• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chúc Hợp nắm chặt tay Tạ Phác: “Nương tử, nàng có tin ta không?”

 
“Đương nhiên là thiếp tin tướng công.” Nhìn Chúc Hợp nghiêm túc như vậy, nếu nàng bảo không tin, khác gì dội cho hắn một gáo nước lạnh.
 
“Thật tốt, nương tử bằng lòng tin ta.” Chúc Hợp đột nhiên nhớ đến vị công chúa đáng ghét Mộ Dung Ngữ Yên kia. Trước đó nàng ta chơi đùa gì hắn cũng mặc kệ, nhưng nàng ta lại dám chạy đến tìm Tạ Phác diễu võ dương oai, hắn không thể bỏ qua cho nàng ta nữa.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hắn sẽ không dễ dàng tha thứ cho bất luận kẻ nào dám làm tổn thương Tạ Phác vì vậy phải nhanh chóng giải quyết tận gốc Mộ Dung Ngữ Yên mới được. Hắn đã sai một lần, nay ông trời cho hắn cơ hội làm lại, hắn phải quý trọng lần trọng sinh này, không thể sai lại càng thêm sai như kiếp trước.
 
“Nương tử yên tâm, ta sẽ nhanh chóng giải quyết Mộ Dung Ngữ Yên.”
 
Người hôm nay bị làm cho tức chết không phải là nàng, mà là Mộ Dung Ngữ Yên chủ động đến tìm ngược.
 
Nghe Chúc Hợp nói nghiêm túc như vậy, Tạ Phác bỗng nhiên thấy đồng tình với Mộ Dung Ngữ Yên, hôm nay cũng không đuổi cùng giết tận nhưng nàng vẫn nên ôn nhu với nàng ta một chút.
 
“Vâng, tướng công.” Tạ Phác gật đầu.
 
Chúc Hợp muốn thể hiện bản thân, đương nhiên Tạ Phác cũng sẽ cho hắn một cơ hội.
 
Sau này nếu thường xuyên có nữ nhân đến cửa thị uy thì cũng rất phiền phức.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mộ Dung Ngữ Yên còn muốn tiếp tục tìm Chúc Hợp trả thù tuyệt đối không ngờ rằng nàng ta đã vinh dự có tên trong blacklist của Chúc Hợp.
 
Hôm sau khi Chúc Hợp tan làm, Mộ Dung Ngữ Yên nhận được tin thì nhanh chóng đến tìm hắn. Vừa hay, Chúc Hợp cũng đang đợi nàng ta đến.
 
“Công chúa.” Chúc Hợp lãnh đạm chào hỏi.

 
Hắn tức giận vì hôm qua nàng đến nhà hắn thị uy? Mộ Dung Ngữ Yên cảm thấy hắn cũng thật khôi hài, nhưng vẫn quyết định lôi kéo Chúc Hợp: “ Chúc đại nhân, có phải đang chờ ta không?”
 
“Công chúa đã từng nghe đến câu, làm người thì một vừa hai phải thôi không?”
 
Mộ Dung Ngữ Yên giả vờ như không hiểu ý của Chúc Hợp, nàng ta cố ý nói: “Ta không được đọc nhiều sách cho nên chưa từng nghe đến.”
 
Chúc Hợp: ...
 
“Vậy thì công chúa nên đọc sách nhiều vào, sau này có ngày nói sai thì còn giữ được mặt mũi.” Chúc Hợp mặt không đổi sắc nói.
 
“Chúc Hợp, trong lòng ngươi hiểu rõ ta đối với ngươi như thế nào mà.” Mộ Dung Ngữ Yên cũng lười đánh thái cực với hắn, nàng chỉ muốn khiêu khích Chúc Hợp một chút để hắn được nếm trải tư vị tức chết nhưng không có chỗ phát ti3t mà thôi.
 
Mộ Dung Ngữ Yên đã ăn không ít khổ ở chỗ Chúc Hợp nhưng lại cũng nảy sinh cảm giác không biết tên với hắn.
 
“Chúc Hợp chỉ là một thần tử, nói thẳng ra thì ta không chịu được công chúa ưu ái ta như vậy, nếu công chúa cứ tiếp tục u mê bất ngộ, ta cũng không có cách nào khác. Chúc Hợp còn có chuyện cần giải quyết, xin công chúa đi cho.”
 
Nói chuyện cùng một tên đầu đất thì người chịu thiệt cũng chỉ là mình, vì thế Chúc Hợp từ bỏ ý định khuyên nhủ Mộ Dung Ngữ Yên đừng tiếp tục dây dưa với hắn.
 
Mộ Dung Ngữ Yên nheo mắt phượng: “Ngươi đuổi ta?”
 
“Chúc Hợp không dám, chỉ là công chúa đứng ở đây ta không thể làm việc.” Chúc Hợp lãnh đạm nói.
 
Mộ Dung Ngữ Yên không cam lòng nhìn Chúc Hợp lạnh lùng. Nàng tức giận, trực tiếp quay người ra khỏi nha môn, nàng đúng là thiếu ngược mà, chỉ vì trả thù một người mà phải chạy đến lấy lòng tên mặt lạnh đủ kiểu. Mộ Dung Ngữ Yên đi ra ngoài, cố gắng xem nhẹ cảm giác kì lạ trong lòng, nàng thuyết phục bản thân rằng mình không hề thích Chúc Hợp.
 
Nhìn Mộ Dung Ngữ Yên biến mất khỏi tầm mắt của mình, Chúc Hợp lại thấy đau đầu. Tần Chân Nguyệt thì có thể gả đi nhưng Mộ Dung Ngữ Yên thì khó giải quyết hơn.
 
Mộ Dung Ngữ Yên tất nhiên sẽ phải ở lại Đại Tề, vì thế hắn muốn tính kế nàng thì phải cân nhắc kĩ một chút.

 
Chúc Hợp sờ cằm, xem ra hắn lại phải làm “người xấu” lần nữa.
 
Thấy Mã Đại buồn bực đi vào, Chúc Hợp nghi hoặc hỏi hắn: “Ngươi sao thế?”
 
“Hoàng thượng vứt Tần Thiếu Nghiệp đến rèn luyện.” Càng nói Mã Đại càng thêm phiền muộn.
 
“Tần Thiếu Nghiệp?” Chúc Hợp nhướng mày, Tần Thiếu Nghiệp chẳng phải là nhi tử của Thất đại nương, người có khả năng sẽ trở thành phu quân tương lai của Mộ Dung Ngữ Yên sao?
 
Tần Thiếu Nghiệp là một tên thư sinh tay trói gà không chặt, Tần Chí Vũ cử hắn đến để làm gì? Chẳng lẽ vì chuyện ngày hôm qua? Chúc Hợp không nhịn được suy nghĩ thâm ý của Tần Chí Vũ.
 
Mộ Dung Ngữ Yên này thật đúng không phải phiền phức bình thường, hắn còn đang dự định ra tay từ Tần Thiếu Nghiệp, lúc này Tần Chí Vũ lại dâng hắn đến tận cửa, chẳng phải cho Chúc Hợp một cơ hội tốt sao.
 
“Ngươi định sắp xếp hắn vào chỗ nào?”
 
“Còn có thể làm kiểu gì được nữa, Tần Thiếu Ngiệp tay trói gà không chặt thì làm được cái đếch gì, hoàng thượng đem hắn đến để chúng ta cung phụng hắn thôi.” Mã Đại càng nói càng phiền muộn, nơi này của hắn không muốn nuôi một tiểu tổ tông đâu.
 
“Không bằng cho ta đi, ta đang thiếu trợ thủ.” Chúc Hợp đề nghị.
 
Mã Đại ngẩng đầu nhìn Chúc Hợp: “Ngươi chắc chứ? Hắn ta chính là thân thích của hoàng thượng...”
 
“Mã đại ca đã nghĩ cho ta như vậy...”
 
“Huynh đệ không cần nói nhiều, ta biết ngươi nghĩa khí, ta rất cảm động, cho nên ta sẽ lập tức đưa hắn qua.” Mã Đại đột nhiên cảm thấy nguy hiểm nên nhanh chóng cắt ngang lời nói của Chúc Hợp, đồng thời dùng hết sức bình sinh biến mất khỏi mắt hắn.
 
Có người đồng ý thu nhận Tần Thiếu Nghiệp, hắn cầu còn không được, thuận tiện có thể trả thù vụ của Vô Ưu ngày trước.
 

Sau khi Chúc Hợp tặng Vô Ưu cho hắn, Mã phu nhân đã hành hạ hắn đủ kiểu, khổ không kể xiết.
 
Chúc Hợp rất nhanh thì gặp được Tần Thiếu Nghiệp. Trong mắt Tần Thiếu Nghiệp, Chúc Hợp chính là một nhân vật phong vân trong truyền thuyết, từ một khất cái không xu dính túi tự mình đi lên được vị trí ngày hôm nay, không thể nói Chúc Hợp vận khí tốt, mà hắn thực sự có tài.
 
Tần Thiếu Nghiệp cực kì hâm mộ Chúc Hợp đồng thời cũng ghen ghét, đều là người đọc sách cả, sao cách biệt lại lớn như vậy chứ?
 
Trong nhà mẫu thân vẫn thường nhắc nhở hắn rằng Tần Chí Vũ lên làm vua thì bọn họ cũng sẽ trở thành hoàng thất, mẫu thân của Tần Thiếu Nghiệp lại còn chọn cho hắn một vị thê tử là khuê nữ của một đại gia tộc, cũng thường xuyên tẩy não hắn rằng hắn nhất định phải thú một khuê nữ dòng chính của đại gia tộc.
 
Tần Thiếu Nghiệp ngoài miệng không nói nhưng trong nội tâm vẫn rất tán đồng với chủ ý của Thất đại nương, thân phận của hắn xưa đâu bằng nay, cô nương nông thôn hay cô nương nhà tiểu môn hộ hắn đều chướng mắt.
 
Kết quả cuối cùng chính là: người coi trọng Tần Thiếu Nghiệp thì Tần Thiếu Nghiệp lại chướng mắt, còn người Tần Thiếu Nghiệp coi trọng thì người ta lại chướng mắt hắn, thành ra hôn sự của Tần Thiếu Nghiệp cứ thế bị kéo dài, cho đến bây giờ Tần Thiếu Nghiệp đã hai mươi hai nhưng vẫn không có một mối hôn sự nào.
 
Nhưng nghiệt ngã ở chỗ, vì tuổi hắn phù hợp cho nên Tần Chí Vũ muốn hắn thú Mộ Dung Ngữ Yên.
 
Tần Thiếu Nghiệp là một tên bạch trảm kê mắt cao hơn đầu, cho nên hắn cự tuyệt Mộ Dung Ngữ Yên, cho dù Mộ Dung Ngữ Yên có đẹp hơn nữa thì hắn vẫn chướng mắt nàng ta.
 
Cả nhà Tần Thiếu Nghiệp có được sinh hoạt như ngày hôm nay đều dựa vào Tần Chí Vũ thượng vị. Tần Chí Vũ muốn hắn thú Mộ Dung Ngữ Yên, Tần Thiếu Nghiệp tuy không đồng tình nhưng cũng không dám nói ra, chỉ có Thất đại nương ngu ngốc đứng ra đầu sóng đối chọi với Tần Chí Vũ để hắn thu hồi mệnh lệnh.

 
Dựa vào tình huống trước mắt, Tần Chí Vũ mặt ngoài đã không còn ý nghĩ muốn hắn thú Mộ Dung Ngữ Yên, nhưng hôn sự của Mộ Dung Ngữ Yên vẫn chưa được định, Tần Chí Vũ chắc chắn sẽ bắt hắn thành thân với Mộ Dung Ngữ Yên.
 
Cho nên Tần Thiếu Nghiệp rất sợ hãi.
 
“Bái kiến Chúc đại nhân.”
 
“Tần công tử, mời ngồi.” Chúc Hợp ra hiệu cho Tần Thiếu Nghiệp ngồi xuống.
 
Tần Thiếu Nghiệp ngồi vào vị trí mà Chúc Hợp chỉ, sau đó nghiêm túc chờ đợi sự phân phó của Chúc Hợp.
 
“Bên này của ta thường xuyên có văn kiện được gửi tới, mà ta bận rộn chưa kịp phân loại, Tần công tử phụ trách giúp ta một tay, phân loại những văn kiện đó đi.”
 
Việc này vốn là của Đại Tráng Đại Dũng nhưng Chúc Hợp lại giao cho Tần Thiếu Nghiệp, Tần Thiếu Nghiệp không biết Đại Tráng Đại Dũng cho nên hắn nghe Chúc Hợp nói như vậy thì thấy rất khó chịu, cũng cực kì không cao hứng, hắn đến đây để đi l3n đỉnh cao nhân sinh chứ không phải làm một tên phân loại đồ.


 
Nếu Tần Thiếu Nghiệp biết những chuyện lặt vặt này đều do Đại Tráng Đại Dũng phụ trách, nhất định sẽ tức đến thổ huyết.
 
Bây giờ hắn đã là thủ hạ của Chúc Hợp, cho dù hắn bất mãn thì cũng buộc phải nghe lệnh của Chúc Hợp.
 
Đại Tráng Đại Dũng đem đến mấy cái rương lớn, chất đống trên khoảnh đất trống, Chúc Hợp chỉ vào mấy rương văn kiện rồi nói: “ Phiền Tần công tử rồi.”
 
Nhìn văn kiện la liệt đầy đất, Tần Thiếu Nghiệp co rút khóe miệng nhưng vẫn phải lễ phép nói với Chúc Hợp: “Chúc đại nhân không cần khách khí, ngài cứ gọi ta là Thiếu Nghiệp.”
 
Hắn đang cố gắng xem nhẹ cảm giác khó chịu trong lòng.
 
“Tốt, Thiếu Nghiệp, vậy ta cũng không cần nói nhiều, ngươi sắp xếp những văn kiện này thành từng mảng, ngày nào cũng sẽ có văn kiện mới chuyển đến.” Chúc Hợp cúi đầu, bắt đầu xử lý chính sự.
 
Đại Tráng Đại Dũng mỗi ngày bị Chúc Hợp sai sử đến mức đầu đầy mồ hôi, vì sự xuất hiện của Tần Thiếu Nghiệp mà nhẹ nhàng thở ra, hai người hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đứng hai bên Chúc Hợp như hai thần giữ cửa.
 
Tần Thiếu Nghiệp mặt mày méo xệch nhìn đống văn kiện rơi đầy đất, hắn muốn về nhà thì phải làm sao giờ?
 
Bởi vì việc Thất đại nương nháo ra sự thật sự quá kinh khủng, khiến cho Tần Chí Vũ rất không cao hứng, vì vậy Tần Chí Vũ ném hắn đến nơi đây cũng vì muốn cảnh cáo mẫu thân hắn, Tần Thiếu Nghiệp không dám không nghe lời, chỉ có thể ngoan ngoãn chỉnh sửa văn kiện.
 
Tần Thiếu Nghiệp rất không phục, dù gì hắn cũng là thư sinh hàng thật giá thật, vậy mà có ngày lưu lạc đến mức phải làm công việc của hạ nhân.
 
Cả ngày Tần Thiếu Nghiệp chỉ loay hoay trong đống văn kiện, Tần Thiếu Nghiệp một lòng chỉ đọc sách thánh hiền, ngoại trừ đọc sách, ăn cơm, đi ngủ, mặc quần áo, cái gì cũng không biết, đúng chuẩn của phế sờ vật.
 
Đối với Tần Thiếu Nghiệp, việc sắp xếp những văn kiện này không khác gì bắt hắn đi khổ sai, còn đối Chúc Hợp chính là một tai nạn.
 
Những văn kiện này ngày mai cần dùng luôn thế nhưng Tần Thiếu Nghiệp mới chỉnh lý được một phần ba, mà một phần ba này còn chưa biết đúng hay sai.
 
Chúc Hợp nhìn đống hỗn độn trước mặt Tần Thiếu Nghiệp, thôi, vì tương lai tươi đẹp, hắn phải nhịn.
 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK