• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần này Mộ Dung Ngữ Yên bị đưa tới hòa thân là bởi Tần Chi Vũ muốn có sự đảm bảo từ phía người Liêu, thế nhưng người đi thương lượng lại là Chúc Hợp, vậy nên Chúc Hợp lại nổi tiếng.
 
Mộ Dung Ngữ Yên chưa bao giờ ủy khuất như thế, nàng ta quyết định dạy dỗ Chúc Hợp để hắn cả đời không dám quên, để Chúc Hợp biết, người Liêu không giống như phế vật Vũ Văn Diệp người Hồ, mặc sức để bọn họ ức hiếp.
 
Dọc đường trở về Triệu Dương, Mộ Dung Ngữ Yên ỷ vào thân phận khách quý mà đã giày vò cơ số người, ngồi một lúc thì cảm thấy xe ngựa đi quá nhanh, yêu cầu chậm lại, một lúc sau lại chê xe ngựa xóc nảy, muốn đi chậm hơn nữa... Nàng ta chê thức ăn không hợp khẩu vị, giường ngủ quá cứng, tiếng oán trách tràn ngập toàn bộ đội ngũ, nếu Mộ Dung Ngữ Yên không phải là công chúa thì đã bị người ta nắm cổ kéo xuống đánh cho một trận, ngươi tưởng có mình ngươi bận thôi hả!
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Mộ Dung Ngữ Yên nghĩ thì hay nhưng sự thật lại không giống với suy nghĩ của nàng ta, cho dù nàng ta yêu sách như thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể giày vò người hầu kẻ hạ, hành trình có bị chậm lại hình như cũng không ảnh hưởng gì đến Chúc Hợp.
 
Bởi vì Chúc Hợp muốn chứng minh mình là thanh niên trong sạch nên không thực sự cần thiết, hắn sẽ không gặp Mộ Dung Ngữ Yên, có việc thì sai nha hoàn báo cho nàng ta. Mặc kệ Mộ Dung Ngữ Yên có yêu cầu gì, Chúc Hợp đều sảng khoái đáp ứng.
 
Lúc đầu Mộ Dung Ngữ Yên còn muốn gây sự, nhưng dù nàng ta có quậy đến mức nào Chúc Hợp cũng không tới gặp, Mộ Dung Ngữ Yên rốt cục cũng lười gây sự, nhưng trong nội tâm đã lôi mười tám đời tổ tông nhà Chúc Hợp ra mà mắng.
 
Nàng sẽ nhớ kĩ tên Chúc Hợp này, chỉ cần nàng còn sống, nàng sẽ cho hắn một lần dạy dỗ cả đời khó quên, nếu không nàng sẽ cảm thấy không thoải mái.
 
Mộ Dung Ngữ Yên cũng là người thức thời, trên đường dù nàng có bày trò gì cũng không ảnh hưởng đến Chúc Hợp, vậy thì nàng từ bỏ, dành sức chuẩn bị kế hoạch để về đến Triệu Dương sẽ cho Chúc Hợp một bài học.
 
Đoàn người rất nhanh đã về đến Triệu Dương, Chúc Hợp thì chỉ muốn nhanh chóng gặp Tạ Phác, nháy mắt đã trôi qua hai tháng, không biết Tạ Phác bây giờ thế nào rồi.
 
Chúc Hợp chột dạ nghĩ đến hành động vào đêm trước khi hắn đi đến đất người Liêu, cũng đã hai tháng rồi, chắc nương tử đã tha thứ cho hắn rồi nhỉ?
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mộ Dung Ngữ Yên vẫn đang chờ ngày tiến cung nên được an trí trong hành cung.
 
Tần Chí Vũ dự định gả Mộ Dung Ngữ Yên cho hoàng tộc. Bởi Tần Chí Vũ đã đi được đến bước này, cho nên rất nhiều thân thích ngày xưa từng xa lánh hắn giờ lại chạy đến tranh thủ gõ cửa lôi kéo quan hệ. Tần Chí Vũ lúc nhỏ không đủ thực lực để đối phó với bọn họ, tuy giờ đã khác xưa nhưng hắn cũng không thể trực tiếp đuổi bọn họ đi, thôi thì lưu lại để tăng thêm danh tiếng minh quân cho mình vậy.

 
Cũng may là thân thích của Tần Chí Vũ trên cơ bản đều chết đói, số còn sống không đáng kể, ngoại trừ trình độ học thức thấp, lúc cãi nhau sống chết phải ngồi đất ăn vạ thì những cái khác hắn miễn cưỡng có thể tiếp thu.
 
Tần Chí Vũ nói với bọn họ rằng hắn sẽ gả công chúa người Liêu cho bọn họ nhưng lại bị cự tuyệt thẳng thừng, nhi tử của Thất đại nương là người thích hợp nhất, đã đến tuổi nhưng vẫn chưa thành thân, khả năng cao sẽ trở thành đối tượng cưới hỏi với Mộ Dung Ngữ Yên.
 
Chỉ cần nghĩ đến nhi tử số khổ phải rước về một cô con dâu người Liêu, cho dù là công chúa cũng không được, người Liêu tình tính xấu xa, thân nhân nàng không ít người đã chết dưới lưỡi đao của người Liêu, Thất đại nương trực tiếp ngồi bệt xuống đất khóc om sòm.
 
Tần Chí Vũ bị bà ta khóc đến mức phát hoảng, ý nghĩ gả công chúa người Liêu cho nhi tử của bà ta biến mất sạch sành sanh, thậm chí hắn cảm thấy mình còn chưa đủ uy danh, giờ hắn đã là hoàng đế nhưng bọn thân thích này vẫn dám cãi lời hắn.
 
Chúc Hợp vừa vào đến cửa đã ngó ngang ngó dọc tìm Tạ Phác, Tạ Kì vừa trông thấy Chúc Hợp thì ngay lập tức phóng về phía hắn, mồm còn hô to: “Tỷ phu!”
 
Chúc Hợp vốn định lặng lẽ trở về liền bị Tạ Kì dọa cho run bắn, hắn cười cười nhìn Tạ Kì: “Tiểu Kì.” Chúc Hợp chỉnh sửa vạt áo rồi hỏi hắn, “Tỷ tỷ đâu?”
 
“Tỷ tỷ và chất tử đang dạo trong hoa viên.” Tạ Kì gan lớn cho nên nhìn thấy Chúc Hợp nghiêm trang như vậy cũng không sợ hãi, thậm chí còn cảm thấy Chúc Hợp cực kỳ buồn cười nhưng vì không muốn Chúc Hợp cảm thấy mất mặt, Tạ Kì đành phải khổ sở nhịn cười.
 
“Tâm trạng của nàng ấy sao rồi?” Hắn còn không chắc tối nay có thể vào phòng ngủ hay không.
 
“Tỷ tỷ vẫn bình thường, vừa nghe được mai tỷ phu sẽ về còn dự định đi đón tỷ phu, nhưng không ngờ hôm nay tỷ phu đã trở lại rồi.”
 
“A, hình như ta đây về sớm mất rồi.” Nếu không tại Mộ Dung Ngữ Yên gây sự, hắn còn có thể về sớm hơn.
 
“Hóa ra là vậy, đệ tin tỷ tỷ nhìn thấy huynh nhất định sẽ rất vui.” Tạ Kì cười nói.
 
Chúc Hợp có khổ mà không thể nói, chuyện giữa phu thê với nhau mà lại phải hỏi thăm từ một tên mao đầu tiểu tử.
 

“Ta thay quần áo rồi đi gặp Tạ Phác.” Đang là những ngày nóng nhất của mùa hè, Chúc Hợp phong trần mệt mỏi chạy từ ngoài vào phủ nên đã chảy không ít mồ hôi, cả người có mùi chua chua không dễ ngửi.
 
Chúc Hợp quyết định phải tắm trước một cái đã, không thể để vừa mới về đã xông xỉu nương tử cùng với con trai.
 
Tạ Kì không đi theo hắn mà ở đằng sau hét to: “Vậy đệ sẽ nói với A Phác rằng huynh đã về!”
 
Chúc Hợp nghe vậy quay đầu muốn gọi Tạ Kì nhưng Tạ Kì đã chạy mất hút. Chúc Hợp đứng tại chỗ xoắn xuýt mất một lúc, cho đến khi không chịu nổi cái mùi trên người mình nữa mới quyết định chạy đi tắm.
 
Tạ Phác đang dạy Bình An cách đi vững, Tạ phu nhân vừa mới trở về Bình Thành cho nên Tạ Kỳ được “cử” đến đây để học tập Chúc Hợp, nhưng lúc Tạ Kì đến thì Chúc Hợp đã đi rồi.
 
“Tỷ tỷ!” Tạ Kỳ rất nhanh đã tìm được Tạ Phác đang ôm Bình An.
 
Tạ Phác đang ngồi trong lương đình, Tạ Kì gấp gáp chạy một mạch đi tìm người nên đầu đã đầy mồ hôi, Tạ Kì  phấn chấn chạy đến trước mặt Tạ Phác: “Tỷ tỷ, tỷ phu đã trở về!”
 
Tạ Phác ngừng lại một lúc thì hỏi: “Hiện giờ chàng ở đâu?”
 
“Tỷ phu sợ tỷ khó chịu nên vừa về đã chạy đi tắm rồi.” Tạ Phác đứng lên giao lại Bình An cho Ngọc Nương trông giúp, nàng nhanh chóng ra khỏi lương đình: “Ta đi gặp tỷ phu, đệ trông Bình An giúp tỷ.”
 
Tạ Kì gật gật đầu: “Vâng, tỷ tỷ.”
 
Nước nóng đã chuẩn bị xong, Chúc Hợp đang chuẩn bị đi tắm thì nhìn thấy Tạ Phác hấp tấp chạy vào, mấy tháng không được gặp nhau nhưng ngại nỗi Chúc Hợp còn đang mặc quần áo bẩn, Chúc Hợp ngẩng đầu xấu hổ nhìn Tạ Phác: “Nương tử.”
 
Mùi mô hôi trên người đã phá vỡ hình tượng thanh cao, sạch sẽ của hắn.
 

Tạ Phác đến trước mặt Chúc Hợp thì dừng lại, Chúc Hợp lui về phía sau hai bước kéo dãn khoảng cách với Tạ Phác: “Nương tử, sao lại không nói gì?” Nhìn nàng mà tâm ta hơi run nha.
 
“Tướng công đã trở về, sao lại không đi gặp thiếp?”
 
Hóa ra là vậy? Nương tử hình như không giận hắn, mà chỉ là không vui khi người đầu tiên hắn gặp không phải nàng.
 
Chúc Hợp bèn thả lỏng: “Nương tử, thời tiết nóng quá nên ta đi tắm trước rồi mới đến gặp nàng. Ta sợ sẽ dọa đến nương tử và Bình An.”
 
Tạ Phác bước lên trước hai bước nhưng Chúc Hợp vẫn một mực lui về phía sau, nếu ai không biết mà nhìn thấy cảnh này, khéo còn tưởng Tạ Phác đang đùa giỡn lưu manh.
 
Chúc Hợp ngồi trên giường, lúng túng nhìn Tạ Phác: “Nương tử, đừng đến gần ta, thúi lắm.”
 
“Thiếp không ngại.” Tạ Phác kéo tay hắn để hắn đứng lên: “Ai bảo chàng là tướng công của ta chứ.”
 
Chúc Hợp cảm giác hắn đang nằm mơ, lạc vào bể tình ôn nhu của Tạ Phác, nhưng điều này có vẻ không hợp lý lắm, nương tử vậy mà không giận hắn. Chúc Hợp thấp thỏm hỏi nàng: “Nương tử không giận ta sao?”
 
Tạ Phác ngẩng đầu cười dịu dàng nhìn hắn “Thiếp sao phải giận chàng. Để chàng nhịn lâu như vậy là lỗi của thiếp.”
 
Trong một số chuyện, Tạ Phác không thể chê trách Chúc Hợp một câu nào, tỉ như lúc nàng mang thai, Chúc Hợp không nạp thiếp nhưng vẫn tôn trọng ý muốn của nàng, nhẫn nhịn chờ đủ đến khi nàng sinh xong. Nếu là người khác, chưa chắc đã có thể làm như Chúc Hợp.
 
Đôi khi Tạ Phác cũng giận hắn vì hắn không biết tự tiết chế, nhưng suy nghĩ kỹ thì nàng thấy Chúc Hợp cũng rất thảm. Cho nên nàng cũng không giận hắn lâu
 
Hơi kỳ lạ nha, Tạ Phác hôm nay quá không bình thường khiến hắn nảy sinh ảo giác Tạ Phác đã thay đổi. Theo kinh nghiệm những lần trước, nếu hắn dám quá trớn như vậy, Tạ Phác sẽ giận hắn cực kỳ, nhưng làm sao lần này thái độ của nàng lại thay đổi một trăm tám mươi độ vậy?
 
Chúc Hợp phiền muộn nghĩ đến những thay đổi của Tạ Phác. Trong lúc hắn không ở nhà, có phải nương tử phải chịu ủy khuất gì rồi không?
 
Chúc Hợp như người trong mộng, ngồi thẫn thờ trong thùng nước để Tạ Phác kì lưng cho hắn.
 
“Nương tử, sao nàng bỗng nhiên tốt với ta như vậy?.” Sau khi hỏi xong câu đó thì Chúc Hợp đã hối hận rồi, hắn đúng là hết chuyện để nói nên mới hỏi câu ngu ngốc như vậy...

 
Tạ Phác vẫn tiếp tục nhẹ nhàng chà lưng cho hắn: “Chẳng lẽ trước kia thiếp không tốt sao?”
 
“Không phải.” Chúc Hợp ưỡn thẳng lưng: “Nhưng mà nàng dịu dàng hơn trước kia nhiều.” Nói vậy chắc không sai đâu nhể.
 
“Vậy chàng đoán xem tại sao thiếp tốt với chàng hơn xưa?” Tạ Phác tiếp tục đánh thái cực với Chúc Hợp.
 
 Nếu hắn mà đoán được thì còn cần hỏi Tạ Phác làm gì?! Chúc Hợp giả vờ nghiêm túc suy nghĩ: “Nương tử đang vui, đúng không?”

 
“Đúng, không những vui mà còn rất vui.” Tạ Phác mỉm cười, tiếp tục không nhanh không chậm chà lưng cho hắn.
 
Nàng công nhận luôn cơ à, Chúc Hợp sững sờ, nhân cơ hội này hỏi tiếp: “Vậy nương tử có chuyện gì vui nào?”
 
“Đương nhiên là vì tướng công về nhà.”
 
Nói mà như không, Chúc Hợp nhướng mày sầu bi, hắn càng ngày càng không hiểu Tạ Phác đang nghĩ gì, Tạ Phác như vậy Chúc Hợp vẫn chưa quen. Chúc Hợp véo đùi mình thì thấy đau, không phải mơ, là thật à, vì sao bỗng nhiên nương tử lại ôn nhu như vậy?
 
Ai có thể nói cho hắn biết, khoảng thời gian hắn không có ở trong phủ đã phát sinh chuyện gì không?!
 
Tạ Phác cúi đầu thì thầm nói với Chúc Hợp: “Tướng công, nói cho chàng tin vui.”
 
“A?” Chúc Hợp quay đầu nghi hoặc nhìn Tạ Phác.
 
“Thiếp lại có thai được hai tháng, lần này khổ sở tướng công phải làm hòa thượng tám tháng nữa rồi.”
 
Chúc Hợp vẫn còn mong tối nay sẽ làm một hồi cho thỏa nỗi nhớ, cho đến khi nghe được tin này, người hắn cứng đờ, mặt méo xệch, hắn muốn khóc lắm rồi...

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK