Ta cười, “Thôi được rồi, không gạt được công chúa, vậy thì ta kể chuyện nhân gian cho công chúa nghe.”
“Xuân Trú Lâu có một nữ nhân, tên là Nhân Nương, công chúa đã từng gặp nàng rồi, nàng là người ngốc nghếch, nghe nói có ca cơ coi trọng thiếu niên nghèo khổ lấy tiền bạc tặng cho, sau đó người này thăng chức rất nhanh, đã chuộc thân cho ca cơ đó, vì thế mà có được vinh hoa phú quý sau này, Nhân Nương cũng định làm như thế.”
“Nàng liên tiếp giúp đỡ hơn mười văn sĩ nghèo túng, điện hoạ đoán xem, có mấy kẻ trở về báo đáp nàng?”
Công chúa lắc đầu, “Ta đoán là chẳng có người nào cả.”
“Đúng thế, không chỉ có một cái đều không có, thậm chí còn có bốn năm kẻ tiêu hết tiền lại đến dây dưa không thôi đòi nữa, cuối cùng bị quy nô của Xuân Trú Lâu dùng gậy gộc đuổi ra ngoài.”
“Sau đó, nàng lại tin vào lời nói đối trá lừa gạt của một tên đàn ông, cho rằng mình có thể trở thành người của thế gia, ai ngờ bị lừa tiền sạch sẽ, cùng đường, chỉ có thể tìm một sợi dây thừng treo cổ.”
“Nữ nhân này là một người hiếm hoi có ân với ta trên thế giới này, lúc ấy ta nghĩ, nếu có một ngày người khác không gọi ta là Tống thị nữa, ta sẽ lấy tên là Tống Nhàn Nhân đi!”
“Một là muốn cảnh giác bản thân, không thể dễ tin lời hứa của đàn ông, thứ hai là Nhân Nương khó có được một chuyến tới thế gian này, coi như lưu lại một chút dấu vết cho nàng.”
“Ý của Nhàn Nhân, ta đã rõ ràng.”
Công chúa đứng dậy, bái một bái với ta: “Nữ nhân có thể có tình, nhưng không nên tổn hại bản thân, vạn sự đều lấy mình làm trọng.”
Ta nâng nàng dậy, cũng thi lẽ với nàng: “Chủ của ta rất sáng suốt.”
*
Khoản tiền mà nhị phòng của phủ Phụ Quốc Công tham ô ở Công bộ, cuối cùng đã hiện ra hậu quả xấu rồi.
Hoàng Hà và Hoài Giang liên tiếp vỡ đê, vô số bá tánh trôi dạt khắp nơi, một số lưu dân lên phía bắc, một số khác đầu phục Nguỵ đế ở phía Nam.
Hoàng Đế giận dữ, trong lúc đó thế mà ngất đi vì quá tức giận.
Sau khi tỉnh lại, hắn lập tức hạ chỉ chém đầu dư nghiệt của Mục gia để yên ổn lòng dân, lại sai người mang lương thực và bạc đi cứu tế.
Sau đó, thân thể của bệ hạ trở nên ngày một kém đi.
Ta đã sớm nhờ công chúa cứu ra thiếp thất thông phòng của Mục Kỳ, bởi vì bọn họ lúc này không có chỗ nào đi, nên tạm thời nuôi bọn họ trong nhà do bệ hạ ban thưởng cho ta.
Tới ngày hành hình Mục Kỳ, ta lại nghe thấy hai người mắng ta sau lưng.
Đều là những thông phòng đã từng bị Mục Kỳ ngược đãi.
Ta rất có hứng thú mà nhìn bọn họ: “Các ngươi nói gì?”
Một người tên là Ngọc Sơ, vành mắt đỏ bừng: “Có thể hắn là đồ khốn nạn, nhưng cho dù hắn phụ tất cả người trong thiên hạ cũng chưa từng làm gì có lỗi với ngươi. Hắn đối với ngươi chưa đủ tốt sao?”
Một người khác tên là Thu Hà, lúc đầu còn ấp úng, sau đó cũng bất chấp tất cả, khó chịu nói: “Hắn yêu ngươi như vậy, sau khi có ngươi thì không bao giờ thèm để ý đến chúng ta nữa, sao ngươi lại đối xử với hắn như thế?”
Bề ngoài của Mục Kỳ đúng là không tệ, tinh xảo xinh đẹp như nữ nhân, chỉ là có hơi độc ác nham hiểm.
Cũng khó trách có thể mê hoặc những người hồ đồ này.
Ta cười nhạt, “Vậy các ngươi cứ coi như ta có lỗi với hắn đi. Ta tình nguyện sống có lỗi với hắn, cũng không cần không có lỗi với hắn mà sau đó phải chết.”
Ta sai Thảo Nhi gọi tới tất cả những người còn lại, đứng thành một hàng ở trong sân.
“Có còn ai thương tiếc Mục Kỳ, khinh thường ta là phản đồ, đứng ra đây.”
Bọn họ nhìn nhau, do dự nửa ngày, lại có thêm hai người nữa.
Thảo Nhi tức giận mắng: “Đám các ngươi thật là không có lương tâm! Họ Mục kia suốt ngày làm nhục các ngươi đến nỗi không ra người, nếu không phải là phu nhân có lòng tốt giữ các ngươi lại, không biết các ngươi đã sớm chết ở đâu rồi! Thế mà hôm nay còn dám lấy oán trả ơn.”
Ngọc Sơ mắng: “Nếu ta lấy oán trả ơn! Vậy phu nhân thì coi là gì? Nàng chỉ là một người vợ của thương nhân nho nhỏ, nhập gia phả làm vợ chính thất, phủ Phụ Quốc Công có lỗi với nàng chỗ nào!”
“Nếu nàng không đứng ra, phủ Phụ Quốc Công hôm nay tất nhiên vẫn còn tốt! Chúng ta làm sao có thể lưu lạc tới hoàn cảnh không nơi nương tựa như hôm nay!”
“Rút đi trụ cột của chúng ta, lại giống như đuổi chó mèo mà bố thí một chút cơm canh ở đây mà gọi là ân đức ư?”
Ta vỗ tay cười nói: “Được, được! Không ngờ các ngươi trung thành với phủ Phụ Quốc Công như thế!!
“Vừa lúc hôm nay Mục Kỳ lên đường, chết không toàn thây, nếu các ngươi thật sự tình thâm nghĩa trọng với hắn, nhất định không đành lòng nhìn hắn đầu lìa khỏi cổ mà xuống hoàng tuyền.”
“Để ta mời người đi pháp trường nói một tiếng, để bọn họ đưa thi thể của Mục Kỳ tới cho các ngươi, các ngươi giỏi may vá, giúp hắn ghép lại cái đầu, cũng coi như tận tâm.”
Nghe thấy lời này tất cả mọi người đều nghẹn họng nhìn, không biết nên phải nói gì.
Sau khi đưa thi thể tới, ta chia phòng ở, chuẩn bị đầy đủ kim chỉ nước ấm, nhốt bốn người phụ nữ tốt cùng với phu chủ vào một phòng.
Vừa mới vào nhìn thấy, có một người đã nôn đầy đất, gõ cửa đòi chạy.