có chút tức giận nào? Không được, dù tò mò nàng cũng không thể hỏi được!
 
“Ta nói lời thật lòng, Chúc đại nhân chính là hạc trong bầy gà, mỗi lần nhìn thấy chàng không hiểu sao ta lại có cảm giác tim đập nhanh hơn.” Có thể nàng vẫn chưa nói rõ nên Tạ Phác không hiểu.
 
Tạ Phác mặt không đổi sắc, nhưng Yến Thu sau lưng Tạ Phác đã cực kỳ khó chịu với Mộ Dung Ngữ Yên. Nữ nhân này đúng là không biết xấu hổ, ngang nhiên đến cửa đoạt người, không tự nhìn lại xem mình là ai à!
 
“Ai cũng nói tướng công rất ưu tú, cho nên công chúa cảm thấy như vậy cũng là bình thường.” Tạ Phác dứt khoát đánh thái cực với Mộ Dung Ngữ Yên.
 

Mộ Dung Ngữ Yên liên tục bị Tạ Phác nói cho nghẹn lời, nữ tử người Hán này cũng không phải dạng vừa, không hổ là đôi phu thê trời sinh, nhân cách của nàng ta không khác gì Chúc Hợp.
 
“Chúc phu nhân.” Mộ Dung Ngữ Yên đột nhiên dừng lại như đang chuẩn bị nói đại sự với Tạ Phác “Ta vừa ý Chúc đại nhân, xin phu nhân tự hạ mình xuống làm thiếp, khi ta gả vào phủ sẽ tuyệt đối không bạc đãi phu nhân?”

 
Quả nhiên, nàng không thích hợp với mấy kiểu nói bóng nói gió, ở trước mặt cao thủ chân chính nàng cũng không có chút phân lượng nào, cho nên đành phải lấy quyền lực để ép dân thường vậy.
 
“Cho nên công chúa muốn ta tự hạ mình làm thiếp?” Tạ Phác không mảy may tức giận mà mỉm cười híp mắt nhìn Mộ Dung Ngữ Yên.
 
Yến Hà và Yến Thu đã đến cực kì giận dữ mà nhìn chằm chằm Mộ Dung Ngữ Yên, chỉ kém nước xông ra đánh cho nàng ta kêu cha gọi mẹ.
 
“Đương nhiên, chẳng lẽ ngươi muốn ta làm thiếp của hắn?” Lời cần nói cũng đã nói, Mộ Dung Ngữ Yên không lằng nhằng nữa mà ngẩng đầu ưỡn ngực ra lệnh cho Tạ Phác.
 
Tạ Phác nhẹ nhàng cười như nghe thấy một chuyện gì mắc cười lắm: “Công chúa, ta muốn hỏi người một việc.”
 
Mộ Dung Ngữ Yên: “Ngươi nói đi.”
 
“Chúc Hợp đã nói sẽ thú người sao?”
 
Mộ Dung Ngữ Yên: ...
 
Tạ Phác tiếp tục nói: “Ngươi biết nữ tử như thế nào thì mới dám đến trước mặt chính thất diễu võ dương oai không?”
 
Mộ Dung Ngữ Yên làm sao biết được, nàng chỉ còn nước chờ Tạ Phác trả lời. Tạ Phác dần dần lạnh nhạt nhìn Mộ Dung Ngữ Yên rồi hững hờ nói: “Tất nhiên là bởi vì nàng ta không thể theo đuổi được tướng công của chính thê cho nên mới lén lút đến diễu võ dương oai.” Nàng ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Ngữ Yên 
 
“Nếu ta đoán không lầm thì công chúa đơn phương tướng công của ta.”
 
Trong thoáng chốc, Mộ Dung Ngữ Yên cảm thấy tất cả ác ý, xấu xa của thế giới này đều đã bị Tạ Phác nhìn thấy...
 
Thua người không thể thua trận, cứ như vậy bị Tạ Phác nói ra thì quá mất mặt, cho nên nhất định phải giữ thể diện của bản công chúa.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK